Chương 560: Ngoại truyện: hôn sự của phùng biểu ca


Phủ nha Thuận Thiên.

Phùng An Bình hành lễ với Tiết lão thông phán.

Tiết lão thông phản gật gù, nghiêm sắ8c mặt nói:
Từ ngày mai trở đi, con phải đến Đại Lý Tự làm việc rồi, nhất định phải ưu tiên việc công, luôn chấn chính 3bản thân, chính vì Thái tử gia đề cử con, con càng không thể buông lỏng lười biếng.

Phùng An Bình nuốt nước miếng, liệu có phải Thái tử gia đã nói gì với sự phụ rồi không? Nghĩ đến đây gò má y không khỏi ửng hồng. Trước khi biểu muội gả cho Thái tử gia, y còn từng tìm đến Thái tử gia, hùng hồn tuyên bố, nếu như biểu muội có chỗ nào đắc tội với Thái tử gia thì mong Thái tử gia tha cho biểu muội, để y gánh chịu thay.
Bây giờ nghĩ lại thật xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra được Thái tử gia thích biểu muội đến mức nào, hai người còn thường xuyên cùng đi với nhau... nào cần đến y phải lo cơ chứ?
Phùng An Bình thở phào một hơi.
Cố Tử Ngôn bám lấy vai Phùng An Bình:
Đi nào, về nhà để uống rượu.

Từ sau vụ nhà họ Đàm mưu phản, Phùng An Bình dẫn người đến hẻm Hoa Sen giúp đỡ, quan hệ của bọn họ thân thiết hơn hẳn.
Nhìn thấy Phùng An Bình, Cố Tử Ngôn rảo bước đi tới:
Nếu biểu ca không tới tìm đệ thì đệ cũng định đi tìm huynh.

Trong lòng Phùng An Bình nặng trĩu tâm sự, nghe thấy thể không khỏi ngẩn người:
Có chuyện gì à?

Cố Tử Ngôn phì cười:
Còn có thể có chuyện gì được nữa, tất nhiên là chúc mừng biểu ca đến Đại Lý Tự nhậm chức rồi.

Nhìn theo bóng lưng Tiết lão thông phản, Tô Phủ nở một nụ cười. Tiết lão thông phản đang phân cao thấp với người trong phường, cứ nhất quyết nói người trong phường không nằm trong tay Nhiếp Thầm, nhất định đòi điều tra ra đương gia thật sự là ai. Tiết lão thông phản cảm thấy vị đương gia này hắn phải có quan hệ với đồ nhi Nghiệm Sâm của ông.
Tô Phủ tự lẩm bẩm một mình:
Người như ông ấy, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, không làm rõ thì quyết không chịu thôi, thôi thì để mặc ông ấy vậy.

Phùng An Bình đứng ở cửa Hàn Lâm Viện đại Cố Tử Ngôn.
Tiết lão thông phán hằng giọng:
Thêm nữa là hôn sự của con, bản thân cũng nên có cân nhắc. Không còn nhỏ nữa rồi, dù gì cũng phải yên bề gia thất mới được.
Ông nhìn người đệ tử cuối cùng này của mình, bổng lộc mỗi tháng không biết đầu tiên vào những chỗ nào, quần áo trên người thì lúc nào cũng cũ nát, bên cạnh đến một đứa hầu cũng không có
Tiết lão thông phán nói:
Nếu trong lòng con đã ưng mối nào thì cứ nói với ta, ta sẽ ra mặt làm ông mai cho, ít nhất thì ta cũng lo được chút tiền sính lễ.

Phùng An Bình nghe thấy vậy liền vội vàng nói:
Tiên của thầy là để dùng dưỡng già, đệ tử tuyệt đối không dám nhận đâu!

Còn về việc đến nhà cầu thân, y cảm thấy bản thân vẫn nên tự mình đi nghe ngóng tình hình trước rồi hẵng nói tiếp.

Trong lòng con có tính toán là được...
Tiết lão thông phản nói:
Đi đi, quay về chỗ ở thu dọn đồ đạc đi.

Phùng An Bình đứng dậy cáo lui.

A...
Phùng An Bình hơi kinh ngạc:
Vậy thì chẳng còn mấy tháng nữa.

Thì thế!
Cố Tử Ngôn nói tiếp:
Tháng này đằng trai sẽ đến đưa sính lễ.

Phùng An Bình nghe đến đây, không nhịn được hỏi một câu:
Là đại muội muội của đệ hả?

Không phải.
Cố Tử Ngôn nhìn Phùng An Bình:
Biểu ca quên rồi à? Minh Uyển vẫn còn đang ở trong tộc mà, tính cách của muội ấy còn phải mài giũa thêm mấy năm nữa, sau đó cha sẽ làm chủ tìm cho muội ấy một mối.

Phùng An Bình nuốt nước miếng:
Vậy là nhị muội muội?

Phùng An Bình nói:
Đệ tử không thể so được với Nghiêm sư huynh đệ tử ngu dốt.

