Chương 556: Ngoại truyện 1: khách không mời mà đến (ngoại truyện nhị thúc)
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1814 chữ
- 2022-02-06 09:25:46
Trong phủ Hoài Viễn hầu, Cố Sùng Nghĩa đang đung đưa ghế nằm phơi nắng.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc xuân về hoa nở, tháng ha8i vẫn chưa quả ấm áp, có điều thời tiết hôm nay cực kỳ đẹp, gió xuân ấm quyện với hương hoa lướt qua người ông, Cố Sùng Nghĩa mãn nguyệ3n thở dài một tiếng.
Lâm phu nhân nói:
Mời Ngụy nhị lão gia đến thư phòng đi!
Ngoài miệng lão gia luôn nói Ngụy nhị lão gia không tốt nhưng trong lòng luôn quan tâm đến ông ấy, nếu không lão gia đã chẳng chuẩn bị trước tiệc rượu, đợi đến bây giờ lại sợ Ngụy nhị lão gia không chịu tới nên mới lôi bà ra làm bình phong.
Nghe đầu bếp báo cáo lại, Lâm phu nhân liền tỏ vẻ
quả nhiên là vậy
.
Vậy thì mọi chuyện cứ làm theo dặn dò của Hầu gia.
Bà vui vẻ không cần bận tâm chuyện gì nữa, tiếp tục ra vườn chơi cùng Thuần ca nhỉ.
Quản sự khách sáo mời Ngụy Tòng Trí đến thư phòng.
Thật là! Là vợ chồng già cả rồi mà còn ngượng ngùng như vậy. Đúng là bà có oán trách dạo này Hầu gia bận nhiều việc ở nha môn, suốt ngày không về nhà ăn cơm nhưng bà chỉ cằn nhằn vài câu thôi, có thực sự tức giận đâu? Bà là người không thấu tình đạt lý như vậy lúc nào hả?
Ngụy nhị lão gia mới về kinh, còn không trở về nhà họ Ngụy đã tới đây gặp lão gia, chỉ riêng tâm tư ấy thôi đã phải đón tiếp thật chu đáo rồi.
Đương nhiên, nếu có phu nhân và Châu Châu bên cạnh thì càng tốt.
Mới đó mà Châu Châu đã xuất giá được9 gần một năm, trạch viện con rể mua ở bên cạnh cũng đã đổi tên thành
Ngụy vương phủ
. Tuy Ngụy vương vẫn chưa được lập làm Thái tử nhưng 6dạo này ngày nào quan viên của Phủ chiêm sự và Tả Hữu xuân phường cũng tới tìm Ngụy vương bàn việc, rõ ràng ý chỉ lập trữ sẽ nhanh chóng đ5ược ban xuống.
Lần nào tên này đến tìm ông cũng không có chuyện gì tốt lành, ông chuyên tâm chuẩn bị tiệc rượu cho phu nhân, tuyệt đối không thể bị Ngụy lão nhị phá đám. Quản sự còn chưa kịp quay đi, Cố Sùng Nghĩa đã trông thấy một bóng người hấp tấp chạy xộc vào, không phải Ngụy Tòng Trí thì còn ai vào đây nữa?
Sắc mặt Cố Sùng Nghĩa sa sầm, không kịp rồi.
Dạo này thỉnh thoảng phu nhân cũng cau mày suy nghĩ, chắc hẳn bà cũng đang lo lắng chuyện này.
Cũng may nhạc phụ đại nhân đã trở về Thiểm Tây, ông dặn dò nhà bếp chuẩn bị một bàn thức ăn, tối nay uống vài chén với phu nhân, khuyên giải phu nhân một chút, cũng tiện tâm sự chuyện phu thê cùng phu nhân.
Đây đúng là chuyện vui, thế nhưng trong lòng Cố Sùng Nghĩa vẫn thấy hơi phiền muộn.
Sau khi con rể được lập làm Thái tử thì sẽ phải dọn khỏi Ngụy vương phủ vào ở Đông cung. Chuyển đi xa như vậy, sau này ông không thể muốn gặp là gặp được Châu Châu của ông nữa rồi. Bây giờ không gặp được vẫn là chuyện nhỏ, đợi đến khi con rể đăng cơ, bị cửa cung ngăn cách... đã khó lại càng khó hơn.
