Chương 572: Ngoại truyện: thường thẳng tướng quân (1)


Tháng bảy năm Thịnh Vương thứ năm.

Thối Trinh nhận được tin quân báo ở Tây Nam, Ngụy Tòng Trí và Mộc phủ đã dẫn binh đ8ánh thắng binh ma vương triều Đông Hu, giành lại Tuyên Phủ ti Lũng Xuyên, tin tức này khiến cả Đại Chu đều vui mừng phấn khởi3.

Đại Chu đã củng cố được Tây Nam, Bắc Cương sẽ không còn mối lo về sau, mấy năm tới chính là thời cơ tốt nhất để thu9 phục Liêu Đông.
Lão nông đáp:
Nha môn có tới bảo rồi, cố gắng chống đỡ thêm vài hôm nữa sẽ nhận được lương thực cứu tế của triều đình. Lương thực trong nhà ta vẫn đủ.

Suy cho cùng, bây giờ bách tính cực kỳ tin tưởng triều đình, nếu không bọn họ đã chẳng yên ổn ở lại đây. Sau khi lấy được nước nóng từ chỗ lão nông, Thôi Trinh dẫn Vương Tinh tiếp tục đi về hướng Quảng Ninh vệ.
Sau khi kiểm tra lực lượng canh phòng và quân bị ở Quảng Ninh vệ, Thôi Trinh mới trở lại phủ Vĩnh Bình, cùng tri phủ phủ Vĩnh Bình và chỉ huy sứ Vệ sở quan sát sa bàn và địa đồ.
Hắn dẫn binh ở Vệ sở, đúng là một thời gian chưa ra ngoài nhưng cũng không lâu đến mức trong thôn nào ở Bắc Cương có dịch bệnh cũng không biết.
Lão nông gật đầu:
Bệnh dịch truyền từ thôn bên cạnh sang đấy, bọn ta đã báo lên triều đình, hai ngày sau thì có người đến. Mấy y công đó cũng rất lợi hại, sau khi uống thuốc bọn họ kê, rất nhiều người bệnh đã khỏi hắn. Có vài người bệnh nặng không cứu chữa được, y công và người của nha môn đã đưa thi thể đi, nói là sẽ xử lý theo cách của bọn họ để dịch bệnh không lây lan. Đến khi trong thôn hết sạch người mắc bệnh, mấy y công đó mới rời đi.


Lúc đi, bọn họ còn dặn dò bọn ta là nên cố gắng uống nước đun sôi, thế nên già này mới không lấy nước lạnh cho ngài.
Hóa ra là như vậy, Thời Trinh khẽ mỉm cười:
Lương thực trong nhà ông còn đủ dùng không?

Nếu như tin tức thảm bảo mang về là đúng, Ngột Lương Cáp sẽ bắt tay với Thát Đát, ra tay với Quảng Ninh vệ.
Sau khi bàn xong việc công, Thôi Trinh đến ở căn viện do nha môn sắp xếp.

Nếu Hầu gia không chế thì có thể tới tiểu viện trong nhà ta ở.
Tri phủ phủ Vịnh Bình lên tiếng mời:
Dù sao điều kiện cũng tốt hơn viện của nha môn.

Thối Trinh vô cùng cảm kích:
Mấy năm nay Bắc Cương loạn lạc, vất vả cho mọi người rồi.

Lão nông vội xua tay:
Không vất vả gì đâu, mấy năm nay đã khá hơn nhiều rồi. Trước kia mới thật sự là không có đường sống, giờ cũng tại gặp mùa màng không tốt thôi. Nếu không gặp cảnh hạn hán và dịch bệnh, thôn này của bọn ta vẫn đông đúc lắm.

Thôi Trinh khẽ cau mày:
Dịch bệnh?

Thôi Trinh nói:
Ta biết.
Mấy năm nay người muốn thăm dò hẳn không phải là ít, ngay cả trưởng bối nhà họ Thôi gặp hắn cũng muốn hỏi khi nào hắn mới lấy vợ mới.
Hắn cũng chẳng bài xích gì chuyện tái giá, chỉ là từ đáy lòng vẫn chưa có suy nghĩ đó. Bây giờ thế này rất tốt, trong nhà không có quá nhiều chuyện vặt vãnh, hắn dùng hết tinh thần vào Bắc Cương rồi.
Thôi Trinh sai Vương Tinh lấy nước tới rửa mặt rồi căn dặn:
Ngươi cũng đi nghỉ sớm đi, ngày mai còn có việc phải làm.


Không cần đâu.
Thôi Trinh từ chối:
Ta ở nha môn quen rồi.

Nhìn Định Ninh hầu rời đi, tri phủ phủ Vĩnh Bình khẽ lắc đầu, quả nhiên muốn kết giao tình với Định Ninh hầu không dễ dàng gì. Ông về phải nói với mẹ và phu nhân, để bọn họ sớm cắt đứt suy nghĩ muốn kết thân. Tuy Định Ninh hầu chiến công hiển hách nhưng chưa chắc đã là người hợp để thành thân.

Hầu gia.
Trên đường Vương Tinh đã muốn nói lại thôi, đến khi vào phòng, hắn mới không nhịn được nữa:
Chắc hẳn Tào tri phủ còn có ý khác.

