Chương 568: Ngoại truyện: có duyên


Hành cung xảy ra một trận hỏa hoạn lớn. May mà cung nhân phát hiện ra sớm, nhanh chóng dập lửa, kẻ gây họa là Thuần ca nhi và8 Hân ca nhi chạy về chỗ ở.


Đại gia, có phải là ngài không?
Quản sự nhà họ Cổ nhìn thấy Thuần ca nhi kéo Đại hoàng 3tử chạy từ hậu viện qua liền biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến đại gia.


Ai nói là ta làm?
Thuần ca nhi hỏ9i:
Ngươi nhìn thấy ư?

Trước đây Thổi Tương oán hận cha, cho đến khi cha đổ bệnh nặng, cậu mới biết những hận thù chôn giấu dưới đáy lòng mình đã dần dần được hóa giải từ lâu. So với hận, cậu muốn cha sống tiếp, ở lại bên cạnh cậu. Sau này cha đưa Chầu phu nhân trở lại nhà họ Châu, dời mộ mẹ vào khu mộ tổ, cậu cũng từ con vợ lẽ thành con vợ chính, cậu có thể cảm nhận được cha vẫn đang bù đắp, bù đắp cho cậu, bù đắp cho tất cả mọi người trong gia đình, bao gồm cả những di nương kia.
Những di nương ấy vẫn còn ở trong phủ, cha cho người chăm sóc nhưng không còn đến phòng họ nữa. Người trong phủ đều nói vì tổ mẫu và Trương thị, cha đã thất vọng với nữ tử nên mới như vậy. Cậu lại mong cha có thể sớm ngày hóa giải khúc mắc trong lòng, có thể tiếp tục lấy vợ kế, Hầu phủ có người quản lý chuyện bếp núc, cũng có thể chăm sóc sức khỏe cha.
Thôi Tương nghĩ rồi nhìn Thuần ca nhi. Có lúc cậu rất ngưỡng mộ Thuần ca nhi có cha mẹ ở bên cạnh, lại còn có tỷ tỷ thông minh nữa. Lúc nhỏ cậu ở phủ Hoài Viễn hầu một thời gian, sự ấm áp và quan tâm mà phủ Hoài Viên hầu và Hoàng hậu nương nương dành cho cậu, cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.
Thôi Tương cưỡi ngựa đến Vệ sở, từ xa đã thấy Châu Trạch Sênh.
Thế tử của phủ Định Ninh hầu lại đến rồi.

Châu Trạch Sênh nghe thấy phó tướng nói vậy liền ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Thôi Tương. Phó tướng nói:
Tướng quân, vẫn để thể tử gia đi theo chứ?

Họ đều biết ân oán giữa nhà họ Thôi và nhà họ Châu, tướng quân không thích Định Ninh hầu lắm.

Cậu bé muốn luyện binh thì cứ để cậu bé luyện.
Châu Trạch Sênh nói:
Nếu muốn xuống sân tỉ thí với tướng sĩ của chúng ta cũng mặc cậu bé.

Hôm qua y đã nhìn thấy, Thời Tương được Thối Trinh đích thân dạy dỗ, sử dụng Thôi gia thương vô cùng chu đáo, cậu bé là một hạt giống tốt.
Thôi Trinh cũng coi như được tổ tông tích đức mới có đứa con như thế này. Nhưng kỳ lạ là Châu Trạch Sênh thấy đứa bé này ít nhiều cũng có chút thân thiết, có lẽ là vì Châu Châu từng khen Thời Tương trước mặt y, mắt nhìn của Châu Châu vẫn luôn không tệ.
Phiền phức cậu gây ra, cậu sẽ tự gánh vác. Ban nãy cậu nói vậy là vì Hân ca nhi đang ở bên.
Quản sự nói:
Bùi tiên sinh lại đánh mông ngài đấy.

Đánh thì đánh, Thuần ca nhi không quan tâm.
Nói rồi Hân ca nhi tự chạy đến chỗ của công nhân.
Quản sự nhà họ Cố nhìn cung nhân đưa Đại hoàng tử đi, trái tim mới trở lại lồng ngực. Nhìn xem Đại hoàng tử nhà người ta hiểu chuyện thể nào, đúng là rất giống Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương, so lại với đại gia nhà mình...
Quản sự khẩn khoản nhìn Thuần ca nhi:
Đại gia, rốt cuộc ngài châm lửa thế nào vậy?
Thuần ca nhi chớp mắt không chịu nói, sửa soạn y phục trên người:
Ta đi tìm Bùi tiên sinh nhận lỗi, chuyện này không thể trách người khác được.

Châu Trạch Sênh tiến lên, Thôi Tương thấy vậy thì không nói năng gì, lập tức đi theo y.
Thôi Tương nói:
Cảm ơn thật thúc công.

Châu Trạch Sênh ngẩn người, quay lại nhìn đứa bé thấp hơn y rất nhiều:
Cháu gọi ta là gì?
Thôi Tương vừa mở lời đã khiến y choáng váng.
Thật thúc công
Thôi Tương đáp:
Cháu nghe cô cô gọi người là thật thúc, vì thế cháu.
Nếu hôn sự của cha và Châu phu nhân vẫn còn, cha cũng nên gọi Châu tướng quân là thật thúc.
Hôm sau, Thuần ca nhi bị nhốt trong phòng, vừa chép sách vừa nghĩ đến cơ quan của mình sai chỗ nào, có phải là đặt nhầm nguyên liệu không? Không được, cậu bé phải thử xem sao.

Lại gây họa rồi?
Thuần ca nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thôi Tương.
Đại ca.
Thuần ca nhi cười nói:
Hôm qua huynh theo hộ vệ rời hành cũng nên không nhìn thấy.

