Chương 552: Lễ thành


Cố Minh Châu vô thức đáp một tiếng, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị khăn che che mất tầm nhìn. Hỉ nương đang định tiến l8ên đỡ, không ngờ Ngụy Nguyên Kham lại bước lên một bước, cúi người đỡ tay Cố Minh Châu.

Hỉ nương sáng mắt sáng3 lòng, chuyện dắt tân nương không cần bà làm nữa rồi, bà chỉ cần ở bên cạnh nhắc đối tân nhân nên làm gì thôi.
Cố Minh Châu gật đầu.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Vậy chúng ta ra n5goài nhé.


Hoàng hậu nương nương nói rồi, công sinh không bằng công dưỡng, không có ai xứng đáng nhận những lễ này hơn con. Sau khi Tòng Thịnh đi, con chăm sóc ba đứa trẻ mà không oán trách lời nào, gia đình này phần lớn là do con gánh vác. Lý thải phu nhân nói:
Con cứ yên tâm ngồi đây đi, còn có mẹ ngồi đây với con.

Mắt Viên phu nhân nóng lên, không nói gì nữa, thấy đôi tân nhân đi vào trong, khó khăn lắm bà mới khống chế bản thân không đứng lên nghênh đón.
Hỉ nương ra hiệu hạ kiệu, rèm được vén ra, Cố Minh Châu vừa nhìn thì đã thấy Ngụy Nguyên Kham đứng trước mặt mình.
Trong tiếng hoan hô, Cố Minh Châu bước xuống kiệu, theo Ngụy Nguyên Kham bước vào cổng lớn của nhà họ Ngụy.
Kiệu vô cùng vững vàng, rất nhanh đã đến cổng nhà họ Ngụy.
Ngụy phủ lúc này cũng đầy khách khứa, tất cả mọi người đều tụ lại một chỗ để đợi xem tân nương.
Cố Minh Châu trịnh trọng hành lễ một lần nữa với cha mẹ, một hàng lệ nóng lăn dài trên má, rơi xuống hỉ phục.
Cổ Sùng Nghĩa nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Hãy nhớ những lời con nói khi cầu hôn Châu Châu.

Hỉ nương cười mở đường, Ngụy Nguyên Kham dắt Châu Chấu đi.
Cố Minh Châu nhớ đến năm đó khi chết oan trong đại lao, hồn phách lìa khỏi thân thể, Ngụy đại nhân đã theo sát sau cô, cho đến khi cô có được cuộc đời mới. Bây giờ đổi thành cô đi theo Ngụy đại nhân, họ vẫn vậy, vẫn luôn bầu bạn, đi tiếp con đường cuộc đời này với nhau.
Toàn phúc phu nhân và người xướng lễ đứng một bên, nghi thức chính thức bắt đầu.
Viên phu nhân nhìn đôi tân nhân đến cạnh bà hành lễ, nhất thời cổ họng nghẹn lại, suýt nữa là bật khóc. Lão gia thấy Kham ca nhi thế này chắc chắn sẽ rất vui nhỉ?
Mặt Ngụy Nguyên Kham trịnh trọng, hắn khom người nói:
Châu Châu với con như đèn sáng, nếu không có nàng ấy bầu bạn, con cũng không thể nhìn rõ con đường phía trước. Nhạc phu yên tâm, đời này con sẽ không phụ nàng ấy.

Cổ Sung Nghĩa gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười:
Đi đi, đừng làm lỡ giờ lành.

Bảo Đồng bên cạnh thấp giọng nói:
Đại tiểu thư, nô tỳ cũng thấy rồi.
Cô gia không chỉ một bước quay đầu ba lần mà còn đưa cho cô hai cái túi nhỏ, trong túi là mứt quả đại tiểu thư thích ăn nhất. Xem dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này, cứ như là cô gia sợ đại tiểu thư đổi ý, không gả cho ngài ấy nữa vậy.
Bảo Đồng vui mừng ra mặt. Thực ra khi rời khỏi phủ, cô khá buồn. Phu nhân tốt với cô như vậy, cô quả thật không nỡ rời xa phu nhân, nhưng nghĩ đến sau này đại tiểu thư lại lén lút đi ra ngoài, cô có thể đi theo đại tiểu thư, trong lòng lại đột nhiên mong chờ.
Đối tân nhân bái thiên địa xong liền được hỉ nương đưa vào tận phòng. Cuối cùng Viên phu nhân cũng đứng lên nhìn theo mọi người. Mắt bà hoa lên, mơ hồ hình thấy bóng dáng của Ngụy Tòng Thịnh đang đứng trong sân. Bà nhìn kỹ lại thì cái bóng đó đã biến mất. Viên phu nhân không nhịn được mà bật cười. Là do bà quá nhớ lão gia nên mới nhìn lầm thôi.
Lão gia, người nhìn xem, nụ cười lại xuất hiện trên mặt Kham ca nhi rồi. Đây mới là vẻ mặt mà đứa trẻ hơn hai mươi tuổi nên có. Lúc lão gia đi không kịp nói với thiếp câu nào nhưng thiếp hiểu rõ, điều mà lão gia không thể buông bỏ nhất trong lòng là gì. Tuy thiếp ngu dốt nhưng sẽ cố gắng dốc hết sức để giúp người hoàn thành tốt.
Ra khỏi sân viện, trong tiếng cười nói, họ từ từ đi về tiền đường.
Cố Minh Châu cùng Ngụy Nguyên Kham hành lễ.
Tiếng nhạc lễ và pháo trúc vang lên, Cố Minh Châu ra khỏi phủ Hoài Viễn hầu, được Ngụy Nguyên Kham đỡ lên kiệu hoa.
Mới ngồi xuống, Ngụy Nguyên Kham nhận lấy một thanh ngọc nhưý từ trong tay hỉ nương, đặt vào lòng Cố Minh Châu, nhẹ giọng dặn:
Ngồi vững một chút, chúng ta xuất phát.
Kiệu hoa được nâng lên, Ngụy Nguyên Kham lật người lên ngựa, dẫn đội ngũ đi về nhà họ Ngụy. Cố Minh Châu nghe thấy tiếng của hỉ nương vang lên bên ngoài:
Đại tiểu thư có phúc thật, cô gia đi một bước quay đầu ba lần, có thể thấy ngài ấy rất quan tâm đến tiểu thư.


