Chương 571: Ngoại truyện: ta sắp về rồi đ y


Tháng hai năm Thịnh Vương thứ năm.

Trên cửa ải Hàn Long Tuyên Phủ tị Lũng Xuyên Tây Nam, Ngụy Tòng Trí nhìn binh mã d8ưới thành, nở nụ cười.
Không đợi phó tướng bẩm báo xong, chủ tướng đã ngắt lời:
Lần nào báo tin về cũng nói binh mã Đại Chu không đủ, kết quả thì sao? Bao nhiêu lần chúng ta thua trong tay Ngụy Tòng Trí rồi, lần này lại muốn ở lại đây cho người ta bắt sống à?

Chủ tướng Đông Hu quả thực không thể nhìn thấu Ngụy Tòng Trí này, có lúc thấy Ngụy Tòng Trí bị thương tưởng sắp chết, hắn ta lập tức dẫn binh tiến đánh, kết quả mới thoắt cái Ngụy Tòng Trí đã vắt khăn vải
nhuốm máu
trên đầu xuống, hùng hổ dẫn binh mã liều chết xung phong. Giao chiến với nhau mấy lần, hắn ta nhận ra những gì thấy trước mắt chưa chắc đã là thật, nếu lúc này lại mắc bẫy thì thứ đánh mất không chỉ là thành trì mà còn là tính mạng của bọn họ.
Hai người sóng vai đứng trên cổng thành, Ngụy Tòng Trí suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng:
Đánh thắng trận này rồi, ta sẽ về kinh báo cáo.

Quả nhiên, chuyện gì tới cũng phải tới, Mộc Vô Song không hề ngạc nhiên.
Một mũi tên lao vút
về phía Ngụy Tòng Trí, hình như Ngụy Tòng Trí đã bị mũi tên xuyên thủng ngực, cơ thể cứ thể ngã ngửa về phía sau. Người Đông Hu dưới thành nhìn mà sững sờ, sau đó lập tức mừng như mở cờ trong bụng, tất cả reo lên đầy phấn khích. Nếu như chủ tướng Đại Chu đã chết, rất có thể bọn họ vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.
Các tướng sĩ Đại Chu đều chấn động, giữa ranh giới hỗn loạn, Ngụy Tòng Trí vừa
ngã xuống
kia lại chống tay xuống đất, bật người đứng dậy như con cá bống khỏi mặt nước. Sau đó ông cười hì hì đứng trên cổng thành, ném mũi tên trong tay xuống dưới thành.
Ngụy Tòng Trí gật đầu, ông luôn cảm thấy Mộc Vô Song có tâm sự. Triều đình và nhà họ Mộc luôn muốn giành lại cửa Hán Long, bây giờ đã được như ý nguyện, hắn phải vui vẻ mới đúng, tại sao trong mắt Mộc Vô Song lại có cảm xúc khác lạ? Chẳng lẽ định qua cầu rút ván, không cần ông nữa?
Ngụy Tòng Trí lo lắng mơ hồ. Năm đó tới Tây Nam quả thực có chút không tình nguyện, chỉ nghĩ làm sao giành lại cửa Hán Long trong vòng sáu năm rồi rời đi. Một Tây Nam nho nhỏ sao có thể giữ chân ông được, nhưng bây giờ... sao ông có thể cứ thể bỏ đi? Đừng nói ông và Vô Song đã thành thân, cho dù không có danh phận, ông cũng không thể dứt ra được nữa.
Ngụy đại nhân nói vậy cũng có lý, triều đình Đại Chu đã đánh mất cửa ải Hán Long hơn hai mươi năm, đến giờ mới giành lại được, thực không dễ dàng gì. Bọn họ đi theo Ngụy đại nhân tới Tây Nam, bắt đầu từ việc giành lấy sự tin tưởng của quan thổ ty và bách tính, đi từng bước đến bây giờ, nhẩm tính cũng đã sáu năm. Sáu năm đằng đẵng chỉ vì một trận chiến này.
Ngụy Tòng Trí nói tiếp:
Chẳng phải các ngươi kêu gào đòi giành lấy phủ Thuận Ninh sao? Ta đợi các ngươi ở đây!

Dưới thành là quân đội vương triều Đông Hu vô cùng hỗn loạn.
() Triều Đông Hu hay c3òn gọi là triệu Taungoo hoặc Toungoo: một trong những triều đại vĩ đại nhất trong lịch sử Myanma. Các vua triều Taungoo đã l9ần thứ hai thống nhất đất nước Myanma. Taungoo là gọi theo tên kinh đô đầu tiên của triều đại này, hiện là thành phố Taungon6, vùng Bago.

