Chương 558: Ngoại truyện: trong lòng bàn tay
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2054 chữ
- 2022-02-06 09:25:43
Ngụy Tòng Trí không dám chậm trễ một giây phút nào, chạy thẳng đến bến thuyền, sau đó tìm thấy một phu thuyền. Ông phải cảm tạ Kham ca nh8i, nếu năm ngoái Kham ca nhi không đưa Châu Châu đi du thuyền thì ông làm gì có cơ hội quen được những người đi thuyền này, để mà nghĩ r3a chủ ý đi đường thủy.
Ngụy Tòng Trí thầm lẩm nhẩm, vẫn là Kham ca nhi đối xử tốt với nhị thúc nhất, đợi nhị thúc đi lưu vong tr9ở về sẽ mua kẹo cho cháu ăn.
Thuyền đã chuẩn bị xong rồi.
Xem ngài nói kìa, người có tuổi như chúng ta, sao có thể không có nhà được?
Gương mặt phu thuyền rạng rỡ nét cười:
Thời gian lão lưu lại trong kinh lâu, ở nhà đã có con cháu trông coi, còn bà già ở nhà không yên tâm nên theo lão đến đây.
Phu thuyền nói xong nhìn sang Ngụy Tòng Trí:
Còn ngài thì sao? Trong nhà có mấy đứa rồi? Đã có cháu chưa?
Ngụy Tòng Trí xua xua tay, tuổi của ông nào có giống người đã có con, huống chi là có cháu.
Ngụy Tòng Trí chưa từng gặp phải phu thuyền nào nói nhiều như thế này, đợi phu thuyền đi rồi, ông nằm trong khoang thuyền, cả đất trời dường như yên tĩnh hẳn đi, tự tại không nói nên lời.
Xem xem, thế này tốt biết bao.
ọc ọc ọc
, nhưng đúng lúc này cái bụng đói lại không biết xấu hổ mà réo lên.
Bên ngoài hình như xảy ra chuyện rồi.
Phu xe lờ mờ nghe thấy tiếng kêu la.
Ừm.
Ngụy Tòng Trí đáp lại một tiếng. Phu xe nói:
Ban nãy lúc tôi đến nghe thấy có người nói, tối nay có một tiểu cô nương tìm chồng trên sông, nếu như không tìm thấy thì sẽ nhảy xuống sông.
Ngụy Tòng Trí tỏ vẻ kinh ngạc:
Sao ngươi biết?
Tất nhiên là thật rồi, xem xong chúng ta hằng đi.
Vậy được! Không ngờ ngài cũng là người cơ hội đấy.
Phụ xe chuyển hướng, ngựa tung vó chạy đi thật nhanh.
Không có.
Đáng thương thật!
Vậy, có bạn bè đến đưa tiền không?
Phu thuyền thở dài, quả nhiên là bị lão đoán trúng rồi:
Vậy lão gia có muốn đến nhà tôi không?
Theo phu thuyền về nhà để nghe lão ta lải nhải chắc? Ngụy Tòng Trí quả quyết lắc đầu.
Phu thuyền không còn cách nào khác, chỉ đành để Ngụy Tòng Trí ở lại trong khoang thuyền, trước khi đi còn dặn dò:
Tuyệt đối đừng nhìn xuống nước, dưới nước có ma chết oan rất thích mê hoặc lòng người, thường xuyên có người đáng thương bị mê hoặc tâm trí mà rơi xuống nước mất mạng.
Ngụy Tòng Trí rưng rưng, sao bỗng dưng ông lại trở nên tội nghiệp thế này? Từ nhỏ đến lớn không biết gây ra bao nhiêu tai họa nhưng chưa bao giờ nhếch nhác như lúc này.
Cố nhịn đi, nhịn một lúc rồi qua thôi.
Ngụy Tòng Trí rưng rưng nước mắt, nhắm mắt lại cổ đi vào giấc mộng.
() Xuất phát từ câu ngạn ngữ
Ngày nào cũng đánh chim nhạn, có ngày bị nhạn mổ mắt
, ý chỉ ai cũng có thể có lúc sai lầm, người quá tự tin có thể vì chủ quan mà phạm phải lỗi không nên có.
Lão gia, bao giờ thì chúng ta xuất phát?
Tối đi.
Phu thuyền cười nói rồi dẫn Ngụy Tòng Trí lên thuyền.
Ngụy Tòng Trí ngồi trong khoang thuyền, tỉ mỉ quan sát phu thuyền, phu thuyền bị ông nhìn đến sởn gai ốc:
Vị lão gia này, sao ngài cứ5 nhìn lão mãi thế?
Ngụy Tòng Trí hỏi:
Ông không phải là một cô nương đấy chứ?
