Chương 569: Ngoại truyện: chuyện thường ngày của vợ chồng nguyên - ch u
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1592 chữ
- 2022-02-06 09:25:54
Ngày ba mươi tháng mười một năm Thịnh Vương thứ ba.
Trời vừa tang tảng sáng, tuyết lớn rơi dày đặc như lông ngỗng, chẳng mấy chốc toàn bộ kin8h thành đều được phủ trong lớp tuyết dày màu trắng bạc.
Quá giờ Ngọ, thử tử của đương kim Thánh thượng ra đời.
Cố Minh CHâu nói:
Đại nhân sẽ không công thiếp đi bán đấy chứ?
Muốn bán...
Cố Minh CHâu há miệng định cắn một phát lên vành tai hắn.
Ngụy Nguyên Kham quyết định:
Vậy cứ gọi là Triệu Mộ đi!
Ngày đó lúc viết chữ này, trong lòng hắn cũng rung động. Năm đó nếu không thương nhớ mến mộ đã chẳng có gia đình này. Chữ
Mộ
này nhìn rất mềm mại, lại khiến người ta quyến luyến, là một cái tên hay. Ngụy Nguyên Kham nói:
Chẳng biết bao giờ mới có con gái nhỉ?
Cô còn chưa hết cỡ, hắn đã muốn có đứa con tiếp theo, người này đúng là tham lam. Ngụy Nguyên Kham nhìn Cố Minh CHâu bằng ánh mắt hết mức dịu dàng:
Nàng nằm chán rồi phải không, ta cõng nàng đi lại trong phòng một lát nhé! Đợi hôm nào đẹp trời, ta sẽ bế nàng ra sân ngắm hoa mai.
Nghe được đẩy.
Nói xong, Ngụy Nguyên Kham quay ra dặn Bảo Đồng lấy áo lông cừu, đợi cô mặc xong áo liền cõng cô lên. Căn phòng này cô đã ở mấy năm nên vô cùng quen thuộc với mọi thứ. Hôm nay nằm trên lưng hắn, nhìn khắp phòng lại có cảm giác ngắm núi không phải núi, nhìn nước không phải nước. Cố Minh CHâu ôm cổ Ngụy Nguyên Kham, tấm lưng hắn rộng rãi, cô nằm trên đó rất vững vàng, không phải lo sẽ ngã xuống.
Là Hoàng tử ạ.
3
Cố Minh CHâu nghe tiếng nữ quan mỉm cười bẩm báo với cô.
Nương nương yên tâm, Hoàng tử rất khỏe mạnh.
Bà mẹ bế đứa trẻ tới cho Ngụy N9guyên Kham và cô xem. Đúng là nhìn nó khỏe mạnh hơn Hân ca nhi một chút, hai mắt vẫn chưa mở những năm đường nét nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh, tiếng 6khóc vang dội, có điều nó không khóc lâu, vừa được quấn tã đã ngủ thiếp
di.
Yên tâm, phu quân nàng có công một canh giờ nữa cũng không thấy mệt.
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn trở lại giường, Ngụy Nguyên Kham cũng sai nữ quan bưng nước tới rửa mặt chải đầu cho cô. Ngụy Nguyên Kham định ở lại chỗ cô à? Cố Minh CHâu nói:
Thiếp vẫn chưa hết cữ mà.
Ngụy Nguyên Kham chăm chú nhìn Cố Minh CHâu:
Ta chỉ ngủ bên cạnh nàng thôi, như vậy mới cảm thấy chân thực.
Hai người nằm trên giường, Ngụy Nguyên Kham nắm tay Cố Minh CHâu:
Lão phu nhân nhà họ Châu bệnh nặng rồi.
Hai người ôm nhau ngủ, lúc tiến vào giấc mộng, Cố Minh CHâu đã nghi, đại nhân nói ngủ bên cạnh cô sẽ thấy chân thực, chẳng lẽ cô không như vậy.
Lúc cô tỉnh dậy, Ngụy Nguyên Kham đã lên triều từ sớm.
Cố Minh CHâu ngồi dậy, Bảo Đồng liên tiến lên hầu hạ.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Nhưng không nỡ.
Đi được một vòng, Cố Minh CHâu xót Ngụy Nguyên Kham vất vả.
Thả thiếp xuống đi!
Sau khi ngồi lên hoàng vị, đại nhân càng thêm mệt mỏi, ngày nào cũng phải đọc rất nhiều tấu chương, hầu như chẳng hôm nào ngủ đủ hai canh giờ.
Khóe mắt Ngụy Nguyên Kham cong lên, hắn nở nụ cười:
Nàng đau lòng à?
Cố Minh CHâu hơi đỏ mắt, da mặt đại nhân càng ngày càng dày rồi.
Nói chuyện vui đi.
Ngụy Nguyên Kham quay người lấy ra một hộp tấu chương từ đầu giường, mở hộp lấy hai bài văn đưa cho Cố Minh CHâu. Ngụy Nguyên Kham nói:
Sang năm nhà họ Châu có hai con cháu sẽ tham gia thi đình, đây là bài văn bọn họ đã làm ở kỳ thi tiến sĩ. Tuy không sánh bằng nhạc phụ nhưng từ đây cũng có thể nhìn ra tài hoa của bọn họ, chí ít cũng phải là tiến sĩ nhị giáp.
Cố Minh CHâu đọc hai bài văn kia, trong câu chữ mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng cha, những cuốn sách cha để lại đã giúp được con cháu tộc Châu thị.
Nếu bọn họ biết hai bài văn này được đương kim Thánh thượng xem qua, không biết sẽ có tâm trạng thể nào. Cố Minh CHâu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
Cảm ơn phu quân.
