Chương 570: Ngoại truyện: lại có chuyện vui


Có thể người ngoài không biết Hoàng hậu định chuẩn bị hôn sự cho Bảo Đồng nhưng Ngụy Nguyên Kham đã nhận ra từ lâu, nhất là từ khi sinh hạ 8Triệu Mộ, ánh mắt Hoàng hậu nhìn Bảo Đồng luôn ra chiều nghĩ ngợi.

Trong điện Dưỡng Tâm, Ngụy Nguyên Kham đặt bút xuống, nội thị b3ên cạnh vội vàng tiến lên, mang tấu chương đã sắp xếp xong đến nội các.

Hoàng đế Đại Chu lại kết thúc một ngày làm việc, hắn đứng 9dậy đi ra ngoài. Nội thị và cung nhân cho bên ngoài đều biết Hoàng thượng sẽ khởi giá đến cung Khôn Ninh. Ngụy Nguyên Kham liếc nhìn Sơ Cử6u đứng bên cạnh, cuối cùng hơi cau mày, ra lệnh cho hắn ta:
Ngươi vào đây, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.

Bảo Đồng không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn ra bên ngoài.
Cứ để hắn chết cóng thêm một lát.
Cố Minh CHâu nói:
Ai bảo ngần ấy năm rồi vẫn chưa cưới em về nhà.

Bảo Đồng không khỏi bật cười.
Cố Minh CHâu kéo tay Bảo Đồng, cô vẫn nhớ trước kia Bảo Đồng đã bảo vệ cô như thế nào. Nếu có kẻ cười nhạo cô là đồ ngốc, Bảo Đồng sẽ phản bác nói cô đã uống thuốc tiên nên giữ mãi tuổi xuân. Nhìn Bảo Đông càng ngày càng tốt lên mới là tác thành cho duyên phận và tình cảm giữa bọn cô.
Sơ Cửu không ngờ Hoàng thượng lại tự nhiên hỏi đến chuyện này, hắn ta thành thật đáp:
Lương tháng hai mươi sáu thạch ạ.
Đây là bổng lộc triều đình ban, ngoài ra, những gia trưởng như bọn họ còn được kho riêng của Hoàng thượng ban thường.
Sơ Cửu hơi lo lắng, chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy bổng lộc của hắn ta nhiều quá, định cắt giảm ư?
Ngụy Nguyên Kham hỏi tiếp:
Ngươi sắm sửa trạch viện bên ngoài rồi à?
Sơ Cửu lại thành thật đáp:
Phải a.


Là ai đang thành thân thế?
Châu lão phu nhân hỏi.
Bà bà phụ trách chăm sóc Châu lão phu nhân đáp:
Là Ngụy đại nhân, đồng tri chỉ huy Long Cấm Ủy ạ.

Nghe thấy chức quan này, ánh mắt Châu lão phu nhân có vẻ sáng lên:
Đó là chức quan rất lớn, tương lai không lường hết được.

Ngay cả cầu hôn cũng không có mà giờ đã nghĩ đến chuyện con cái, hạng người này không thể có duyên lấy vợ được.

Còn gì nữa không?


Lần này hết thật rồi ạ.


Cứ quyết định như vậy nhé.
Cố Minh CHâu nói:
Chờ ta hết cữ sẽ định ngày cưới cho hai người.

Bên ngoài cung Khôn Ninh, Sơ Cửu đứng trong mưa tuyết ngợp trời, bông tuyết bay lả tả rồi rơi xuống người hắn. Hắn không dám cử động, không biết lần này Bảo Đồng có đồng ý gả cho hắn không.
Cuối cùng cũng có tiếng bước chân, sau đó một tán ô xuất hiện trên đầu hắn.
Sơ Cửu lại lấy ra một túi giấy, bên trong là hai miếng gỗ.

Để làm gì?


Vị thần xin ở Thượng Thanh quán, đeo lên người có thể có nhiều con. Vị thần thấy Hoàng thượng và nương nương vượng đường con cháu nên định tặng cho Bảo Đồng một miếng.
Ngụy Nguyên Kham định bỏ đi đọc tấu chương của Đông Nam và Quảng Đông. Người trước mặt đã thành một đống sắt vụn, chỉ đường cho hắn ta chỉ uổng phí tâm tư.
Cố Minh CHâu đưa tay vỗ khẽ lên mu bàn tay Bảo Đồng:
Ta cho người thu xếp xong danh sách của hồi môn rồi.

Hai mắt Bảo Đồng đỏ au.