Vương Tỉnh đáp lời rồi lui xuống.
Thôi Trinh cởi áo khoác, tựa vào thành giường, chong đèn đọc binh thư và địa đồ một lát mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Trinh luyện quyền cước trong sân rồi đến nha môn bàn việc công với Tào tri phủ như thường lệ. Lần này lúc ra khỏi nha môn, Thôi Trinh trông thấy Thôi Tương đang chờ sẵn bên ngoài.
Lão nông nói:
Trong nhà chẳng có thứ gì, để già đi nấu ít cháo, nướng ít bánh mời các vị.
Thôi Trinh nhìn cơ thể gầy gò của lão nông kia, chắc hẳn cuộc sống của bọn họ cũng không dễ dàng gì:
Không cần đâu, lấy ít nước là được rồi.

Ánh mắt Thối Trinh dừng lại trên bếp lò lạnh ngắt:
Nước lạnh là được.

Lão nông hơi do dự.
Đáng tiếc năm ngoái và năm nay phương Bắc không có đủ nước mưa, lương thực thu hoạch không tốt, triề6u đình còn phải chú ý phát lương cứu tế.
Thát Đát và Ngột Lượng Cáp cũng không khá hơn là mấy, vì thể bọn họ đã nhiều5 lần kéo binh quấy nhiễu biên cương, muốn cướp lương thực từ Đại Chu. Một khi đã đói đến phát điên, con người sẽ càng không màng đến mạng sống. Tuy có Thôi Trinh trấn giữ Bắc Cương, không để người Thát Đát được như ý nhưng cũng khiến Đại Chu tổn thất một ít binh mã và quân bị.
Thôi Trinh dẫn đám người Vương Tỉnh đến các Vệ sở Bắc Cương kiểm tra tình hình, đề phòng người Thát Đạt ồ ạt xâm phạm. Người Thất Đát có động thái mạnh, Ngột Lương Cáp cũng sẽ nhân cơ hội ra tay, trong tay bọn họ còn có cái gọi là con cháu Lương Vương,
Vương Tinh nói:
Hầu gia, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, ngày mai lại lên đường sớm.

Thôi Trinh nhìn nông trang bên cạnh, thầm nghĩ nếu cầm lệnh bài đến nông trang xin tá túc một đêm, chắc hẳn nhà nông ấy sẽ không từ chối. Thôi Trinh tung người xuống ngựa:
Đi xin chút nước đi!

Vương Tinh tiến lên gõ cửa nhà nông, trình bày rõ ý định của bọn họ, nhà nông bèn vội vàng mời Thôi Trinh và Vương Tinh vào nhà.
Thôi Trinh nói:
Cứ làm như ta nói đi.

Lão nông không nghe theo ý Thôi Trinh, vẫn cầm bó củi đi đun nước.
Ông nói:
Ngài chờ nhé, một lát là có nước thôi.

Năm nay Thôi Tương mười hai tuổi, tuy vóc dáng không bằng được Thối Trinh nhưng vẫn cao hơn nha sai bên cạnh một chút. Cậu mặc áo ngắn vải thô, trông rất gọn gàng sạch sẽ. Khuôn mặt cậu sắc nét, tròng mắt đen nhánh lấp lánh có thần, dáng dấp cực kỳ giống Thôi Trinh.


Cha.
Thôi Tương tiến lên hành lễ. Thôi Trinh nhìn con trai:
Sao con lại đến đây?


Thôi Tương đáp:
Đọc được thư cha gửi về nhà, nói Bắc Cương hỗn loạn nên con muốn đến xem sao. Sau khi lên đường con đã cho người báo tin cho di tổ mẫu, để di tổ mẫu yên tâm.


Nói cách khác, Thôi Tương đã lén lút tới phủ Vĩnh Bình. Thôi Trinh nghi lại hồi bé mình cũng vụng trộm chạy tới quân doanh như thế này, mới đó mà đã ngần ấy năm rồi. Thôi Tương hỏi thăm:
Cha gầy đi nhiều quá, có phải vất vả lắm không ạ? Cha phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới được.
Dạo này chỉ cần nghe chuyện Bắc Cương có động tĩnh là cậu lại lo lắng bất an, chỉ sợ cha sẽ gặp chuyện gì bất trắc. Lần này thực sự không thể kìm lòng được mới giấu tất cả mọi người để tới phủ Vĩnh Bình. Thôi Trinh nói:
Không sao, chắc tại dạo này luyện binh tập trung quá.


Hai cha con trở về tiểu viện ở tạm, Thôi Tương đi rửa ráy tay chân, Thôi Trinh thì ngồi uống trà.


Cha, con tắm rửa xong rồi.
Thôi Tương đã thay một bộ trường bào sạch sẽ, nhìn hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Thôi Trinh gật đầu hỏi:
Trong kinh thế nào rồi? Di tổ phụ, di tổ mẫu của con đều khỏe cả chứ?
Thôi Tương đáp:
Đều tốt cả ạ, Thuần ca nhi và Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đều khỏe, cả Thánh thượng và cô cô cũng bình an.
Mỗi lần gặp cha, cha đều hỏi thăm một lượt những người này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.