Chương 559: Ngoại truyện: tiễn ra khỏi nhà
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 2155 chữ
- 2022-02-06 09:25:42
Lý thái phu nhân ăn xong một bát sữa, đang định gọi Viên phu nhân tới đánh bài thì nghe thấy quản sự đến bẩm báo nói:
Đã tìm được Nhị lão gia rồi.
8
Lý thái phu nhân liếc nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh:
Nhanh vậy ư?
Ma ma quản sự đáp vâng một tiếng.
Thật ư?
Mộc đại tiểu thư cười rạng rỡ như hoa nở, trái tim Ngụy Tòng Trí hẫng một nhịp, giống như mắc phải bệnh tim rồi.
Quản sự nói xong liền rời đi, để lại Ngụy Tòng Trí một mình ở lại trong phòng thở dài. Kham ca nhi mới thành thân chưa được bao lâu, nhà họ Ngụy vừa mới yên ổn mà mẹ đã chán ghét ông rồi sao?
Ngụy Tòng Trí mở hộp thức ăn ra, cơm canh không tồi, còn có hai đội đua và hai cái bát.
Nhìn bát đĩa có đôi có cặp, Ngụy Tòng Trí không khỏi sững sờ.
Đại tiểu thư.
.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chào hỏi của quản sự.
Ngụy Tòng Trí ngẩn người.
Mộc đại tiểu thư nói:
Ban đầu ta tưởng huynh là gian tể của vương triều Đông Dụ, muốn xem xem rốt cuộc huynh định làm gì, về sau lại phát hiện có lẽ huynh là quân tiếp viên của triều đình Đại Chu. Huynh không trực tiếp đến Mộc phủ, hiển nhiên là vì muốn tự mình làm rõ tình hình xung quanh trước. Tính cách của huynh nhìn có vẻ ngang ngược bất kham, thực ra lại cẩn trọng tỉ mỉ, ta cũng muốn thăm dò nội tình của huynh, cho nên cam tâm tình nguyện để huynh lợi dụng.
Ngụy Tòng Trí ngóng nhìn ngọn đèn vừa bị thổi tắt.
Thái phu nhân nói người ngủ rồi.
Ma ma quản sự bước đến bẩm báo. Ngụy Tòng Trí ngạc nhiên, mẹ thậm chí còn không muốn nhìn mặt ông nữa ư?
L9ý thái phu nhân liên tục gật gù:
Đó là bởi vì nó chui từ bụng ta ra, ta nắm rõ nó như lòng bàn tay, cô nương nhà họ Mộc có thể làm được đến mức nà6y đã không dễ dàng gì rồi.
Ma ma quân sự thấp giọng hỏi:
Liệu Nhị lão gia có bỏ trốn nữa không ạ?
Lý thải phu nhân nói:
Chắc là không đ5ầu.
Bà hiểu đứa con trai nhỏ này, cho dù lần này có thể thật sự trốn thoát thì cũng sẽ canh cánh trong lòng nỗi hổ thẹn với đại tiểu thư nhà họ Mộc. Tòng Trí nhìn có vẻ là một kẻ vô tâm vô phế nhưng thực ra lại nặng tâm tư hơn bất kỳ ai, hồi nhỏ con mèo nuôi trong nhà bị chết, nó trốn đi khóc mấy ngày liền. Đừng thấy nó thích nuôi chim mà lầm, thực ra rất nhiều con đều là mua lại từ trong tay buôn lải, ngắm nghía đôi chút rồi thả đi.
Giờ đây nương nương nằm đại quyền trong tay, Kham ca nhi cũng được phong làm Thái tử, đã đến lúc dự định chuyện cho Tòng Trí, không thể cứ để Tòng Trí bầu bạn bên bà già như bà mãi được. Bà có thể nhìn ra đại tiểu thư nhà họ Mộc rất khá, có thể nhìn thấu Tòng Trí, bằng không cũng sẽ không kè kè bám theo Tòng Trí vào kinh. Trong lòng Tòng Trí chắc cũng có Mộc đại tiểu thư, không thì cũng đã chẳng bỏ chạy chật vật như thế.
Đúng là một đứa ngoan cố.
Lý thái phu nhân nói:
Giúp nó một tay, cũng hi vọng sau này nó đừng hối hận.
Cái kẻ nhìn bề ngoài có vẻ vô pháp vô thiên, thực ra lại sự thành hôn, nói ra thì ai tin chứ? Nhưng sự thật đúng là vậy đây.
Ma ma quản sự tiến vào phòng, Lý thải phu nhân không kìm được thở dài.
Ma ma quản sự nói:
Thải phu nhân, người vẫn không yên tâm được phải không?
Một tiểu đệ tốt biết bao, trong chớp mắt lại biến thành một đại tiểu thư.
Mộc đại tiểu thư ngồi xuống, rót hai chén rượu rồi uống trước một chén:
Huynh lừa ta, ta cũng lừa huynh, hai chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.
