Chương 553: Vui vẻ


Cố Minh Châu đỏ mặt nhìn xung quanh, quả nhiên thấy những đôi mắt hàm chứa ý cười, nữ quyền của nhà họ Ngụy đến quả thật l8à không ít.

Người đứng gần cô nhất là đại tẩu Chương thị, bên cạnh Chương thị là nhị tẩu Hứa thị mới gả vào nhà họ3 Ngụy năm ngoái. Cố Minh Châu nhìn xung quanh một lượt, tuy không thể biết được thân phận của họ nhưng trước tiên cử quen9 mặt đã, sau này ở gia yến nhận thân sẽ càng dễ dàng hơn.
Cố Minh Châu chớp mắt. Ý Ngụy đại nhân là nếu cô ra ngoài thì hãy đến Tây viện?

Bảo Đồng tỷ tỷ, có người bảo nô tỳ chuyển thứ này cho tỷ.

Hỉ nương lại cười toe toét, nói:
Tam nãi nãi, trong bát của người có gì vậy?

Cố Minh Châu đỏ mặt nói:
Hạt sen.

Nhiếp Thầm nhìn Sơ Cửu đang dẫn hộ vệ đi lại khắp nơi, cầm cái đùi gà sáp qua.

Sơ Cửu, ăn chưa?
Nhiếp Thầm cười.
Nữ quyến đi ra ngoài nhưng đám trẻ không chịu đi:
Chúng con muốn ngắm tẩu tẩu mới nhiều hơn cơ!

Bảo Đồng phát túi tiền đã chuẩn bị sẵn ra cho đám trẻ, lúc này chúng mới cười chạy đi.
Sơ Cửu đang định trả lời thì thấy Nhiếp Thầm nhét đùi gà vào trong miệng mình, ngon vô cùng. Mặt Sơ Cửu đen lại. Hắn biết sau khi đại tiểu thư gả đến, địa vị của hắn sẽ không như trước, giờ đến cả Nhiếp Thầm cũng dám bắt nạt hắn.
Nhiếp Thầm vỗ vai Sơ Cửu. Nhớ lần đầu tiên gặp Ngụy đại nhân ở phủ Thái Nguyên, Sơ Cửu ra tay ác thật, suýt nữa là bẻ trẹo vai y, không ngờ Sơ Cứu cũng có ngày hôm nay:
Sơ Cửu à, sao sắc mặt người lại không tốt vậy? Ta ở đây ăn uống, làm cản trở người uống gió trời à?

Ngụy Nguyên Kham nhìn đôi mắt trong veo của Châu Châu, 6nhẹ nhàng chuyển từ người hắn đến các nữ quyền thì không nhịn được mà liếc hỉ nương một cái. Hỉ nương hiểu ý cười nói:
Đế5n lúc uống rượu hợp cẩn rồi.
Ngụy Nguyên Kham ngồi bên cạnh Cố Minh Châu, đợi hỉ nương mang rượu hợp cần đến, hắn cầm một chén đưa cho Cố Minh Châu trước, sau đó mới nâng chén còn lại lên.
Cố Minh Châu nhìn Ngụy đại nhân. Ngụy đại nhân kệ chén bên miệng, sau đó chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt ấy như có sương khói, nhìn đến mức khiến tim cô hơi loạn nhịp, Cố Minh Châu vội vàng nâng chén lên.
Cố Minh Châu lắc đầu:
Ta không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng thôi.
Tuy rằng bên ngoài rất náo nhiệt.
Ngụy Nguyên Kham nhìn đôi mắt sáng ngời của Châu Châu:
Hôm nay trong nhà nhiều khách, hoa đình và Tây viện cũng đặt bàn tiệc. Người thân quen với chúng ta đều ở Tây viện, ta cho Nhiếp Thầm dẫn người trong phường qua đó rồi.

Tiếng chúc mừng của hỉ nương vang lên:
Tam gia, tam nãi nãi con cháu đầy nhà.

Đứa trẻ vui mừng vỗ tay theo. Náo nhiệt mồi hồi, Chương thị mới lên tiếng:
Phía trước đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ra dự tiệc thôi!


Đại... Tam gia mau đi đi!
Cố Minh Châu đẩy nhẹ một cái, nói xong cô hơi sững sờ, giọng cô bạn này dường như mang vài phần hờn dỗi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Ta sẽ về nhanh thôi!

Đến khi mọi người đều tản đi, Lô ma ma và Bảo Đồng cũng lui ra ngoài.
Trong tận phòng không có ai, Cố Minh Châu nhớ đến lời Trần ma ma dặn dò trước khi xuất giá, đột nhiên hơi căng thẳng. Tuy rằng trước đây cô thường xuyên ở riêng với Ngụy đại nhân nhưng giờ lại khác. Nghĩ vậy, ánh mắt cô bắt đầu trốn tránh.
Cố Minh Châu đang định gật đầu thì thấy tay mình ấm lên.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Trong nhà nhiều khách khứa, nàng đừng đi lung tung, tránh cho có người không biết lại mạo phạm nàng.

Ngụy Nguyên Kham thấp giọng hỏi:
Có mệt không?
Cố Minh Châu lắc đầu, địch quán hơi lay động. Cô lại gật gật đầu, thứ trên đầu quả thật rất nặng.
Ngụy Nguyên Kham thấy vậy thì bật cười:
Ta còn phải ra yến tiệc nữa.

Trong chén hợp cần là rượu hoa quả, uống vào chỉ cảm thấy thơm ngọt. Uống xong rượu hợp cần, Chương thì nhận lấy cái khay từ trong tay quân sự, đặt lên bàn nhỏ trên giường lò.
Cố Minh Châu nhìn thì thấy bày trước mặt cô là canh bách hợp táo đỏ hạt sen. Trong tiếng cười nói của mọi người, Cố Minh Châu bưng bát lên uống một ngụm.
Nhiếp Thầm uống mấy chén, đang ngà ngà say. Có thể được Ngụy đại nhân mời đến dùng tiệc, người trong phường bọn họ nở mày nở mặt rồi. Quan trọng nhất là Ngụy đại nhân cưới Cổ đại tiểu thư.
Người trong phương hưng thịnh thế này, nghĩa phụ biết được chắc chắn sẽ vui mừng. Tiếc rằng lần này nghĩa phụ không đến, vậy y chỉ đành thay nghĩa phụ uống thêm mấy chén thôi...
Không đợi Báo Đồng hỏi, nha hoàn kia vải chào rồi nhanh chóng rời đi. Bảo Đồng nắm gói giấy trong tay, một mùi tương thịt bò truyền đến. Thực ra quản sự đã chuẩn bị đồ ăn cho họ rồi, nhưng... có thể là do quen, cô luôn cảm thấy tương thịt bò trong tay thơm hơn.
Tây viện của nhà họ Ngụy náo nhiệt vô cùng.
Nhiếp Thẩm mới nói xong thì nụ cười đột nhiên biến mất. Y dụi dụi mắt, hắn vừa nhìn thấy ai? Cổ... Tưởng cô nương?


Sư huynh.
Cố Minh Châu nhìn Nhiếp Thầm, lại nhìn Sơ Cửu:
Ta đến muộn rồi.



Không... không muộn... không muộn.
Một hồi lâu sau Nhiếp Thầm mới hoàn hồn. Đại tiểu thư tham gia yến tiệc của bản thân, Ngụy đại nhân có biết không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.