Chương 567: Ngoại truyện: vẫn luôn ở đ y
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1815 chữ
- 2022-02-06 09:25:57
Tháng sáu, năm Thịnh Vương thứ ba.
Ngay sau khi khai xuân, Thái hoàng thái hậu đến Bồi Đô sống, chưa hồi cung lần nào, Ngụ8y thái hậu trong phút chốc nhàn hắn đi.
Nữ quan nhìn y bào trong tay Thái hậu nương nương, đó là thứ nương nương làm cho 3Đại hoàng tử. Từ tháng sáu năm ngoái Thái hậu nương nương đã bắt đầu làm rồi, làm liên tục cả năm, y bào cũng sửa bốn lần nhưng v9ẫn chưa xong, vẫn nên đừng để nương nương đặt tinh thần vào nữ hồng là tốt nhất, đỡ cho làm loạn tâm tình của nương nương.
Nữ quan nói:
Hay là Thái hậu cũng đến hành cùng nghỉ ngơi mấy ngày?
Nữ quan hỏi:
Người có đi không ạ? Nô tỳ đi lấy đèn.
Ngụy thái hậu trầm ngâm trong giây lát:
Muộn thế này rồi, không đi nữa.
Quả thực là quá muộn rồi. Trước đây bà có mắt như mù, nay tuy đã biết lòng của Bùi Thượng Thanh nhưng bà đã gả cho người khác, còn hại ông ấy đến giờ vẫn chưa lấy vợ.
Ngụy thái hậu đến nơi ở, thay bộ y phục sạch sẽ. Hành cung không thể sánh bằng trong cung, không có nhiều quy củ như vậy khiến bà cũng thả lỏng hơn. Dùng bữa xong, bà ngâm suối nước nóng rồi mới đi nghỉ, ngủ một mạch đến hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, Ngụy thái hậu chỉ cảm thấy thoải mái, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc mới ngồi lên ghế để cung nhân hầu hạ chải tóc.
Đừng phức tạp quá.
Bà nói:
Búi tròn lên là được, không cần đeo quá nhiều trang sức, dùng ít son phấn thôi, ta ở hậu viện hành cùng cũng không gặp người ngoài, nhiều nhất cũng chỉ có mấy đứa trẻ đến thỉnh an mà thôi.
Đi dạo cả buổi trong vườn, đến tối, Ngụy thái hậu đến thư phòng tìm sách. Mới tìm được một quyển, đang định ngồi xuống xem kỹ thì nghe thấy tiếng đàn.
Bà nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nữ quan nói:
Chắc là tiền viện có người đang đánh đàn.
Ngụy thái hậu cười nói:
Nếu vậy thì ngày mai khởi hành thôi. Đừng dẫn quá nhiều người, cũng đừng rầm rộ quá, nếu không thì có khác gì ở trong cung đầu? Bên Hân ca nhi thì dẫn theo vài thị vệ. Đi nói với Hoàng hậu một tiếng, giờ Hoàng hậu đang mang bầu, đừng quá vất vả.
Nữ quan cười đáp một tiếng.
Trong lúc nữ quan dọn dẹp, Ngụy thái hậu vào thư phòng lấy thanh kiếm được treo trên tường xuống. Mang cả thanh kiếm này đi, lâu lắm không múa kiếm rồi, không biết chừng đến hành cùng bà lại có hứng.
Xe ngựa xuất cung, Ngụy thái hậu vén rèm nhìn ra bên ngoài, không biết tại sao bà lại nhớ đến khung cảnh khi nhập cung Hoàng cung chưa từng thay đổi, chỉ có tất cả mọi thứ xung quanh bà đều khác với trước kia thôi.
Ánh mắt Ngụy thái hậu rơi xuống xe ngựa đằng sau, thùng xe lắc lư, là Hân ca nhi và Thuần ca nhi đang đùa nhau. Bên ngoài thùng xe, Thôi Tương cưỡi ngựa, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vài phần trầm ổn.
Định Ninh hầu dạy con rất tốt, có điều hơi nghiêm khắc quá. Nếu bà nhớ không lầm, Thôi Tương lớn hơn Thuần ca nhi bốn tuổi, tính ra thì còn chưa được mười tuổi nhưng lại như ông cụ non rồi, từ trong cung đến hành cung không xa cũng không gần, cưỡi ngựa sẽ khó tránh khỏi mệt mỏi.