Đại nhân.
Phó tướng thủ thành nhìn Ngụy Tòng Trí với vẻ đáng thương:
Đừng nên chọc giận bọn chúng.


Bọn chúng tổn thất nặng hơn chúng ta.
Ngụy Tòng Trí cười nói:
Hơn nữa khó khăn lắm mới giành lại được cửa ải Hán Long, chẳng lẽ chúng ta không nên chúc mừng một phen?

Sau khi thành thân, vì chiến sự nên cô và Ngụy Tòng Trí ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô cũng chưa mang thai, không có con cái ràng buộc, ông ấy lại càng không có nỗi lo về sau.
Mộc Vô Song thở dài thườn thượt.
Lông bông phiêu bạt nhiều năm, không ngờ lại có ngày ông rầu rĩ vì chuyện thế này.
Ngụy Tòng Trí nhìn ra bên ngoài lều trướng.

Còn muốn đánh lên à?
Ngụy Tòng Trí cười nhìn chủ tướng Đông Hu:
Có gan thì chờ ta ra khỏi thành đi.

Nói xong, Ngụy Tòng Trí đi xuống khỏi tường thành, dặn dò người bên cạnh:
Chỉnh đốn binh mã, theo ta ra khỏi thành giết địch.

Ngụy Tòng Trí khẽ gật đầu.
Mộc Vô Song nhận lấy bát cháo ngô mà nhà bếp đã nấu xong:
Ăn chút chảo trước đi, y công nói phải từ từ bồi bổ.


Rút lui!

Trước giây phút tướng sĩ Đại Chu mở cổng thành, người Đông Hu đã rời khỏi thành trì trước.

Nàng làm sao thế?
Tiếng Ngụy Tòng Trí vang lên sau lưng.
Mộc Vô Song vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng:
Không sao, chỉ đang cảm thán trận này thực không dễ dàng gì.

Ngụy Tòng Trí nhìn theo đám bụi mờ mà đội quân bỏ chạy để lại, mặt nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm. Người Đông Hu chạy trốn rồi, muốn xốc lại tinh thần binh sĩ rồi trở lại tấn công thành cũng phải mất thời gian.
Cổng thành đóng lại một lần nữa, Ngụy Tòng Trí đi vào trong thành:
Để hai phó tướng Nhiếp, Hoàng quản lý công việc trong thành, bản quan phải đi nghỉ ngơi một lát.
Nói đoạn, Ngụy Tòng Trí bước nhanh mấy bước vào trong quân trường, cứ thế ngả xuống chiếc giường ghép từ ván gỗ. Đến lúc Ngụy Tòng Trí tỉnh lại, ông nghe bên cạnh có người đang nói chuyện, đó là tiếng của Mộc Vô Song. Viện quân nhà họ Mộc tới rồi.
Biết lão gia tỉnh rồi mà.
Mộc Vô Song dịu dàng nói:
Dậy ăn chút gì đi, lúc lão gia ngủ mê man chỉ có thể cho ăn chút cháo và ít thuốc, bất lợi cho việc khôi phục vết thương trên người.
Nói rồi, Mộc Vô Song tự tay đỡ Ngụy Tòng Trí dậy:
Y công đã tới khám, vết thương trên người lão gia không nặng, nghỉ ngơi vài hôm là có thể lành lại.

Mộc Vô Song đứng trên cổng thành, các tướng sĩ trong Vệ sở đều tươi cười hớn hở, cuối cùng Đại Chu cũng thắng được trận này, sau này tình hình Tây Nam sẽ hoàn toàn khác trước kia.
Nhưng cô không thể chắc chắn Nguy Tòng Trí có rời đi hay không. Tuy hai năm trước Ngụy Tòng Trí đã thành thân với cô nhưng đó là vì cha và Mộc phủ từng bước bức ép. Bây giờ Ngụy Tòng Trí đã thắng trận, chắc chắn sẽ về kinh diện thánh. Bây giờ ông một đi không trở lại thì cô làm được gì? Cho dù Ngụy Tòng Trí không bạc tình như vậy nhưng nếu ông đề nghị cô về định cư trong kinh với ông, cô cũng không làm được. Sức khỏe cho không tốt, đại ca thì tử trận, nhị ca bệnh nặng liên miên, cô phải ở lại giúp cha chèo chống Mộc phủ, nuôi dưỡng mấy đứa cháu.
Chủ tướng Đông Hu ra lệnh cho binh mã rút lui, bọn họ không thể chờ đến lúc Ngụy Tòng Trí dẫn người ra đánh mới quyết định, khi đó thật sự muộn mất rồi.

Tướng quân, thảm bảo gửi tin về nói Ngụy Tòng Trí đánh thẳng đến đây, binh mã còn trong tay không nhiều lắm, có lẽ chúng ta...

