Chương 551: Xuất giá


Ngụy Nguyên Kham bước từ Thái miếu ra, quay người hành một lễ với lão Khánh vương, lão Khánh vương vội vàng vươn tay ra đỡ. Khánh vương nói:
Ch8uyện bên này xong rồi, mau đến nhà họ Cổ đi!


Ngụy Nguyên Kham đáp một tiếng, kéo dây cương, tung người lên ngựa.
Nghe đến Chương học quan, Cổ Tử Ngôn cũng không gồng được nữa, ánh mắt nhìn về phía đoàn người, đúng lúc chạm mắt với chương học quan. Ảnh mắt đối phương sáng ngời, Cổ Tử Ngôn phải cố lắm mới
không bỏ của chạy lấy người. Hắn tính sai rồi. Giám sinh có lợi hại thế nào cũng không dám múa rìu qua mắt thì trước thầy mình.
Còn đám hoàng thất muốn đoạt quyền, kết cục thế nào họ cũng đều thấy rõ ràng. Huynh đệ, con trai của Hoàng thượng chết nhiều như thế... đây là bài học được đổi bằng máu tươi đấy.
Khánh vương gia.
Cuối cùng cũng có người lên tiếng:
Đại hôn của Nguyên Kham, có phải chúng ta cũng nên cùng đến nhà họ Cổ đón dâu không?

Họ không biết chân tướng thì thôi, nếu đã biết rồi mà không đến là thất lễ.
Miệng các Giám sinh đắng ngắt. Nếu không phân thầy trò thật thì ông ấy đã không chỉ ra thân phận học trò của họ rồi.
Trong lúc các Giám sinh đang do dự, Ngụy Nguyên Kham nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đi đến cổng lớn nhà họ Cố, vươn tay đập cổng, to giọng gọi:
Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tể đến đón dâu!


Ta cảm thấy nên đi.

Ta cũng thấy vậy.
Khánh vương nói:
Vậy còn đợi gì nữa? Còn không mau đuổi theo đi?


Đến rồi, đến rồi!

Vãn bối của nhà họ Cố, nhà họ Lâm cười rồi chạy nhanh đến bảo cho nhau, một đám Giảm sinh cũng không đọ lại được với một Học quan.
Lâm phu nhân vốn đã rất căng thẳng, nghe thấy câu này liền nhẹ nhõm đi không ít.
Liễu Tô không trả lời. Chu Ngũ nói:
Thân phận của chúng ta giống như nước cao thuyền dâng rồi.
Sao trước đây hẳn không phát hiện ra số mệnh của mình lại tốt như vậy nhỉ? Quả nhiên có một nghĩa mẫu tốt còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Đám Tử Ngôn không được việc đầu, người ta gọi một cái là mở cửa ngay.

Bên này có người nhìn thấy tông thân liền vội vàng đi bẩm báo Hoài Viễn hầu.
Ảnh mắt Giảm sinh Quốc tử giám trên bờ tường từ sáng rực trở nên hơi ảm đạm. Một vài Giám sinh không đáng được nữa, thân thể tụt xuống dưới chân tường, sau đó bị hai Giảm sinh hai bên xách nách:
Huynh muốn đi đâu?

Phùng An Bình đứng dưới tường thở phào một hơi. May mà y không xung phong đi trước... Tử Ngôn quá không hiểu Ngụy đại nhân nên mới tự tin đến vậy.

Người đầu? Đi đầu cả rồi?
Chương học quan cười, tiến lên nói:
Ồ, đều là học trò của ta. Hôm nay không phân thầy trò, chỉ cần vui vẻ là được. Mau ra đề đi, đừng làm lỡ giờ lành.
Trong đội đón dâu vang lên tiếng cười.
Cổ Tử Ngôn nói:
Vậy Phùng biểu ca ở bên cạnh nhìn là được rồi.
Xem xem hắn đối phó người nhà họ Ngụy thế nào đi.
Cùng với tiếng nhạc lễ truyền đến, trong sân viên của phủ Hoài Viễn hầu cũng tưng bừng nhộn nhịp, đám trẻ tranh nhau giẫm lên bục cao mà ngóng ra ngoài để xem phong thái của tân lang.

Còn có Mân quận vương nữa...


Không ít tông thân nhỉ?

Hôm nay Chu Ngũ hỏi rất nhiều:
Vậy huynh nói xem sau khi nghĩa phụ thành thân, gặp Ngụy đại nhân, chúng ta nên xưng hô thế nào?
Hắn đã nghĩ mấy tháng rồi mà vẫn chưa có câu trả lời.
Chung quy cũng không thể đều gọi là nghĩa phụ, gọi đại nhân thì lại hơi xa lạ.
Rất nhanh, đội đón dâu của nhà họ Ngụy đã gần đến đầu con hẻm. Phùng An Bình chạy như bay trở về phủ Hoài Viễn hầu để báo tin cho Cổ Tử Ngôn.