Mộc đại tiểu thư nói:
Giờ đây Tây Nam còn cần triều đình hơn trên biển.
Nói rồi Mộc đại tiểu thư đứng dậy trịnh trọng bái Ngụy Tòng Trí một cái:
Mong Ngụy nhị lão gia có thể ra tay giúp đỡ.
Cô thật lòng thật dạ muốn mời Ngụy Tòng Trí đi một chuyến. Trong mắt cô, Ngụy Tòng Trí tuyệt nhiên không phải một cậu ấm ăn chơi, ông có tầm nhìn đủ rộng, ắt có thể giải nguy cho Tây Nam.
Phải nói thế nào đây?
Ông nào đã được người ta coi trọng như thể bao giờ, thêm nữa cho dù triều đình đổi một người khác thì cũng có thể ổn định được Tây Nam, chưa chắc đã nhất định phải là ông mới được. Nếu ông thật sự đến Tây Nam thì sẽ phải chôn chân ở đó năm sáu năm trời.
Mộc đại tiểu thư bèn tiếp:
Vương triều Đông Dụ ngày càng cường thịnh, tất sẽ có ngày uy hiếp đến Đại Chu. Triều đình đã cử quân tiếp viện đến Tây Nam, hắn là không chỉ muốn giải vây nhất thời, muốn ổn định biên cương Tây Nam ít nhất cũng cần đến năm sáu năm. Huynh đền Tây Nam giúp nhà họ Mộc, đợi chiến sự Tây Nam bình ổn thì chuyện của chúng ta cũng xem như kết thúc, thế nào?
Biên cương Tây Nam cấp bách, triều đình sẽ cử người tới Tây Nam giúp đỡ nhà họ Mộc. Hiện giờ nhà họ Mộc muốn ông đi, Ngụy Tòng Trí mím môi.
Sau khi Hoàng hậu nương nương xuất giá, nó cứ buồn bã không vui, đến lượt lão gia qua đời thì bà liền đổ bệnh, đứa con trai nhỏ mới dùng đủ mọi cách để làm cho bà vui, cũng từ lúc đó trở đi, tính cách của nó mới dần dần trở thành thế này.
Sau này nhà họ Ngụy lại xảy ra chuyện, Hoàng hậu nương nương bị Lỗ vương tính kế, Lỗ vương đăng cơ xong lại dè chừng nhà họ Ngụy, hết chuyện này đến chuyện khác đè xuống khiến bà dường như không thở nổi, cũng may sao có Tòng Trí ở bên cạnh ồn ào giải tỏa. Một vài lần thì bà cũng quen, tính cách của Tòng Trí dường như cũng được định hình khi ấy, không sửa lại được nữa.
Ngụy Tòng Trí toàn thân bụi bặm bước xuống khỏi xe ngựa, lập tức bị quản sự dẫn thẳng vào trong phòng.
Nhị lão gia, thái phu nhân đã dặn, trước khi chuyện của nhà họ Mộc giải quyết xong thì ngài đừng mong bước chân ra khỏi phủ.
Nghe thấy tiếng của quản sự, mặt Ngụy Tòng Trí xị xuống.
Mái tóc đen óng của Mộc đại tiểu thư tung bay, trong tay cô cầm một vò rượu.
Ngụy đại ca, không mời ta vào phòng à?
Trong đầu Ngụy Tòng Trí chợt hiện ra cảnh mình ép người ta gọi là đại ca, tiểu đệ ngây thơ, xấu hổ kia bị ông lôi đi khắp các Vệ sở ở Tây Nam, còn giúp ông trao đổi với người bản địa, chủ động mua đồ ăn cho ong.
Ta có chuyện quan trọng.
Ngụy Tòng Trí vừa dứt lời thì nhìn thấy ma ma quản sự nâng một bọc vải đặt vào trong lòng ông.
Gọi thân thiết như vậy, đương nhiên không phải là trưởng tỷ của ông, mà là...
Cửa bị mở ra, Mộc đại tiểu thư đứng ở trước cửa.
Huynh cũng đừng trách nhà họ Mộc bọn ta. Năm ấy Hoàng thượng tại vị nhiều năm mà không một lời thăm hỏi Tây Nam, không biết đã có bao nhiêu đàn ông nhà họ Mộc chết trên chiến trường. Quân bị mà triều đình gửi tới thì càng lúc càng ít, không dễ dàng gì triều đình mới cử người của Đô sát viện tới. Vị đại nhân đó hiểu nhà họ Mộc cần gì, nhưng tiền đề của việc cung ứng quân bị là nhà họ Mộc phải ủng hộ Hoài vương. Nhà họ Mộc bọn ta giữ Tây Nam cho Đại Chu, không muốn tham dự vào sự tranh chấp giữa các đảng phái.
