Chương 550: Đón d u


Giờ Sửu, Ngụy Nguyên Kham mặc cát phục xong xuôi rồi đến gian nhà chính.

Lý thái phu nhân đã ngồi trong phòng đ8ợi chờ từ lâu, nhìn thấy Ngụy Nguyên Kham bước vào, gương mặt lập tức tràn ngập vui mừng.

Nhìn dáng vẻ cười to3e toét của mẹ, Ngụy Tòng Trí thầm cảm khái. Suy cho cùng Kham ca nhi mới là cục cưng của mẹ, chẳng trách mẹ lại vui đến9 vậy. Nhưng Kham ca nhi vẫn còn thua kém ông một chút, ông là đứa mẹ yêu quý nhất, cách nhau có tí tẹo thôi nhưng Kham 6ca có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp.
Ngụy Nguyên Kham hành lễ với Lý thái phu nhân lần nữa:
Tổ mẫu yên tâm.

Lý thải phu nhân hỏi:
Đã nghĩ kỹ xem nên làm thế nào chưa?

Ngụy Nguyên Kham hiểu tổ mẫu đang ngầm ám chỉ Khánh vương và tông thân hoàng thất bên ngoài, hắn gật đầu:
Nghĩ kỹ rồi ạ.

Lý thái phu nhân đáp:
Thế thì tốt, mau đi đi!

Ngụy Nguyên Kham lại khom người với Viện phu nhân.
Viên phu nhân cổ nén dòng nước mắt đang chực trào ra:
Đừng làm lỡ thời gian.

Châu Châu trang điểm xong xuôi, hỉ nương và các nữ quyền trong phòng thi nhau chúc mừng Lâm phu nhân. Đúng lúc công chúa Hoài Nhu và Triệu thị cũng đã tới, công chúa Hoài Nhu đã sinh con cho phò mã Trình Dực. Mẹ ruột của phò mã là Triệu thị cũng sắp gả cho Bành Lương, bây giờ cả nhà vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Thế thất của Cố Sùng Văn Mạnh thị đưa Cố Minh Nghiên và Cố Minh Lam đến phòng Châu Châu giúp đỡ.
Nghe nói công chúa Hoài Nhu tới, Mạnh thị vội vàng chen qua để ngắm. Đúng là ghê gớm, kể từ lúc đại bả lập được đại công, phủ Hoài Viễn hầu nở mày nở mặt vô cùng. Trước tiên là đại bá được thăng chức, tiếp theo đó Hoàng hậu nương nương ban hôn, dù nghị kiểu gì bà ta cũng không ngờ là Châu Châu có thể gả đi được, mà lại còn gả cho cháu trai của Hoàng hậu nương nương nữa chứ.
Sau khi biết rõ thân phận của Ngụy tam gia, nàng và nhà họ Cổ lại thân thiết hơn.
Công chúa Hoài Nhu không ngờ rằng Ngụy tam gia lại là đích tử của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, đối với nàng chuyện này chẳng khác nào nằm mơ cả. Không, cho dù nằm mơ cũng chẳng hề nghĩ đến kết quả tốt đẹp thế này. Như thế, rất nhiều vấn đề khó nhắn đều được giải quyết một cách dễ dàng, trong lòng nàng vui mừng khôn xiết chẳng thể nói thành lời.
Mạnh thị nghe được lời này, Ngụy tam gia đến Thái miếu lễ bái đó là đại ân điển! Chẳng phải lại càng nở mày nở mặt thêm à? Nhưng nhìn vẻ mặt của các phu nhân trong phòng đều có vẻ khác thường, chẳng lẽ trong chuyện này còn có điều gì khác mà bà ta không nghĩ đến sao?

Ai nhịn đói tới tôi mới ăn cho nổi chứ?


Ta không dám ăn, miếng đầu tiên nuốt vào lại là sủi cảo sống.