Cố Minh CHâu thở một hơi dài thườn thượt.
Ngụy Nguyên Kham giao đứa bé cho nhũ mẫu rồi ngồi xuống bên cạnh cô, chậm rãi xoa bóp chân cho cô. Mỗi lần như vậy, cung nhân, thái giám trong đại điện đều biết ý lui ra, chỉ để lại Báo Đồng ở bên cạnh hầu hạ.
Xoa bóp chân xong, Ngụy Nguyên Kham vươn tay kéo Cố Minh CHâu lại, để cô tựa sát vào ngực hắn. Ngụy Nguyên Kham hỏi:
Nàng đã nghĩ được tên cho con chưa?
Lần này gánh nặng đặt lên vai cô rồi, Cố Minh CHâu cười đáp:
Năm đó lúc sinh Hân ca nhi, đại nhân có viết một tờ giấy, bây giờ có đất dụng võ rồi. Thiếp thấy chữ
Hựu' và chữ
Mộp đều được.
Tính tình mỗi đứa trẻ đều không giống nhau.
Nhiệ5m vụ của cô đã hoàn thành, Cố Minh CHâu nhìn Ngụy Nguyên Kham, khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ai nói lần sinh thứ hai sẽ nhẹ nhàng chử, đều là dối trá, lần này cô còn vất vả hơn hồi sinh Hân ca nhi.
Nhưng có kinh nghiệm lần đầu tiên, thời gian ở cữ lần thứ hai không quá khó chịu nữa.
Đại nhân.
Bây giờ chỉ một mình cô có thể gọi hắn như vậy. Cố Minh CHâu nghiêng đầu nhìn gò má trắng nõn như ngọc của Ngụy Nguyên Kham, ngần ấy năm mà hắn vẫn không mảy may thay đổi chút gì. Mấy năm nay cô cũng dùng đủ loại cao dược song vẫn kém hơn hắn một chút.
Cố Minh CHâu nói:
Ta thấy Mộ ca nhi vẫn giống đại nhân.
Lần sau sinh con gái chắc sẽ giống nàng.
Nghe được câu này, lòng Cố Minh CHâu hơi dao động, xem ra cô vẫn phải sinh tiếp, dù sao cũng phải chứng minh bản thân một chút mới được. Có điều... cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, sao câu nói kia của đại nhân lại như đang cố ý dụ cô mắc bẫy thế nhỉ? Chắc vì cô đã sinh hai đứa nên càng ngày càng dễ lừa.
Ta và nàng sao có thể nói cảm ơn.
Ngụy Nguyên Kham cất hai bài văn kia đi:
Thật thúc cầm binh bên ngoài, hy vọng nhà họ Châu có con cháu vào được Hàn lâm viện, cũng coi như không phụ sự kỳ vọng của nhạc phụ.
Cố Minh CHâu rúc vào lòng Ngụy đại nhân, những chuyện này Ngụy đại nhân đều ghi nhớ, đại nhân còn suy nghĩ chu toàn hơn cả cô.
Ngủ sớm đi.
Ngụy Nguyên Kham nói:
Tinh thần tốt rồi, chắc sẽ được ra ngoài đi dạo sớm thôi.
Cố Minh CHâu lẩm bẩm một câu:
Lừa đảo.
Còn lâu hẳn mới chịu cho cô ra ngoài, trên phương diện này hắn còn cẩn thận hơn thái y nhiều.
Vẫn phải đợi bốn mươi chín ngày mới có thể ra ngoài đi lại à?
Cố Minh CHâu dựa vào thành giường, nhìn Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham mặc thường phục, đang vỗ về đứa bé trong lòng.
Nghe cô hỏi vậy, hắn bèn đáp:
Thái y viện chẩn mạch rồi, giờ đang là mùa đông, ra ngoài khó tránh khỏi nhiễm lạnh, tốt nhất nàng vẫn nên ở trong phòng.
Thật thúc đã mời thầy lang đến khám chưa?
Ngụy Nguyên Kham gật đầu:
Khám rồi, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng đến mùa xuân năm sau.
Cố Minh CHâu khẽ gật đầu, tuy hiện giờ thật thúc là người quản lý nhà họ Châu nhưng thúc ấy không hề bỏ mặc bà nội, ít nhất cũng để bà nội không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng coi như làm hết trách nhiệm của con cháu.
Nhũ mẫu bế Mộ ca nhi vào phòng, Bảo Đồng bước tới, quen thuộc đón lấy.
Cố Minh CHâu dỗ Mộ ca nhi ngủ rồi đặt thằng bẻ xuống bên cạnh mình, đoạn ngẩng đầu nhìn Bảo Đồng. Bảo Đồng vẫn luôn đi theo cô, từ lúc cô thành thân đến khi sinh hạ Hân ca nhi và Mộ ca nhi, cô ấy đều ở bên cô. Đến bây giờ, Bảo Đồng cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.
Tiểu thư nhìn nô tỳ làm gì?
Cách xưng hô của Bảo Đồng với Cố Minh CHâu từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Cố Minh CHâu kéo tay Bảo Đồng:
Sơ Cửu đã sắm sửa trạch viện bên ngoài, chỉ đợi một nữ chủ nhân, em nghĩ thế nào? Có đồng ý gả cho hắn không?
Em không đồng ý.
Bảo Đồng không thèm cân nhắc:
Ai muốn gả cho con khỉ đó chứ?
Không đồng ý thật à?
Cố Minh CHâu cười nói:
Vậy ta làm chủ chọn mấy người khác cho em nhé? Sau đó ta sẽ ban hôn sắm sửa của hồi môn cho em?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.