Chương 557: Ngoại truyện: chạy đâu cho thoát


Ngụy Tòng Trí ngồi xuống bắt đầu thỏa sức đánh chén, Cố Sùng Nghĩa ghét bỏ nhìn hai bên râu mép của tên kia chuyển động8 lên xuống. Cải thứ này cứ như thể tám ngày rồi không được ăn uống ấy, nghe cái tiếng nhai này xem, tưởng trời long đất 3lở luôn rồi ấy chứ.

Ai không biết còn tưởng nhà họ Ngụy cắt cơm của Ngụy Tòng Trí.
Cố Sùng Nghĩa nhìn theo bóng lưng Ngụy Tòng Trí, không khỏi kinh ngạc. Chỉ thế thôi? Ngụy lão nhị lại dễ bị đánh bại thế à? Ôm đùi xong thì lăn đùng ra ăn vạ đâu? Sao có thể đã dùng rồi? Cố Sùng Nghĩa chợt nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Ngụy Tòng Trí không phải đang đùa nghịch mà là thật sự sợ người nhà họ Mộc. Cái thứ này gây ra họa thật rồi.
Ai da, lúc này tâm trạng của Cố Sùng Nghĩa thật phức tạp, ông nên thấy vui hay là thấy mừng nhỉ? Ngụy lão nhị không phải giỏi hô mưa gọi gió, có thể lừa bất kỳ ai ư? Ấy thế mà cũng có ngày hôm nay, sao trong lòng ông lại thấy thư thái thể nhỉ? Còn sung sướng hơn cả được ngâm mình trong nước nóng.
Cố Sùng Nghĩa nuốt nước bọt, xắn tay áo lên:
Đợi ta đem hắn về đây, nàng hỏi lại cụ thể, thật sự không liên quan gì đến tay cái thứ nhà họ Ngụy đó gây họa ở bên ngoài, muốn đến nhà chúng ta tránh nạn, phu nhân à, nàng phải tin tưởng... vi phu.

Lần này nếu người nhà họ Mộc không bắt được Ngụy lão nhị thì ông sẽ ra tay giúp đỡ.
Cố Sùng Nghĩa cúi đầu nhìn trường bào mới tinh của mình, trên vạt dưới màu lam đậm vẫn còn dính tí thịt, ông muốn đuổi theo giải thích, nhưng Lâm phu nhân đi đến giữa sân lại đột nhiên quay đầu lại.

Hầu gia, hình như thiếp nghe thấy Ngụy nhị lão gia nói đến kim ốc tàng kiều gì đó?

Cố Sùng Nghĩa chợt nghĩ Lý thải phu nhân lệnh cho quản sự đến phủ của ông dẫn người đi, chắc là cũng nghiêng về phía nhà họ Mộc.
Lẽ nào... bên trong còn có điều gì bí mật?
Ừm, khá là hợp với ông.
Ngụy Tòng Trí vừa mới chuồn vào trong căn viện nhỏ của nhà họ Ngụy thì nghe thấy tiếng quản sự từ ngoài cửa truyền vào.
Đây là viện nhỏ của nhà chúng tôi, có thể là Nhị lão gia đang ở đây, xin đợi một lát để tôi đi mở cửa, chúng ta vào trong tìm cho kỹ.

Ngụy Tòng Trí túm chặt lấy quần của Cố Sùng Nghĩa:
Trong Hầu phủ có chỗ nào có thể kim ốc tàng kiêu được không, nhét ta vào đó đi, thân không biết quỷ không hay, cho ta trốn tầm nửa tháng mười ngày, đợi người nhà họ Mộc đi rồi thì ta ra, sau này ta đã là người của huynh rồi.