Mau đứng lên đi.
Lâm phu nhân tiến lên kéo tay Châu Châu. Cảm thấy lòng bàn tay con gái ấm áp, chắc hẳn không quá căng thẳng, Lâm phu nhân mới yên tâm, quay đầu nhìn Cố Sùng Nghĩa. Cổ Sung Nghĩa tiến lên, theo lễ giáo mà răn dạy nữ nhi sau khi xuất giá phải giúp chồng dạy con. Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, Cố Sùng Nghĩa mới nói:
Châu Châu, con phải nhớ, dù là bất cứ lúc nào, con cũng là viên minh châu trong lòng cha mẹ.

Mắt Cố Minh Châu nóng lên, suýt nữa là rơi nước mắt. Sự yêu thương, bảo vệ của cha mẹ dành cho cô trong suốt bấy lâu nay lướt qua trong đầu. Tuy cô gả cho Ngụy đại nhân rồi nhưng cô vẫn là con gái nhà họ Cổ.
C9ố Minh Châu nương theo sức lực của Ngụy Nguyên Kham mà đứng dậy.
Ngụy Nguyên Kham nhẹ giọng nói:
Có khăn che6, nàng không nhìn rõ được, đi theo ta.

Trong tiền đường, Viên phu nhân ngồi trên ghế chủ thượng căng thẳng nhìn về phía Lý thải phu nhân:
Mẹ, hay là mời Khánh vương gia qua đây đi, con ngồi đây không thích hợp lắm!

Rất nhiều hoàng thân biết thân phận của Ngụy Nguyên Kham, Khánh vương gia và mọi người cũng đều đến cả rồi, để Kham ca nhi và Châu Châu bải bà... bà cảm thấy mình không nhận nổi.

Mẹ.
Giọng nói của Ngụy Nguyên Chẩn cắt đứt suy nghĩ của Viện phu nhân.
Ngụy Nguyên Chân bước nhanh đến:
Người trong tam đệ kia, còn ngốc hơn nhiều so với con hồi đó đúng không? Hôm nay nhiều khách khứa đến vậy, lát nữa trên yến tiệc, e rằng tam đệ phải say rồi.

Trước đó Nguyên Chẩn cũng đã thành thân. Về lý mà nói, hắn là bà nên quen thuộc với đống lễ nghi này mới phải. Nhưng hôm nay, không biết tại sao mà bà lại cảm thấy rất căng thẳng, luôn sợ đâu đó làm
không được chu đáo, mất mặt nhà họ Ngụy không nói, bà không biết ăn nói với phu quân đã qua đời thế nào nữa.
Lý thải phu nhân cổ ý sầm mặt xuống:
Đừng có nói linh tinh! Cháu trai ta thành thân thì liên quan gì đến đảm Khánh vương kia? Kham ca nhi có phải do con nuôi lớn không? Kham ca nhi đổ bệnh, bị thương, có phải con là người chăm sóc không? Ăn mặc của nó có phải do con lo liệu không? Không bại con thì bại ai? Con không phải là không hiểu tính của Kham ca nhi. Nếu thực sự để Khánh vương lên ngôi, chắc chắn Kham ca nhi sẽ không đồng ý.

Viên phu nhân mím môi, nói là vậy nhưng bà... quá vụng về, không làm tốt được việc gì cả.

Không được để Kham ca nhi say.
Viên phu nhân nhìn Ngụy Nguyên Chẩn:
Các con phải đỡ cho thằng bé đấy.

Không được đâu.
Ngụy Nguyên Chẩn đáp:
Bọn con đều muốn biết trong tam đệ say sẽ như thế nào.
Viên phu nhân làm bộ muốn đánh Ngụy Nguyên Chẩn nhưng lại bị hắn cười tránh đi.

Thầy phủ đệ náo nhiệt, một tia bị thương trong lòng Viên phu nhân cuối cùng được nụ cười trên mặt thay thế. Tất cả những thứ này đều do lão gia dùng cả tính mạng để đổi lấy, bà sẽ cố gắng bảo vệ cho tốt.

Trong tận phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.