Mau đóng chặt cửa lại.

Đầu tiên họ nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham cưỡi trên lưng ngựa, áo cưới trên người chói mắt làm nổi bật phong thái vô song của hắn.
Nhìn một hồi lâu, mọi người mới dời mắt nhìn những người khác.
Cổ Tử Ngôn nhìn Phùng An Bình:
Lát nữa Phùng biểu ca cũng phải cản cùng chúng ta đấy nhé.

Phùng An Bình vội vàng xua tay. Ngăn cản Ngụy đại nhân? Nghe có vẻ như rất không an toàn.
Ta thì thôi đi.
Phùng An Bình nói:
Ta đi báo tin cho mọi người là được rồi.
Cổ Tử Ngôn lắc đầu cười. Phùng biểu ca cái gì cũng tốt, chỉ trừ nhát gan quá. Nếu đã vậy thì hắn cũng không cố ép làm gì.
Lão Khánh vương cao giọng hô:
Hoài Viễn hầu gia mau cho hiền tế vào đi!
Trong đội ngũ đón dâu, Chu Ngũ kéo góc áo Liễu Tô, thấp giọng nói:
Thế chúng ta nên đón dâu hay là ngăn cản.

Liễu Tô giả vờ như không nghe thấy. Với tình hình phức tạp như trước mắt, cậu không dám đưa ra đáp án.
Trong lòng Liễu Tô cũng suy nghĩ, có phụ tự nhiên sẽ có mẫu, chẳng lẽ gọi Ngụy đại nhân là nghĩa mẫu?

Nhị ca.
Chu Ngũ nhẹ giọng hỏi:
Huynh không phát hiện ra một chuyện sao?

Dưới sự bận rộn của Cổ Tử Ngôn, bờ tường của phủ Hoài Viễn hầu
mọc kín
Giảm sinh của Quốc tử giám.
Các nữ quyến thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, có người còn lén nói thầm, có người lại đỏ mặt nhìn trộm.
Chọn bừa một người cũng được coi là mối duyên lành.

Lại chẳng thế, đó đều là Giám sinh của Quốc tử giám đấy.
Nghe thấy giọng nói của nữ quyển, sĩ khí của các Giám sinh Quốc tử giám trên bờ tường tăng thêm một chút.
Giám sinh kia hướng về phía trước ra hiệu:
Ta thấy thấy mình rồi. Trương huynh, Vương huynh, trông chờ cả vào các huynh đấy.
Hắn đâu dám đối thơ với thầy mình? Hơn nữa vừa nhìn thấy thầy, hắn liền cảm thấy số thơ bản thân chuẩn bị đều chẳng ra làm sao, sao hắn còn không biết ngại mà nói ra để mọi người cười chê?

Biết ngay là huynh không đáng tin mà.
Trương giám sinh nói xong thì sắc mặt cũng thay đổi:
Chương... học quan cũng đến rồi.


Nhiều người đến quá.
Cứ như là không thể nhìn thấy được điểm cuối của đội đón dâu, không biết rốt cuộc là có bao nhiêu người.

Đó là Khánh vương đúng không?

Hoàng thất tổ3ng thân nhìn Ngụy Nguyên Kham dẫn một đoàn người rời đi, từ đầu đến cuối không có bất kỳ ai dám nói gì dù chỉ một chữ.
Ban nãy nói là t9ế tự thì chi bằng nói là họ thừa nhận thân phận của Ngụy Nguyên Kham. Ai dám không nhận? Nhà họ Ngụy nắm đại quyền trong tay, Hoàng hậu nương n6ương chủ trì đại cuộc. Bây giờ họ lại mong Ngụy Nguyên Kham là con cháu của Triệu thị, hoàng thất tổng thân chỉ cần không có ý định soán vị thì5 đều mong triều chính vững chắc, quốc thái dân an, như vậy đám con cái quý tộc trời sinh như họ mới hướng vinh hoa phú quý trọn đời được.

Còn cả Bùi đại nhân nữa.

Từ Chương học quan đến Bùi Thượng Thanh, người trên bờ tường bỏ chạy gần hết.
Tiếng bước chân truyền đến, Ngụy Nguyên Kham cùng đoàn người đi vào tiền đường.

Nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham, tâm trạng thấp thỏm của Lâm phu nhân lại trở nên bình tĩnh, Kham ca nhi không tệ, giao Châu Chấu cho hắn, bà cũng có thể yên tâm.

Ngụy Nguyên Kham quỳ xuống hành lễ, kính trà Lâm Kỳ Thừa, Cổ Sung Nghĩa và Lâm phu nhân. Làm hết lễ nghi xong, Ngụy Nguyên Kham chào hỏi bạn bè, thân thích của nhà họ Cố và nhà họ Lâm, ánh mắt rơi xuống người Thôi Trinh, hắn hơi chần chừ nhưng vẫn gọi một tiếng
đại ca
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.