Phu thuyền bị sặc, vội vàng lắc đầu, còn không quên chỉ chỉ vào chòm râu đã hoa râm dưới cằm, lông mao trên cổ dựng ngược. Lẽ nào vị lão gia này có sở thích quái lạ? Lão VÌ sinh kế mà không quản ngại gian khó, nhưng không phải chuyện gì cũng làm.
Người đầu mau đến đây, bở người ta!
Phu thuyền gào lên:
Có người muốn quyên sinh, mau tới cứu người!
Cuối cùng Ngụy Tòng Trí cũng kéo được phu thuyền ra. Sao ông lại tìm được cải thuyền này cơ chứ? Phu thuyền này nhất định là cùng một giuộc với đám người nhà họ Mộc rồi.
Thấy thuyền lớn đang dần lại gần đây, Ngụy Tòng Trí dùng sức đẩy mạnh phu thuyền ra, cắm đầu lao xuống nước. Nếu như dễ dàng bị bắt như thế thì Ngụy lão nhị này há không phải đã sống uổng một đời rồi sao? Chỉ là một tiểu nha đầu nhà họ Mộc thôi mà, sao có thể bắt được ta đây?
() Lãng Lý Bạch Điều là xưng hiệu của Trương Thuận, người đứng thứ ba mươi trong các vị anh hùng Lương Sơn của
Thủy Hử
, phó đô đốc thủy quân kiêm chỉ huy Thủy Quý doanh, giải bơi lội, vì có làn da trắng như tuyết, khi di chuyển dưới nước giống như một dải lụa trắng nên được gọi là
lụa trắng trên sóng
.
Không được đầu, không được đầu!
Phu thuyền hét lớn:
Chết vinh không bằng sống nhục! Tuy tuổi của ngài không còn nhỏ nữa, nhưng... tìm được lương y thì vẫn có thể sống tốt vài năm, nói không chừng còn tìm được một mối lương duyên, có được đứa con kế nghiệp hương hỏa...
Ai muốn chết chứ hả?
Ngụy Tòng Trí thò tay ra kéo phu thuyền, ông chỉ muốn sống cuộc đời vui vẻ mà thôi.
Phu xe đáp:
Tôi từ kinh thành qua đây, đi qua bờ sông, vừa hay nhìn thấy tiểu cô nương đang đi khắp nơi tìm người giúp bắt chồng cô ấy về... ôi, cũng thật đáng thương.
Ngụy Tòng Trí thay đổi chủ ý:
Chúng ta đến bên bờ sông xem thử trước.
Lão gia, ngài nói thật đấy chứ?
Người trong nhà chỉ chăm chăm trói ông lại đem đi đền tội.
Không thể để người trong nhà biết chuyện...
Ngụy Tòng Trí nghĩ tới một chuyện:
Nếu như nghe thấy có người tìm ta thì tuyệt đối không được nói với bọn họ là ta đang ở đây đâu đấy.
Lẽ nào là vì bệnh tình quá nặng, sợ liên lụy đến người nhà nên mới trốn ra ngoài ư? Phu thuyền cũng chỉ có thể nghĩ được đến thế:
Ngài trốn ra ngoài đấy à?
Ngụy Tòng Trí không lên tiếng, sao cái lão già này lắm chuyện thể nhỉ?
Trời tối.
Cuối cùng phu thuyền cũng trở về thuyền, thấy Ngụy Tòng Trí không nhảy sông, phu thuyền nở nụ cười tươi rói:
Lão gia, chúng ta chuẩn bị đi thôi!
Ngụy Tòng Trí khoan khoái thở phào một hơi, cuối cùng cũng đi được rồi, ông lại có thể phiêu du khắp trời Nam đất Bắc, không biết vì sao trong lòng lại chợt có cảm giác không đành.
Đi thôi!
Ngụy Tòng Trí trèo lên xe ngựa đánh thức phu xe, dúi vào tay phu xe năm lạng bạc:
Đi ngay bây giờ, về phía nam.
Phu xe nhìn thấy bạc thì cả người tình như sáo, lập tức đi dắt ngựa buộc xe.
Không bao lâu sau Ngụy Tòng Trí đã yên vị trong xe.
Phu thuyền dường như hiểu ra điều gì đó:
Thế thì ngài phải đi chữa bệnh sớm đi, khỏi bệnh rồi mới có thể con cháu đầy nhà, tuyệt đối đừng từ bỏ nhé.
Ngụy Tòng Trí kinh ngạc nhìn phu thuyền:
Tiểu gia ta tung hoành kinh thành mấy chục năm, ông trông ta đáng thương lắm à?
Phu thuyền thấy thế vội vàng nói xuôi theo Ngụy Tòng Trí:
Ngài không đáng thương.
Người đáng thương chỉ sợ bị người khác nói mình đáng thương. Nói rồi phu thuyền thở ra một hơi thật dài, quay sang quan sát Ngụy Tòng Trí:
Ngài sắp đi xa, mà đến đồ đạc để thay giặt cũng không có à?