Con đấy...
Tiết lão thống phân không biết phải đánh giá đệ tử này của mình như thế nào:
Con cứ cẩn thận, vững vàng như xưa nay vẫn thế là đủ tốt rồi, tuyệt đối đừng có hiểu thẳng đối chọi với người ta, sở trường của con không nằm ở đó.

Phùng An Bình tỉ mỉ kỹ lưỡng, mỗi lần phá án đều không bỏ sót bất kỳ điểm khả nghi nào, tâm tư cũng xem như rõ ràng, gặp phải nguy hiểm cũng thường nhạy bén đoán trước mà nó đi, tránh rước họa vào người, đây lẽ nào không phải là ưu điểm? Nhưng cứ lần nào hiên ngang xông pha thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Những lúc cần dũng cảm thì cũng phải dũng cảm tiến về phía trước, Tiết lão thông phán còn muốn dặn dò đệ tử thêm một câu, nhưng lại nghĩ tới hình như trước mắt đệ tử của ông cũng không có chuyện gì cần phải lấy hết dũng khí ra làm cả.
Phùng An Bình khom người:
9Lời của sư phụ, đồ nhi ghi tạc trong lòng, đến Đại Lý Tựrồi đồ nhí nhất định sẽ dốc lòng dốc sức, tuyệt đối không phụ lò6ng Thái tử gia, khiến sư môn xấu hổ, mất mặt sư huynh.

Tiết lão thông phán nghe thấy vậy, sắc mặt dịu xuống đôi5 phần, báo Phùng An Bình ngồi xuống:
Con và Nghiêm Sâm đều có một tấm lòng son sắt, tuy có những chỗ con không bằng nó, nhưng con cũng có điểm tốt của mình, không thì lúc ở Sơn Tây Thái tử gia đã chẳng bảo con theo làm việc.

Trong đầu Phùng An Bình chợt hiện lên biết bao chuyện xảy ra ở Đại Đồng năm đó, phảng phất như mới xảy ra ngày hôm qua. Khi ấy Thái tử gia còn nghi ngờ phủ Hoài Viễn hầu, dò la tin tức về biểu muội ở chỗ y, vậy mà chớp mắt một cái biểu muội đã trở thành Thái tử phi, hai người đã về chung một nhà.
Tiết lão thông phán nhìn Tô Phủ:
Đợi ngài thăng tiến rồi thì tôi cũng nên rút lui thôi.


Vậy thì chưa chắc...
Tô Phủ cười nói:
Vẫn còn có người cần đến ông nâng đỡ kia kìa. Thêm nữa, cho dù có bảo ông rút lui thì ông cũng có nhàn rỗi được không?


Tôi lại trở về làm người trong phường thôi.
Tiết lão thông phản nói rồi hành lễ với Tô Phủ, sau đó.
Cố Tử Ngôn cười mà không nói:
Cũng gần thể.

Phùng An Bình:
Chuyện này... sao có thể gần thể được?

Cố Tử Ngôn đáp:
Nhị muội và tam muội của đệ tuổi tác gần bằng nhau, đợi hôn sự của nhị muội xong, thì hôn sự của tam muội cũng theo sát ngay sau thôi.

Phùng An Bình hơi ngập ngừng, lại không nỡ phụ sự nhiệt tình của Cố Tử Ngôn, chỉ đành đi theo hắn.
Cố Tử Ngôn nói:
Đợt này trong nhà đệ cũng có hỉ sự, đến lúc đó còn cần biểu ca đến giúp đỡ.
Phùng An Bình cảnh giác:
Chuyện gì?

Cố Tử Ngôn cười nói:
Muội muội đề xuất giá, ngày lành định là tháng chín năm nay.

Đợi Phùng An Bình rời khỏi, tấm rèm cửa phòng bên được vén lên, Tô Phủ bước ra.
Tiết lão thông phán nhìn Tô Phủ:
Ai, vốn tưởng có nó ở đây lo chuyện của phủ Thuận Thiên thì ta có thể các quan về quê, ai ngờ đâu nó bước một bước lại đến thẳng Đại Lý Tự.


Đó là chuyện tốt!
Tô Phủ cười nói:
Tương lai tiên đồ vô lượng, còn có thể bù đắp những nuối tiếc của Nghiêm Sâm, trong lòng ông chẳng vui như nở hoa ấy chứ.

Phùng An Bình không khỏi biến sắc:
Cổ tam tiểu thư cũng có người đến hỏi cưới rồi?



Có rồi.
Cố Tử Ngôn nói:
Đừng thấy tam muội muội của đệ là con đích mà lầm, tính tình muội ấy ôn hòa khéo léo, thông minh lanh lợi, từng học y thuật với Châu Châu và Tôn tiên sinh, thường đến An Tế viện và Tể Dưỡng viện khám bệnh cho lưu dân và thương binh. Trong Vệ sở có một vị trấn phủ sau khi gặp muội muội của đệ ở An Tế viện đã tìm ông mai đến nói chuyện, muốn xin cưới muội ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.