Được rồi.
Cố Minh CHâu cười an ủi:
Đây là chuyện vui mà.

Tháng năm năm Thịnh Vương thứ tư, đồng tri Long Cẩm Ly - Ngụy Cửu thành thân, thế tử là nữ quan Trần Bảo Đồng bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương đích thân chuẩn bị đồ cưới, của hồi môn cho Trần thị, đưa Trần thị ra khỏi cung Khôn Ninh.
Ngày đó, trong căn phòng nhỏ bên ngoài trạch viên nhà họ Châu, nơi ở của Châu lão phu nhân.
Châu lão phu nhân bị bệnh đã lâu, hôm nay là ngày hiếm hoi tinh thần phấn chấn hơn đối phần, bà ta ngẩng đầu nghe tiếng lễ nhạc truyền tới bên ngoài tường viện.
Cố Minh CHâu gật đầu:
Cứ để cho hắn đứng đấy.
Trời lạnh như thế này, khéo khi còn có tuyết rơi, đến lúc đó ắt sẽ có người lo lắng.
Một lát sau, quả nhiên trời đổ tuyết lớn.
Hai canh giờ sau, Bảo Đồng cau mày ngồi bên cạnh Cố Minh CHâu.
Ngụy Nguyên Kham nheo mắt nhìn Sơ Cửu:
Vậy ngươi còn chờ gì nữa? Còn bắt Hoàng hậu bận tâm và các ngươi hay sao?
Hôn sự của Sơ Cửu, hắn không muốn nhúng tay vào, cho dù hắn biết Sơ Cửu không được thông minh nhưng chuyện lớn như vậy cần bản thân từ từ nghiệm ra. Ai ngờ tên này quả kém cỏi, dù hắn đã nhắm một mắt mở một mắt cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Một lúc lâu sau, Sơ Cửu mới chợt hiểu ra:
Hoàng thượng... vị thần cũng muốn, nhưng Bảo Đồng...

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lại rơi xuống người Sơ Cửu một lần nữa, vẻ uy hiếp ẩn chứa trong đó khiến Sơ Cửu không khỏi rùng mình.
Ngụy Nguyên Kham không buồn nhìn Sơ Cửu nữa:
Đi đi.

Sơ Cửu thở phào nhẹ nhõm, cũng may là kết thúc rồi.

Không được dùng đá đập người nữa, không được đọc mấy thoại bản kia của ngươi nữa, cũng không được dùng máy chiếu trong đó, đàng hoàng cầu hôn Bảo Đồng đi.
Vị Hoàng đế trẻ thờ ơ nói:
Nếu ngươi lại dùng mấy chiếu vớ vẩn gì nữa, cầu hôn không thành thì khỏi cần vào cung làm nhiệm vụ, viết tấu chương xin nghỉ luôn đi!

Trong xe ngựa, Cố Minh CHâu buông rèm, dặn dò nữ quan:
Đi thôi, đến nhà Sơ Cửu.
Coi như cô đã thăm Châu lão phu nhân rồi, tiếp theo phải đi uống ly rượu mừng chử.
Bận bịu cả một ngày dài, Sơ Cửu tiền khách khứa xong mới loạng chà loạng choạng trở về phòng tân hôn.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt của hắn, cũng là thời điểm hắn huy hoàng nhất.
Hoàng đế dẫn động 5tri Long Cẩm Ly trở về đại điện.
Cửa điện được đóng lại.
Sơ Cửu tiến lên hành lễ, đang định lên tiếng lại bị Ngụy Nguyên Kham cắt ngang:
Bây giờ bổng lộc của ngươi là bao nhiêu?

Ánh mắt Châu lão phu nhân lóe lên vẻ thất vọng, tiếc quá, không phải con gái nhà họ Châu:
Trần thị là ai?

Bà bà đáp:
Đó là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu nương nương. Kể ra thì Trần thị có phúc thật đấy, cô ấy hầu hạ bên cạnh nương nương từ trước khi nương nương xuất giá, bây giờ lại gả cho một vị đồng tri, tương lai nhất định sẽ được phong làm các mệnh.

Châu lão phu nhân thở dài:
Tại sao con gái nhà họ Châu ta lại không có phúc như vậy? Nhưng phúc phần ấy cũng là ngàn năm có một... Nhà chúng ta... thư hương môn đệ... còn không bằng... một kẻ hầu người hạ hay sao? Ta... không phục... đều là... thiếu may mắn.