Vớ vẩn!
Cố Sùng Nghĩa nghe thấy thế mà lông tóc toàn thân dựng ngược, sởn cả da gà. Là người của ông? Phì... còn nói cái gì mà kim ốc tàng kiều. Xui tận mạng thì có, ông ta phải hồ đồ đến mức nào mới có thể nghĩ ra được ý tưởng đó?
Bên trong nhà họ Ngụy.
Lý thái phu nhân nhìn Mộc đại tiểu thư trước mặt, Mộc đại tiểu thư năm nay mười sáu tuổi, dung mạo thanh tú, mày mắt còn toát lên vẻ anh khí.
Ngụy Tòng Trí nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ngay quản sự nhà họ Mộc.
Mẹ... Ngụy Tòng Trí rơm rớm nước mắt, người đối xử với con trai nhỏ của người như vậy ư? Mẹ quá là thiên vị người ngoài rồi đấy, không phải ông chỉ không cẩn thận nhận nhầm người thôi ư? Coi Mộc đại tiểu thư là gia tưởng của nhà họ Mộc, ai biết được con gái nhà họ Mộc lại giỏi giang như thế, vì để ra trận giết giặc mà tóc cũng cắt ngắn, búi một chỏm tóc trên đầu, trông chẳng khác gì thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.
Cố Sùng Nghĩa căn dặn người dưới:
Mời quân sự nhà họ Ngụy vào đây, cứ nói Ngụy nhị lão đã uống mấy chén trong thư phòng của ta, giờ say rồi, cần bọn họ đến khiêng về.
Cố Sùng Nghĩa vừa dứt lời thì Ngụy Tòng Trí liền nhìn ông bằng ánh mắt ai oán:
Đại ca, dù có thể nào ta cũng không thể ngờ rằng, huynh lại là người không màng đến tình nghĩa, thấy chết mà không cứu như thế. Sớm biết huynh thế này thì năm ấy ở trên biển, ta đã chẳng liều cả thân mình mà tới cứu huynh.

Ngụy Tòng Trí nói rồi bò dậy khỏi mặt đất, sau đó chạy vù mất như một làn khói.
Cuối cùng cũng có người đến rước cái của nợ này đi rồi, Cố Sùng Nghĩ5a vui như mở cờ trong bụng, đang định nói với Ngụy Tòng Trí thì ai ngờ Ngụy Tòng Trí lại nhảy dựng lên trước:
Đại ca, cứ nói ta không có ở đây!

Ông không thể quay về được, người của Tây Ninh hầu đang đứng canh ở nhà họ Ngụy.

Lão gia.
Tiếng của Lâm phu nhân cắt ngang suy nghĩ của Cố Sùng Nghĩa.
Lâm phu nhân nhíu mày nhìn y bào trên người Cố Sùng Nghĩa, bên trên dính đầy dầu mỡ, rồi lại nhìn mặt bàn bừa bộn ngổn ngang. Bà đã nói gì chứ, trong phủ nhỏ tuổi nhất chắc chắn là Hầu gia rồi.

Không có, không có thật mà.


Vậy vì sao thấy thiếp đến thì đuổi Ngụy nhị lão gia đi?

Lại nữa rồi, trên trán Cố Sùng Nghĩa đã có gân xanh giần giật, lần nào cũng làm ra vẻ đáng thương tội nghiệp, nhưng lần này ông quyết không mắc bẫy nữa.
Cố Sùng Nghĩa đang định bước đi thì bị Ngụy Tòng Trí ôm chặt lấy đùi.
y, nghe nói lần này lập công còn có con gái lớn của Tây Ninh hầu, chẳng hề thua kém đấng mày râu, cùng cha huynh ra trận giết địch.
Lý thái phu nhân nói có khách quý đến nhà, không phải là chỉ nhà họ Mộc đấy chứ? Nhìn bộ dạng sợ đến mất hồn mất vía của cái thứ kia, thì khả năng cao là như vậy, thêm cả vẻ mặt cổ quái của tên đó nữa... Cố Sùng Nghĩa cảm thấy mình đã nắm bắt được điểm mấu chốt rồi.
Cố Sùng Nghĩa giật thót.
Sắc mặt Lâm phu nhân không vui:
Hầu gia vì câu nói này nên mới đuổi Ngụy nhị lão gia đi ư?

Không phải, không phải đâu!
Cố Sùng Nghĩa vội vàng giải thích:
Phu nhân nghe nhầm rồi.
Quả nhiên là không nghe nhầm, bà lạnh lùng nói:
Hầu gia đã làm những gì ở bên ngoài sau lưng thiếp rồi?

Không biết cái thứ kia gây họa ở nhà họ Mộc có lớn không? Không biết đem Ngụy nhị đến tạ lỗi đến cho nhà họ Mộc có đủ không? Nếu nhà họ Mộc có thể đem Ngụy nhị theo đến Tây Nam thì đúng là thiên hạ đều được mừng.

Binh!
Cố Sùng Nghĩa mải suy nghĩ, không để ý và vào khung cửa.
Ai dô!
Ông kêu thảm một tiếng:
Phu nhân... phu nhân...

Quản sự Ngụy phủ và Mộc phủ vừa vào đến sân thì nhìn thấy một bóng người nhảy qua tường. Quản sự nhà họ Mộc cau mày:
Đó chẳng phải là...