Mấy đứa trẻ ở trong tiền viện, chúng còn chưa học cầm nghệ, chắc là Bùi Thượng Thanh, Ngụy thái hậu nghe kỹ, tiếng đàn này tựa như đưa bà trở về năm tháng trước đây, khiến bà sinh ra ảo giác, tựa như chưa có gì thay đổi.
Thái hậu nương nương, nếu người thích nghe, chi bằng chúng ta ra ngoài định?
Đình nghỉ chân được xây trên đài cao, đứng trong định có thể nhìn thấy được khung cảnh tiền viện.
Nữ quan đáp một tiếng. Sau việc lớn của Tiên đế, trong cung vẫn luôn yên tĩnh. Hậu cung triều này lạnh lẽo nhất và cũng náo nhiệt nhất. Hậu cung rộng lớn của Hoàng thượng chỉ có một vị chủ tử duy nhất là Hoàng hậu nương nương, rất nhiều cung nữ đều được cho về nhà, ít người rồi thì không có tranh đấu. Vài nữ quan còn lại, trừ hầu hạ Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Hoàng thái hậu và chư vị Thái phi trong cung Từ Ninh ra, Hoàng hậu nương nương còn chọn ra vài người làm vài việc khác trong cung. Mấy hôm trước thì thay đổi con quay kéo sợi, mấy hôm nay lại mang không ít hạt giống vào cung, Hoàng hậu nương nương tu sửa cung điện bỏ trống rồi sửa tên thành điện Thừa n.
Ngày ngày trong điện Thừa Ân có người ra ra vào vào, không phân cao thấp với nha môn tiến triều. Đến cả cung nhân trong cung Từ Ninh cũng vô cùng hiếu kỳ, luôn kiếm cớ để sang điện Thừa Ân xem thử.
Không bao lâu sau, nữ cũng trở về bẩm bảo:
Hoàng hậu nương nương cho cung nhân dọn dẹp hành cung, Thái hậu nương nương có thể khởi giá đến hành cung bất cứ lúc nào. Hoàng hậu nương nương còn nhờ người dân theo Hoàng trưởng tốn và Cổ đại gia cùng đi.
Nữ quan nhẹ nhàng chải đầu cho Ngụy thái hậu, không nhịn được mà cảm thán:
Tóc bạc trên đầu người ít hơn rất nhiều rồi.
Làm gì có chuyện ấy.
Ngụy thái hậu cười đáp:
Lớn tuổi rồi, còn có thể càng ngày càng trẻ ra sao?
Thật mà.
Nữ quan đáp:
ít hơn nhiều so với khi ở cung Khôn Ninh. Có thể thấy tâm trạng thoải mái, vui vẻ đúng là khác hẳn.
Ngụy thái hậu nhìn mình trong gương. Bà sắp không thể nhớ hồi trẻ mình thế nào rồi. Con người có thể không già đi sao? Thêm mấy chục năm nữa, bà thành người thiên cổ rồi.
Đến hành cung? Ngụy thái hậu ngẩng đầu, thời tiế5t hiện giờ hợp để ngâm suối nước nóng.
Nữ quan thấy Thái hậu không phản đối thì nói tiếp:
Nô tỳ cho người báo với Hoàng hậu nương nương một tiếng.
Ngụy thái hậu gật đầu:
Hỏi Hoàng hậu là trong cung còn chuyện gì khác không? Nếu cần ai gia giúp đỡ, ai gia sẽ ở lại cung.
Quan sát tinh ý một chút.
Ngụy thái hậu nhắc nhở:
Nếu thấy thể tử gia Định Ninh hầu mệt thì khuyên khéo thằng bé vào trong xe với Hân có nhi.
Vâng.
Đi cả ngày, đoàn người mới đến hành cung. Ngụy hoàng hậu được người đỡ đi nghỉ ngơi. Trước khi đi, bà đã chú ý nhìn một cái, Thôi Tương lật người xuống ngựa, khuôn mặt nở nụ cười, không thấy vẻ mệt nhọc, Hân ca nhi và Thuần ca nhi cũng xuống xe ngựa, ba người cùng đi tới thỉnh an bà.