Nhắc nhở Bảo Đồng là vị thần tới rồi.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham sâu thẳm, vẻ mặt không lộ rõ buồn vui như mặt hồ tĩnh lặng đến mức không mảy may gợn sóng. Sao hơn có thể phát cáu với một người quên cả
dùng miệng
để chào hỏi như Sơ Cửu chứ? Vả lại dùng nhiều đá thế này, người không biết còn tưởng Sơ Cửu có thù oán với Bảo Đồng.
Sau khi lên ngôi, Hoàng đế trẻ tuổi gần như đã đặt hết tinh thần và sức lực vào việc nước, rất ít khi quan tâm đến những việc vớ vẩn thế này. Nhưng lần này hắn lại rất kiên nhẫn hỏi tiếp:
Còn gì nữa không?

Bà bà không nói gì.
Châu lão phu nhân lại mong chờ hỏi:
Vị đó lấy ai thế?

Bà bà đáp:
Trần thị ạ.

Sơ Cửu khẽ liếm môi, thể chẳng phải là càng không nằm chắc sao?
Sơ Cửu chậm rãi móc ra một cục đá, trong cùng thực sự không dễ tìm được mấy thứ này.

Đả để làm gì?

Nghe nửa câu sau, Sơ Cửu nuốt một ngụm nước bọt:
Vị thần không dám.
Tuy hắn ta rất muốn nói mình không dùng máy chiếu vớ vẩn gì, Bảo Đồng không không chịu gả cho hắn ta là vì... Bảo Đồng còn nhỏ tuổi quá, vẫn chưa nghĩ đến chuyện này mà thôi.
Trong cung Khôn Ninh,
Cố Minh CHâu nghe nữ quan bẩm báo:
Ngụy Cửu đại nhân tới cầu hôn rồi, có điều bị Báo Đồng mắng đuổi ra khỏi cung, giờ Ngụy Cửu đại nhân vẫn đang đứng bên ngoài cung Khôn Ninh đấy ạ.

Sơ Cửu vội vàng khom người nói:
Vị thần sẽ đi ngay.
Nếu hắn ta còn không hành động thì sẽ không đơn giản là mông nở hoa thôi đầu.
Sơ Cửu đang định chạy ra ngoài lại bị Ngụy Nguyên Kham gọi giật lại:
Móc thứ trên người người ra đây.

Thứ trên người?
Tiếng nói của Châu lão phu nhân càng lúc càng nhỏ:
Nếu như... ta còn có thể khỏe... khỏe lại... Ta nhất định... mưu tính cẩn thận... Trong nhà ta còn có... còn có cháu gái... chưa xuất giá.
Trong đầu bà ta hiện ra hình ảnh cháu gái Như Quân, một cô gái xinh đẹp như thế, nếu có thể gả cao, nhất định có thể giúp nhà họ Châu hưng thịnh.
Cửa sổ bị gió thổi bật mở, tuy bây giờ gió rất ấm áp nhưng người bệnh lại không chịu nổi. Bà bà vội vàng đi đóng cửa sổ, nhìn thấy có chiếc xe ngựa dùng cách đó không xa. Tuy chiếc xe ngựa kia nhìn rất bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến bà ấy có cảm giác vô cùng cao quý, chắc là có người biết Châu lão phu nhân sắp qua đời nên cố ý đến thăm chăng?
Bà bà vội vàng mở cửa định ra đón tiếp, ai ngờ cỗ xe ngựa kia đã biến mất khỏi tầm mắt.
Hoàng hậu nương nương không chỉ ban thưởng mà còn đích thân đến uống rượu mừng của bọn họ. Hẳn suýt nữa đã không nhịn được mà rơi lệ. Hắn biết ngay trong lòng nương nương, hẳn cực kỳ quan trọng, nếu không sao nương nương lại gả Bảo Đông cho hắn chứ?

Sơ Cửu vươn tay đẩy cửa:
Nương tử, vi phu về rồi đây.


Sơ Cửu vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói vang lên:
Khoan đã, lão gia đứng yên đó, không được nhúc nhích.


Hai chữ
nhúc nhích
hình như hơi quen tại, Sơ Cửu không nhớ nổi đã nghe được ở đầu. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Bảo Đồng bưng mấy thứ đứng trước mặt hắn.
Sơ Cửu, lão gia có biết mấy năm nay lão gia đã ném bao nhiêu viên đá tới không? Thiếp thì nhớ rõ lắm đấy.
Bảo Đồng nói:
Trước khi vào động phòng, có phải chúng ta nên tính toán rành mạch không?


Bảo Đồng lấy từ trong ngực áo ra một viên đá, ném về phía Sơ Cửu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.