Quản sự nhà họ Ngụy gật gù:
Chắc là Nhị lão gia đấy, nhưng khoan đừng vội, thải phu nhân nhà chúng tôi sẽ biết Nhị lão gia muốn đi đâu.

Lâm phu nhân giơ tay che mắt Thuần ca ở bên cạnh, tuyệt đối không thể để tấm gương xấu này dạy hư Thuần ca.

Hầu gia, trước đây Hầu gia không như thế này đâu.
Lâm phu nhân nói:
Châu Châu mới xuất giá không lâu mà Hầu gia đã buông thả thế rồi.


Hầu gia.

Lúc9 Ngụy Tòng Trí uống đến chén rượu thứ ba thì quản sự đến bẩm báo:
Lý thải phu nhân bên phía nhà họ Ngụy cho mời Nhị lão 6gia quay về, trong nhà có khách quý tới.


Thế sao được? Cố Sùng Nghĩa túm lấy cổ tay Ngụy Tòng Trí, lôi ra bên ngoài, nhân lúc ông còn chưa trở mặt, phải đạp được thứ của nợ này ra khỏi phủ, tránh làm ảnh hưởng đến thể diện của hai nhà:
Thải phu nhân nhất định sẽ rất lo.


Đại ca!
Ngụy Tòng Trí quỳ sụp xuống đất:
Huynh cửu ta đi!

Lâm phu nhân vốn định mặc kệ, nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của Hầu gia, bà biến sắc, vội vàng chạy tới kiểm tra.
Cố Sùng Nghĩa ngồi phịch xuống đất, nghe thấy giọng nói ôn tồn dịu dàng của phu nhân, trong lòng vui như nở hoa, chiêu này của thằng con rể cũng hữu dụng đấy. (D

Đại ca, cứu ta một lần này thôi, bảo ta làm trâu làm ngựa gì cũng được!


Mau đứng dậy, ngài làm thế này còn ra thể thống gì nữa? Không sợ làm mất mặt nhà họ Ngụy à?
Cố Sùng Nghĩa mặt mũi đỏ bừng, thể diện của Ngụy lão nhị thì chẳng đáng mấy đồng, nhưng để người ta nhìn thấy thì chẳng phải sẽ hủy hoại thanh danh của ông sao?
Không tồi, không tồi, trước nay bà không nhìn lầm người bao giờ, những đứa con trai nhỏ của bà là một quả dưa chỉ to bên ngoài chứ bên trong không chịu lớn, bà phải giúp nó mới được. Nếu như bỏ lỡ mất cơ hội lần này, có thể sẽ khiến bà phải hối hận cả đời. Dù sao thì thằng con này cũng chín nầu cả ra rồi, còn không bán thì để thổi mất. (1)

Đừng vội...
Lý thải phu nhân cười nói:
Ta biết nó sẽ đi đâu, nó nhát gan, gặp chuyện cái là muốn bỏ chạy. Từ nhỏ đã thể rồi, đến bây giờ cũng không tiến bộ. Nó sẽ không đi đường bộ mà đến bến thuyền đi theo đường thủy xuống phía Nam, tìm một tàu buôn lải ra biển, như thể thì sẽ không ai tìm được nó nữa.

Ông lăn lộn khắp Tây Nam, Mộc đại tiểu thư cũng đi theo, đã mấy lần ông muốn cắt đuôi Mộc đại tiểu thư, nhưng không biết cô ta nghĩ gì mà đều đuổi theo tới, gan to như vậy, bộ không sợ bị ông đem đi bán à? Nếu như không phải bị cô ta bám theo cả đoạn đường cắt mãi không đứt, thì làm gì có chuyện cùng ăn cùng ở, ông cũng chẳng bị nhà họ Mộc chặn ở cửa nhà thanh toán.
Ông phải ra đi, rời khỏi kinh thành tránh đợt sóng dữ này, đợi qua một hai năm, người nhà họ Mộc quên chuyện này đi thì ông lại trở về. Sau khi đã hạ quyết tâm, Ngụy Tòng Trí cẩn thận trèo tường rời đi. Ông sẽ đi đường thủy xuống Giang Nam, cùng lắm thì theo buôn lái ra biển, đợi đến khi lênh đênh trên biển rồi, ai còn tìm được ông nữa?
Mộc đại tiểu thư đứng dậy khom lưng hành lễ với Lý thái phu nhân:
Đa tạ thải phu nhân.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.