Ngụy Tòng Trí hỏi:
Lúc này nàng lấy đâu ra ngô?
Mộc Vô Song đáp:
Thiếp có cách mà, thiếp dẫn tới mấy nghìn binh mã, đủ để giữ vững cửa Hán Long, lão gia cứ yên tâm, thiếp cũng đã cho người báo tin chiến sự về kinh rồi.

Ngụy Tòng Trí ăn cháo xong lại nằm xuống nghỉ ngơi, Mộc Vô Song nói:
Bên ngoài vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, để thiếp đi xem lại lần nữa.

Đảm phó tướng nhìn Ngụy Tòng Trí thắc mắc, Ngụy đại nhân nói thật đấy à? Bọn họ đâu có thừa quân lực để đón địch? Sau khi giành lại cửa Hán Long, bọn họ chỉ còn lại vài trăm người, vẫn phải đợi viện quân nhà họ Mộc đến. Nếu bây giờ thực sự xông ra, e rằng không phải đối thủ của người Đông Hu.
Nhưng bọn họ vừa nghĩ đến đây, quân đội Đông Hu dưới thành lại rút về phía sau.
Ngụy Tòng Trí hơi mím môi, ông lớn bằng này rồi nhưng chưa từng dỗ dành phụ nữ. Ông hơi căng thẳng, hỏi ý:
Nàng có muốn đi cùng ta không?
Mộc Vô Song cúi đầu, hai mắt cô hơi đỏ:
Sau này Mộc phủ vẫn cần thiếp... Thiếp không thể đi cùng lão gia vào kinh, thiếp...
Cô lựa chọn như vậy cũng không trách được lão gia.
Đi đi về về chắc cùng lắm là hai tháng.
Ngụy Tòng Trí nói:
Cho dù Mộc phủ có công việc không xử lý được thì chờ chúng ta về rồi sắp xếp vẫn kịp.

Mộc Vô Song kinh ngạc nhìn Ngụy Tòng Trí:
Lão gia sẽ lại về đây sao?
Cô nhìn Ngụy Tòng Trí với ánh mắt lấp lánh đến mức khiến ông hơi chột dạ:
Nơi này là nhà ta, tại sao ta lại không thể về?
Quả nhiên có được rồi thì không quý trọng nữa, muốn một cước đá bay ông đây mà.
Ngụy Tòng Trí nhìn Mộc Vô Song thổi hết hơi nóng trên thìa, sau đó đưa tới bên miệng ông. Cô mặc bộ giáp mềm, tóc búi lên như đàn ông, gương mặt đầy uy nghiêm hào hùng, lúc nhìn ông, ánh mắt cô lóe lên tia dịu dàng hiếm có.
Cháo ngô thơm ngon tan ra trong miệng.
Ngụy Tòng Trí đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy lồng ngực mềm nhũn, suýt nữa đã không đứng vững được.
Mộc Vô Song nói:
Thiếp cứ tưởng lão gia không chịu quay về, dù sao Tây Nam cũng chẳng bằng kinh thành, lão gia lại là con cháu nhà họ Ngụy...

Nói linh tinh gì thế.
Ngụy Tòng Trí khẽ mỉm cười, ông thông minh lanh lợi lại có bản lĩnh như vậy, sao Vô Song lại không cần ông được?
Ngụy Tòng Trí nói:
Xông lên đi, tấn công thành đi, sao không tấn công nữa?

Tướng sĩ trên thàn5h nghe vị Ngụy đại nhân này lớn tiếng hô hoán đều hết hồn hết vía. Lại còn bảo người Đông Hu xông lên nữa? Tuy bọn họ đã đánh thắng trận nhưng cũng cực kỳ mệt mỏi rồi, trận đánh này đã kéo dài liên tục gần một năm trời, gần như đã mài mòn tất cả sức lực của bọn họ. Nhỡ may những người Đông Hu này điên lên, đánh cược tính mạng tử chiến một trận thật thì không biết bọn họ còn giữ được thành trì vừa đánh hạ không.

Ta chỉ cảm thấy năm đó vội vàng tổ chức hôn sự ở Tây Nam là ấm ức cho nàng.
Ngụy Tòng Trí nói:
Lần này nàng về kinh với ta, chúng ta sẽ bày tiệc rượu, mời bạn bè thân thiết đến chung vui. Ta cũng nghĩ cho bọn họ thôi, bọn họ không đến dự lễ thành hôn của chúng ta được, dù sao ta cũng phải cho bọn họ chút an ủi chứ.

Mộc Vô Song đỏ mặt nói:
Được, nghe lão gia hết.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.