Cố Sùng Nghĩa đứng lên:
Đi nói với phu nhân, tối nay chúng ta tới thư phòng dùng cơm.
Ông còn muốn đi thay một bộ quần áo mới, mỗi lần cô gia tới đón Châu Châu về đều ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, có lẽ... thay quần áo thật sự có tác dụng nhỉ? Ông cho người hâm rượu trong thư phòng, trước đó còn đốt trầm hương, chậu
hồng tây
kia đương nhiên cũng đã bày sẵn trong đó. Phu nhân vào phòng nhìn thấy nhất định sẽ vui vẻ bất ngờ. Quản sự đáp lời rồi vội đi bẩm báo, Cố Sùng Nghĩa vào phòng thay xong quần áo định tới thư phòng, nhưng vừa bước lên hành lang dài thì trông thấy quản sự cạnh cửa bước tới bẩm:
Hầu gia, Ngụy nhị lão gia tới ạ.
Được được.
Ngụy Tòng Trí nói như dỗ trẻ con:
Ta không động vào nữa, ta biết huynh quan tâm ta mà, ta tuyệt đối không động vào nữa.
Quan tâm cải rắm, Cố Sùng Nghĩa lạnh lùng nói:
Ta sợ người động vào làm bẩn của ta.
Ông vốn di chuẩn bị một màn chứa chan tình ý, định nói với phu nhân lúc cùng ngắm hoa, bây giờ bị Ngụy Tòng Trí phá đám... Những lời phong hoa tuyết nguyệt kia của ông đều tan thành mây khói hết rồi, đến lúc đó ông phải đối mặt với phu nhân như thế nào?
Ngụy Tòng Trí lưu luyến sờ mấy trái cây kia.
Thấy cảnh tượng này, Cố Sùng Nghĩa không nhịn được nữa, ông hét lên:
Còn táy máy nữa thì người cút ra ngoài cho ta!
Đúng là trẻ con, trước kia bà một lòng chăm sóc Châu Châu, không dành quá nhiều thời gian và tinh thần cho Hầu gia. Bây giờ Châu Châu đã xuất giá, bà mới nhận ra người nhỏ tuổi nhất trong nhà không phải là Thuần ca nhi, mà là Hầu gia.
Nói xong, Lâm phu nhân xuống nhà bếp, bà phải dặn đầu bếp nấu thêm ít canh giải rượu, kẻo hai người kia lại uống quá chén.
Lúc trước Hầu gia đã dặn làm canh giải rượu, còn cho người hâm rượu đưa đến thư phòng rồi ạ.
Vừa đẩy cửa vào đã ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, đập vào mắt là chậu hoa trái đỏ tươi, trên bàn bày rượu đã hâm nóng cùng một cái nồi hầm trên một bếp lò nhỏ bằng đất nung.
Ngụy Tòng Trí rưng rưng nước mắt, quay đầu định bổ nhào về phía Cố Sùng Nghĩa:
Đây đều là chuẩn bị cho ta ư Đại ca, huynh đối xử với ta tốt quá!
Cố Sùng Nghĩa nghiêng người né tránh, sắc mặt đen như đít nồi:
Không phải.
Ngụy Tòng Trí cười nói:
Đừng lừa ta, vừa rồi đại tẩu đã cho người nói với ta rồi, đại ca luôn nghĩ tới ta.
Lồng ngực Cố Sùng Nghĩa hơi nghẹn lại, lửa giận trào ra từ cặp mắt hằm hè của Cố hầu, ông phải cố hết sức kiềm chế bản thân mới không đánh cho Ngụy Tòng Trí một trận nhừ tử.
Tiệc rượu của ông,
hồng tây của ông, tất cả mọi thứ ông dày công chuẩn bị... Rốt cuộc phu nhân nghĩ kiểu gì vậy? Ông nói không chuẩn bị cơm, phu nhân lại cho quản sự dẫn người đến thư phòng, trái tim ông như bị một trăm con gấu giày xéo vậy.
Huynh nhìn ta đi, mới đi Tây Nam nửa năm đã gầy thế này rồi đây này, hu hu hu.
Ngụy Tòng Trí bị ai nói, hai mắt đỏ au, giọng điệu còn hơi nghẹn ngào:
Quần áo trên người đều là đồ xấu, bọn họ đều không quan tâm đến ta, chỉ có đại ca... hu hu hu...