Những năm qua đương kim Thánh thượng vì để diệt trừ những người trái ý mình mà đã giết quá nhiều người, bọn ta không muốn để tranh đấu lan đến Tây Nam. Tuy hiện giờ Ngụy hoàng hậu nắm đại quyền trong tay, triều đình cử người tới, nhưng rốt cuộc là thật sự vì bách tính của Tây Nam hay còn có dự tính nào khác thì bọn ta không biết.
Mộc đại tiểu thư rót đầy chén rượu rồi lại uống một tiếp, sau đó nhìn Ngụy Tòng Trí:
Cho nên chúng ta đều do thám lẫn nhau, những chuyện này không thể trách huynh được, ta đều đã thưa chuyện với cha rồi.
Ngụy Tòng Trí thầm mừng rỡ, nhưng ông nhìn thấy trong mắt Mộc đại tiểu thư có ý cười, khuôn mặt bớt đi phần anh khí, lại thêm nét dịu dàng:
Nhưng dù sao ta cũng là con gái, cùng ăn cùng ngủ với huynh cùng xem như hủy hoại thành danh, dù gì cũng phải có chút bồi thường mới được.
Ngụy Tòng Trí dùng rượu nhuận họng, ra hiệu cho Mộc đại tiểu thư tiếp tục nói.
Thái phu nhân nói, đường từ kinh thành đến Tây Nam xa xôi, ngài phải đi luôn từ sớm mai mới kịp!
Ma ma quản sự nói xong quay người trở về phòng.
Nước mắt Ngụy Tòng Trí lăn dài. Mẹ, lẽ nào con không phải là khúc ruột của người ư?
Ngụy Tòng Trí nhìn Mộc đại tiểu thư, không biết vì sao lại thấy mềm lòng, nghĩ tới việc cô vì ông mà bôn ba khắp nơi, giúp ông mua đồ ăn, giặt quần áo. Ài, ông chỉ biết không thể nợ con gái được.
Ta đồng ý.
Nhưng thái phu nhân cũng dặn.
Quản sự đem hộp thức ăn vào phòng:
Trước khi nhà họ Mộc chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì ngài phải ăn uống đầy đủ, đừng để sụt cân, lỡ như nhà họ Mộc không hài lòng thì phải làm sao?
Mấy người định bản lợn hay gì? Ngụy Tòng Trí nói:
Ta muốn gặp mẹ.
Quản sự thở dài:
Nhị lão gia, ngài gây ra chuyện lớn như thế, nên an phận chút đi!
Những người nhà họ Mộc dẫn đến ai nấy đều vạm vỡ cường tráng, vừa nhìn là biết thường xuyên ra vào chiến trường, e Nhị lão gia... không đánh lại được.
Lý thái phu nhân dặn dò ma ma quản sự
Đợi đến khi Nhị lão gia quay về thì nhốt lại, xem xem Tây Ninh hầu định xử lý nó như thế nào.
Ma ma quản sự vâng dạ đáp lại.
Lý thải phu nhân hồi tưởng lại3:
Từ sau khi nó trưởng thành, Tân gây họa mà bị ta tóm được nhanh nhất là mất bao lâu nhỉ?
Ma ma quán sự đáp:
Hai canh giờ ạ.
Mộc Vô Song vẫn hơi lo lắng:
Không biết Lý thải phu nhân có đồng ý không đây.
Trong viện của Lý thái phu nhân.
Nhưng, ta phải đi nói với mẹ trước đã...
Ngụy Tòng Trí nói:
Nếu như mẹ chịu đồng ý, ta sẽ theo các người đến Tây Nam.
Chuyện này mà đi hẳn sẽ mất năm sáu năm, mẹ chắc chắn không đành lòng. Nếu như mẹ nhất quyết giữ ông lại thì ông cũng chỉ có thể từ chối nhà họ Mộc. Không phải ông không muốn giữ lời hứa, nhưng ông vẫn còn mẹ già phải phụng dưỡng.
Nhìn thấy Ngụy Tòng Trí đi ra ngoài, nha hoàn bước lên nhỏ giọng hỏi:
Đại tiểu thư, không phải tiểu thư thích Ngụy nhị lão gia à? Sao có thể đã thôi rồi?
Mộc Vô Song gật đầu. Với thời gian năm sáu năm mà không thể khiến ngài ấy thật lòng yêu thích cô, vậy thì cô cũng sẽ không miễn cưỡng ngài ấy nữa. Cha đã nói rồi, nếu như không thật lòng thì tương lai cũng sẽ không vui vẻ.
Nhưng có nghĩ là nhất định sẽ được, bằng không khi Ngụy Tòng Trí nghe thấy có người muốn nhảy sông, sẽ không bảo phu xe chuyển hướng đi xem thử. Lâu ngày biết lòng người. Mộc Vô Song thích một người cũng phải đường đường chính chính, tất nhiên thỉnh thoảng cũng dùng đến chút thủ đoạn nhỏ, ví dụ như đuổi theo tới kinh thành... cũng là cần thiết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.