Ta mò được một hạt long nhãn trên giường, ăn được một nửa thì lão gia bước vào phòng, thế là hồi hộp quà nuốt ực xuống hết luôn.
Nghe được những lời này, Cố Minh Châu cũng bật cười theo. Cô sẽ không đối đầu, gò bó trong phòng mãi chán biết bao, phải chạy ra ngoài xem tiệc như thế nào chử.
Tiểu thư...
Bảo Đồng khẽ giọng bảo:
Đại gia bảo nô tỳ tới đây hỏi xem thách cưới nhẹ một tí ổn hơn hay nặng một tí thì ổn hơn?

Cố Minh Châu cảm thấy lời công chúa Hoài Nhu nói không sai, đúng là cô đã cao lên một chút.

Châu Châu...
Công chúa Hoài Nhu khẽ giọng hỏi:
Có muốn ăn mứt hoa quả không?

Biết công chúa Hoài Nhu trêu ghẹo mình, Cố Minh Châu lắc đầu:
Không cần đâu.
Cô vừa mới ăn xong, hương vị ngọt ngào trong miệng vẫn còn chưa tan biến.
Hôm nay Ngụy Nguyên Kham rất khác mọi hôm, cát phục trên người phẳng phiu5 không một nếp nhăn, đôi mắt trong veo, gương mặt thư thái, nụ cười thường trực trên môi, trồng tuấn tú hơn thường ngày mấy phân
Ngụy Nguyên Kham nhận tách trà từ tay quản sự dâng kính Lý thái phu nhân, Viên phu nhân và Ngụy Tòng Trí.
Lý thái phu nhân ngắm nghía Ngụy Nguyên Kham từ trên xuống dưới một lượt, sau đó liên tục gật gù:
Được, được, đã đến giờ lành rồi, mau đi thôi.

Trò chuyện một hồi, công chúa Hoài Nhu mới ngồi xuống ngắm nghía kỹ Châu Châu.
Trước đây Châu Châu luôn chạy tới chạy lui trong viện tử, gương mặt chẳng dính chút phấn son nên vẻ ngoài cũng chỉ có vẻ thanh tú mà thôi. Bây giờ trang điểm lên lại xinh đẹp động lòng người như thế.
Công chúa Hoài Nhu nói:
Hôm nay Châu Châu xinh đẹp thật đấy, giống như nảy nở trong nháy mắt vậy.


Mơ đẹp quá nhỉ?
Lý thái phu nhân liếc thằng con trai nhỏ một cái:
Hôm nay tốt nhất là con ngoan ngoãn đi, coi chừng được gia pháp hầu hạ đấy.

Viên phu nhân che miệng cười, vờ như chưa nghe thấy gì đứng dậy bận rộn làm những việc khác, vừa rời khỏi phòng đã nghe thấy giọng nói của Ngụy Tòng Trí từ sau lưng truyền tới:
Ái ui, mẹ đừng đá, đừng đá! Đây là quần áo mới của con đấy!

Ngụy Nguyên Kham bước ra khỏi viện tử, lão Khánh vương liên tiến lên đón:
Đã tới lúc rồi, mau đến Thái miếu thôi.

Ngụy Nguyên Kham bước ra khỏi phòng.
Lý thải phu nhân mỉm cười nhìn Viên phu nhân:
Chúng ta cũng phải chuẩn bị đi thôi.


Ái da!
Ngụy Tòng Trí hốt hoảng kêu lên:
Con quên mất một chuyện rồi, có phải con nên răn dạy Kham ca nhi vài câu không?
Dù gì ông cũng là nhị thúc, giờ phút này không răn dạy thì chẳng còn cơ hội nữa.
Lâm phu nhân ngây người. Ngụy tam gia đến Thái miếu? Lẽ nào Khánh vương gia cố ý sắp xếp như thế sao?
Lâm phu nhân nhìn công chúa Hoài Nhu, công chúa gật đầu, chứng thực dự đoán của bà. Chuyện này... xem như là song hỷ lâm môn nhỉ?
Công chúa Hoài Nhu kéo tay Lâm phu nhân:
Ta xin chúc mừng phu nhân lần nữa.