Nghe nói Ngụy nhị lão gia tới, Lâm phu nhân không khỏi giật mình. Trước đó Hầu gia chẳng nói gì với bà cả! Nếu biết Ngụy nhị lão gia đến, bà đã chuẩn bị chu đáo rồi.
Nghĩ đến đây, dường như Lâm phu nhân đã hiểu ra, bảo sao Hầu gia lại muốn bưng thức ăn đến thư phòng, chắc chắn là muốn thiết yến khoản đãi Ngụy nhị lão gia nhưng lại ngại nói với bà.
Lâm phu nhân dặn dò nhũ mẫu chăm sóc Thuần ca nhi, vừa định ra ngoài thì quản sự ngoại viện lại đến báo tin.
Phu nhân, Ngụy nhị lão gia tới chơi ạ.
Vì bữa tối nay, ông đã đi mua hai chậu
hồng tây
. Đây là món được vận chuyển từ phương Tây vào Đại Chu sau khi khôi phục vận tải đường biển. Cây hồng này cho trái màu đỏ cực kỳ đẹp, phu nhân nhìn thấy nhất định sẽ thích.
Phu nhân đã về chưa?
Cố Sùng Nghĩa hỏi quản sự. Ngày nào phu nhân cũng sang chỗ Châu Châu ngồi chơi, chắc cũng đến lúc về rồi.
Về rồi ạ.
Quản sự nói:
Phu nhân đang chơi cùng đại gia ở trong vườn đấy ạ.
Nguy Tòng Trí vừa nói vừa yên vạt áo lên, quả nhiên bị rách một mảng lớn.
Cố Sùng Nghĩa vừa định hỏi đã xảy ra chuyện gì thì thấy Ngụy Tòng Trí xoay người sờ quả
hồng tây đỏ mọng kia, giọng điệu nghẹn ngào cũng dừng ngay lại:
Cái này có ăn được không?
Ăn cái đầu ngươi! Lúc ông mua, người bản nói quả này có độc, có điều bây giờ Cố Sùng Nghĩa rất muốn gật đầu, độc chết tên này đi là nửa đời sau ông cũng được yên tĩnh.
Không ăn được à?
Ngụy Tòng Trí nói:
Đáng tiếc, đẹp thế này mà không ăn được... Hay là huynh nếm thử một chút đi? Nếu huynh không sao thì ta cũng ăn thử.
Trần ma ma thấp giọng nói:
Dạo này Hầu gia bận bịu việc ở nha môn, có lẽ Hầu gia cảm thấy đã lâu không ăn cơm cùng phu nhân...
Câu này là Hầu gia bảo bà nói, bà cũng chỉ có thể nhắc khéo đến đó.
Lâm phu nhân khẽ gật đầu, đi thì đi, để xem Hầu gia đang giở trò gì.
Cố Sùng Nghĩa khẽ giật mình, chẳng phải tên này vừa mới về từ Tây Nam sao? Tây Nam thắng trận, chắc hẳn triều đình và nhà họ Ngụy đều bày tiệc, ông ta chạy tới đây làm gì?
Không gặp, không gặp...
Cố Sùng Nghĩa xua tay:
Cứ nói ta bị ốm, bệnh đau đầu tái phát không tiếp khách.
Tại sao Hầu gia lại muốn đến thư phòng dùng cơm?
Lâm phu nhân vô cùng kinh ngạc, đang yên đang lành, tại sao không ăn ở nhà chính? Hầu gia lén lén lút lút làm chuyện gì thế?
Lâm phu nhân nhìn Thuần ca nhi đang vui vẻ chạy chơi, bà không muốn đi, nhưng... nếu Hầu gia đã nói như vậy thì bà cũng không thể không nể mặt ông.
Đống
hồng tây
này coi như mua phí công rồi. Cố Sùng Nghĩa lạnh lùng hỏi:
Chẳng phải nhà họ Ngụy bày tiệc rượu à?
Nhắc tới chuyện này, Ngụy Tòng Trí càng thêm đau khổ:
Đó không phải tiệc rượu dành cho ta mà là để chiêu đãi người nhà Tây Ninh hầu họ Mộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.