Ngụy Tòng Trí bỗng rùng mình, người trong nhà đuổi tới rồi, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ tới là để trói ông lại lôi đến gặp người nhà họ Mộc.
Lão gia, chúng ta không đi được nữa rồi.
Phu thuyền nói:
Đường bị thuyền lớn chặn lại rồi.
Chỉ thể này đã muốn ông bó tay quy hàng? Quên mất tiểu gia ông là Lãng Lý Bạch Điều ào? Ngụy Tòng Trí muốn nhảy xuống làn nước, nhưng cơ thể vừa nhúc nhích thì lại không nhảy xuống được khỏi thuyền như theo ý nguyện, mà bị phu thuyền ôm chặt lấy eo.
Hiện giờ bệnh mắt đã nặng thế này rồi, nếu còn không đi chỉ e bệnh sẽ lan xuống dưới, lỡ như mắc phải bệnh tim thì sẽ trở nên tội nghiệp giống như Kham ca nhi. Một người tự do không trói buộc như ông, sao có thể để bệnh di căn vào trong xương được?
Ngụy Tòng Trí đang định bảo phu thuyền đi mua ít đồ ăn thì nghe thấy phu thuyền nói:
Vậy thì chi bằng đến nhà của lão nghỉ ngơi chốc lát?
Ngụy Tòng Trí hỏi:
Không phải ông là người phủ Dương Châu ư? Sao còn có nhà ở đây?
Ngụy Tòng Trí thở phào:
Ông không thể là một cô nương được, cho dù có phải... thì cũng là một bà lão.
Phu thuyền ho sặc sụa. Ngụy Tòng Trí nói tiếp:
Ông chống thuyền, ta trả tiền, nhưng nói trước nhé, tuyệt đối đừng nói mấy câu như lấy thân báo đáp.
Phu thuyền lại rùng mình lần nữa, năm ngoái gặp vị lão gia này chỉ cảm thấy không được nghiêm chỉnh cho lắm, sao giờ lại có vẻ bệnh tình nặng hơn vậy, lại bắt đầu ăn nói quàng xiên rồi. Đừng nói là lão không phải là đàn bà, cho dù có phải cũng sẽ không gửi gắm thân mình cho một kẻ đầu óc không bình thường.
Ngài muốn đi đâu đây?
Phu thuyền nói:
Tôi có một vài người quen ở Giang Nam, quen biết mấy vị thầy thuốc, trong đó có một vị giỏi chữa các bệnh về mắt lắm.
Đến nam nữ còn không phân biệt rõ, hắn là mắt có bệnh nặng rồi.
Ông bị bệnh về mắt ư? Ngụy Tòng Trí giơ tay ra trước mặt huơ huơ, thật sự nghiêm trọng đến vậy à? Đến phu thuyền cũng nhận ra.
Không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy thật bị thương, người ngày nào cũng đánh chim nhạn, sao có thể không có mắt được?
Thuyền rời bến đi men theo dòng nước, vừa đi được một lúc thì nghe thấy phu thuyền nói:
Lạ thật, sao tối nay trên bờ có nhiều người thế nhỉ? Còn có cả thuyền lớn đỗ lại nữa.
Nhị lão gia, Nhị lão gia, ngài đang ở đâu?
Trên bờ và trên thuyền truyền tới tiếng hô hoán.
Ngụy Tòng Trí đáp:
Không có.
Bạn tốt chỉ một lòng muốn bản ông đi thôi.
Đáng thương quá, phu thuyền lại hỏi tiếp:
Vậy người trong nhà thì sao?
Con thuyền và tiếng hô hoán dần dần trôi xa, lúc này Ngụy Tòng Trí mới trèo lên bờ.
Đường thủy không thông thì ta đổi đường bộ, trước mắt không xa là một dịch trạm, ông có thể mua ngựa rồi đi thẳng về phương Nam.
Không, ông sẽ không cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa thì tốt hơn, tránh xuất đầu lộ diện. Đi đến dịch trạm, từ xa Ngụy Tòng Trí đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa, trong buồng xe truyền đến tiếng ngáy định tại nhức óc, hẳn là phu xe đang ngủ bên trong, chuẩn bị ngày mai trời sáng lại đi tìm kế sinh nhai.
Ngụy Tòng Trí cảm thấy xe ngựa này vừa quay đầu thì còn chạy nhanh hơn ban nay nhiều, tay phu xe đánh rơi càng thêm gia sức.
Còn có tiếng vó ngựa đang từ xa lại gần.
Không đúng!
Ngụy Tòng Trí rùng mình, nhớ tới những gì mình trải qua trong mấy ngày nay bị nhà họ Mộc truy đuổi, mỗi lần ông cảm thấy mình sắp thoát thân rồi thì vị tiểu thư nhà họ Mộc đó lại đuổi tới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.