Phú quý biết bao nhiêu! Nhà họ Ngụy chẳng thèm bận tâm đến việc Châu Châu đã từng bị bệnh.
Trong lòng Mạnh thị tràn ngập sự ngưỡng mộ, nhớ đến Minh Uyển đáng thương vốn tưởng có thể nhờ nhà họ Đàm một bước lên mây, nào ngờ còn chưa lên mây được đã ngã chỏng vó. Bây giờ ngẫm nghĩ lại còn thấy sợ, may mà Tử Ngôn và Minh Lam kịp thời phát hiện và ngăn cản Minh Uyển.
Mạnh thị đang suy nghĩ thì nghe công chúa nói:
Nghe nói trời chưa sáng mà bên nhà họ Ngụy đã mở cửa đón khách rồi. Ngụy tam gia cùng Khánh vương gia đi đến Thái miếu, đợi lễ tế xong rồi sẽ đến đây đón Châu Châu.

Phủ Hoài Viễn hầu.
Cố Minh Châu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau khi tắm rửa xong mới coi như hoàn toàn tỉnh táo. Lau khô tóc và mặc cát phục lên xong thì ngồi xuống trang điểm.
Lâm phu nhân dẫn hỉ nương và toàn phúc phu nhân vào chải đầu cho Cố Minh Châu,
Cổ Tử Ngôn gật đầu, nhìn Phùng An Bình ở bên cạnh:
Biểu ca đừng sợ, có ta ở đây, nhà họ Ngụy không xông vào được ngay đâu.
Hắn đã tìm một nhóm bạn học tới, toàn là giám sinh Quốc Tử Giám cả, mở miệng là ra được đề ngay. Nếu như không trả lời được thì cho dù Hoàng thân quốc thích tới giúp đỡ gọi cửa, bọn họ cũng sẽ không mở.
Thái miếu Đại Chu.
Lão Khánh vương đưa hương trong tay cho Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham hành lễ với lão Khánh vương:
Khánh vương gia, ta đến từ đường nhà họ Ngụy dâng hương trước đã.

Thế này tức là nhà họ Ngụy trước Thải miếu sau. Ai bảo người ta lớn lên trong nhà họ Ngụy chứ? Nếu không có nhà họ Ngụy chở che làm sao hắn lớn được nhường này?
Lão Khánh vương gật đầu:
Vậy chúng ta đợi ở tiền viện.
Cho dù thế nào, chỉ cần hôm nay dẫn được người vào Thái miếu là ổn.
Công chúa bật cười:
Sau khi bước lên kiệu, chắc chắn muội sẽ lại ăn nữa cho xem, khi xưa ta cũng lén ăn đấy.

Bầu không khí trong phòng đã thoải mái hơn.

Đúng vậy còn gì.

Cố Minh Châu chẳng hề suy nghĩ:
Bảo Tử Ngôn tùy ý đi!

Với tính cách của Ngụy đại nhân, chắc chắn đã đoán ra được trong nhà họ Cố ai sẽ là người thách cưới, làm gì có cơ hội cho bọn họ lựa chọn chứ.
Có được câu trả lời, Báo Đồng truyền tin tức ra tiền viện.
Giờ phút này, các tông thân hoàng thất và các quan viên đều nín thở, ánh mắt đổ dồn về phía Ngụy Nguyên Kham, chẳng biết rốt cuộc Ngụy tam gia có nhận lấy hay không.

Đến cả lão Khánh vương cũng căng thẳng đến mức bàn tay khẽ run rẩy.

Ngụy Nguyên Kham điềm tĩnh nhận lấy hương từ trong tay lão Khánh vương, tiếp theo đó cũng lão Khánh vương bước vào trong điện thờ chính.

Đối diện với liệt tổ liệt tông Triệu thị được thờ cúng trong điện, Ngụy Nguyên Kham thắp hương lên rồi cắm vào lư hương, sau đó vén áo bào lên quỳ xuống hành lễ.

Động tác lưu loát liền mạch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.