Về đến phòng, ánh mắt Nguy thái hậu rơi xuống thanh kiểm trên tường. Bà tiến lên vài bước, lấy kiểm xuống, đi nhanh ra sân viện, mũi kiểm dưới ánh trăng vô cùng lạnh lẽo. Bà lại trở lại là thiếu nữ rất nhiều năm về trước, váy áo trên người không thể ngăn cản được bước chân linh hoạt của bà. Nhảy lên, đáp đất, uyển chuyển như rồng, kiểm khí như cầu vồng.
Tiếng đàn như vang lên trong lòng bà, bầu bạn với từng bước chân của bà.
Một hồi lâu sau, bà thở hổn hển thu trường kiểm lại. Tiếng đàn kia như vẫn còn vang vọng mãi không ngừng, bà nhấc váy chạy về phía trước.
Yên lặng nghe một hồi, tiếng đàn vẫn chưa ngừng, tựa như biết có người đang nghe vậy.
Cuối cùng Ngụy thái hậu cũng đứng dậy:
Đi thôi, trở về!
Nữ quan xách đèn, dẫn đường cho Thái hậu ra ngoài. Ra khỏi thư phòng, tiếng đàn lại rõ hơn rất nhiều. Ngụy thái hậu dừng lại chốc lát rồi lại đi tiếp, cuối cùng tiếng đàn ấy xa dần.
Ngụy thái hậu bất ngờ, Bùi Thượng Thanh đến rồi ư? Nghĩ kỹ thì cũng phải, không thể để ba đứa bé qua đây chơi mà bỏ bê học tập được.
Ngụy thái hậu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đi đến. Người ấy mặc bộ quân phục phẳng phiu, mày mắt thanh tú, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, đương nhiên có khả năng chỉ là bà cảm thấy như vậy thôi. Lúc bà thay Hoàng đế xử lý chính sự, nghe được không ít triều thần oán thán Bùi Thượng Thanh quá nghiêm khắc, nghĩ vậy, có lẽ bà vẫn chưa hiểu ông lắm.
Có điều... không nghiêm khắc e là không quản được đám trẻ này.
Ngụy thái hậu cười nói:
Ai gia mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi, các cháu tự đến hành cùng chơi đi, đừng chạy ra ngoài đấy.
Ba cậu bé đồng thanh đáp dạ.
Hân ca nhi nói:
Chúng cháu đi hành lễ với tiên sinh.
Chạy đến hành lang, bước lên bậc thềm, cuối cùng đứng trong định. Cửa thư phòng của tiền viện vẫn đang mở, ông ngồi trước cửa sổ đánh đành. Quả nhiên ông vẫn ở đây.
Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Thượng Thanh nhìn thấy bà đang đứng trong định, Ánh trăng chiếu xuống người bà, bóng dáng xinh đẹp khắc sâu vào mắt ông.
Bà vẫn như năm ấy khi họ mới gặp lần đầu. Thời gian từ từ trôi qua, rất nhiều ký ức đã phai nhạt nhưng phần thuộc về vẫn như mới, không nhiễm một chút bụi trần.
Đồ ngốc.
Bùi Thượng Thanh đọc được câu này trong mắt bà. Ông cười nhẹ, tiếp tục đàn khúc đàn của mình. Cuộc đời này có thể đổi lấy được tâm ý tương thông trong phút chốc đã đủ rồi. Lúc này, bà không phải là Thái hậu, ông cũng không phải là thần tử, họ chỉ là người quen cũ, tri kỷ, vướng bận trong lòng nhau, đợi đến khi đi hết kiếp này lại mong nhớ, lưu luyến lẫn nhau.
Cuối cùng tiếng đàn cũng ngừng, người trong đình cũng đã đi mất, Bùi Thượng Thanh lại nở nụ cười với ánh trăng.
Hành cung, trong một cung điện yên tĩnh. Thuần ca nhi móc ra một đồ vật, nhìn Hân ca nhi:
Ta nhìn thấy nó ở chỗ của người trong phường nên về tự làm một cái, lát nữa cho cháu xem.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.