Ngày thứ hai đến hành cung mà đã phóng hỏa thì chỉ có Thuần ca nhi mà thôi.
Quản sự nhà họ Cố nhìn đại gia thẳng lưng ưỡn ngực đi nhận lỗi, không nhịn được mà thở dài một hơi. Người duy nhất có thể kiềm chế được đại gia trên thế gian này cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương thôi.
Hoàng hậu nương nương nói gì đại gia cũng nghe, nhưng cũng không thể để đại gia đi theo Hoàng hậu nương nương suốt được.
Thuần ca nhi đi tìm Bùi tiên sinh nhận sai, kết quả là bị phạt chép sách, lại còn bị đánh vào lòng bàn tay nữa chứ.
Thôi Tương ra ngoài. Ra khỏi phòng, cậu vẫn hơi lo lắng, không nhịn được mà quay đầu nhìn Thuần ca nhi. Thuần ca nhi xua xua tay với cậu:
Đại ca yên tâm, ta sẽ bảo vệ Hân ca nhi.

Từ nhỏ Thuần ca nhi đã nói như vậy, Thời Tương lắc đầu, không biết cậu bé có thể tiếp tục nói như vậy đến khi trưởng thành không.
Thôi Tương rời khỏi phòng của Thuần ca nhi, bước nhanh về cổng hành cung. Ngoài hành cung, cách đó không xa là Vệ sở, mấy hôm nay Chầu tướng quân vừa hay đang ở đó luyện binh. Thực ra hôm qua sau khi rời khỏi hành cung, cậu đã đến Vệ sở.
Đây mới là chuyện khiến quân sự đau đầu nhất. Nhưng những lời như bảo đại gia cách xa Đại hoàng tử một chút, ông lại không nói được.

Đại hoàng tử.

Cung nhân bắt đầu tìm Hân ca nhi khắp nơi, Hân ca nhi nhìn Thuận ca nhi:
Cữu cữu yên tâm, ta sẽ không nói chuyện xảy ra ban nãy ra đâu.

Thôi Tương lắc đầu, tự rót chén trà:
Đừng gây chuyện nữa. Hoàng hậu nương nương có thai, đừng để nương nương bận lòng.

Thuần ca nhi cười nói:
Ta có gây họa đầu. Ta muốn làm một vài thứ để sau này dỗ cháu ngoại, có điều lần này làm sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ thành công.

Thôi Tương không hiểu được ý của Thuần ca nhi. Ý tưởng của Thuần ca nhi khác với cậu bé. Từ nhỏ cậu đã biết sau này phải lên chiến trường giết kẻ địch, sau khi cùng cha đến Bắc Cương, cậu càng kiên định với suy nghĩ này. Cha nhiều năm chinh chiến, sức khỏe dần dần không được như trước. Cậu trưởng thành sớm thì sẽ giúp cha gánh vác sớm, vì thể ngày nào cậu cũng chăm chỉ luyện võ, không dám lơ là.
Châu Trạch Sênh hiểu ra. Thì ra là vậy. Không ngờ quan hệ của y và Thổi Tương lại tính từ bên Châu Châu. Không biết có phải là ông trời cố ý sắp đặt hay không, nhưng nếu năm ấy Như Quân không chết, vẫn gả đến nhà họ Thôi thì Thôi Tương cũng phải gọi y là thật thúc công.
Người lớn sai lầm nhưng trẻ con luôn vô tội. Châu Trạch Sênh nói:
Cháu thấy tướng sĩ dàn trận chưa?

Rồi ạ.
Thôi Tương quy củ đáp:
Cháu từng cùng cha đến quân doanh Bắc Cương, cháu từng thấy một lần.

Trong lòng Châu Trạch Sênh tuôn trào khí phách:
Vậy cháu nhìn cho kỹ xem, binh mã cho cháu huấn luyện hay là binh mã của thất thúc công của cháu lợi hại.

Không nhìn thấy nhưng ông đã thấy trò nghịch ngợm của đại gia nhiều rồi, người trong cung cũ6ng đều biết rõ.
Quản sự tận tình khuyên bảo:
Đại gia, đây không phải là Hầu phủ, người không được làm bậy.

Quản sự không có thời gian xem tình hình của đại gia, vội vàng tiến lên cẩn thận nhìn Đại hoàng tử, Đại hoàng tử không được xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Thuần ca nhi nói:
Yên tâm, có ta ở đây, Hân ca nhi sẽ không có chuyện gì đâu.

Thôi Tương nói:
Viết cẩn thận, viết xong mới được ra ngoài.

Thuần ca nhi gật đầu:
Ta biết rồi.

Khó khăn lắm mới được đến hành cùng một chuyến, cậu không thể bị cấm túc mãi ở đây được.
Thôi Tương khom lưng thụ giáo:
Cháu sẽ học cẩn thận.


Cố Tử Thuần chép sách xong, chỉ cảm thấy vô cùng buồn chán. Nếu cậu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi, có thể đi khắp nơi.

Cổ Tử Thuần đang suy nghĩ thì nhìn thấy quản sự dẫn một người vào. Đó là Chu Ngũ của người trong phường.

Trong phút chốc, Cổ Tử Thuần phấn khởi hẳn lên:
Ngũ ca, sao huynh lại đến đây?


Chu Ngũ đợi quản sự rời đi mới nói với Cố Tử Thuần:
Chúng ta đang điều tra một vụ án giúp nha môn, đi qua hành cùng thì nhớ đến thăm đại gia.


Mắt Cổ Tử Thuần phát sáng:
Điều tra vụ án gì? Ngũ ca kể cho ta nghe đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.