Chương 573: Ngoại truyện: thường thẳng tướng quân (2)


Hai cha con đang nói chuyện thì đầu bếp bưng cơm canh lên. Thối Trinh nhìn Thôi Tương nói:
Ăn nhiều lên, buổi tối theo ta đi tuần do8anh.


Thôi Tương lộ vẻ mừng rỡ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Thôi Tương cảm thấy mắt mình cay xè.
Một lát sau Thôi Trinh đã tỉnh lại, thấy Thôi Tương đang ở ngay bên cạnh. Hắn đang nói chuyện với Tương ca nhi ấy vậy mà lại ngủ thiếp đi, đúng là tinh thần rệu rã.

Con còn làm giày cho cha nữa.
Thôi Tương nói:
Là vải do cô cô bạn thưởng, cô cô còn làm mấy đồi để giày nữa, cha đoán thử xem thế nào?

Thôi Trinh lắc đầu:
Không đoán ra.

Thôi Trinh trở mình ngồi dậy:
Ta đi sửa soạn rồi dẫn con đi tuần doanh.
Hắn cuộn lấy chiếc chắn trên người, đang định đặt lên ghế thì chợt nghĩ chiếc chăn này là Thôi Tương lấy cho hắn, thế là lại thay đổi chủ ý, cầm chắn bước vào trong phòng.
Mắt Thôi Tương càng đỏ lên, cha không còn cứng rắn như trước đây nữa, vốn dĩ đây là chuyện cậu từng rất mong đợi, nhưng giờ đây lại chỉ cảm thấy thật đau lòng, cậu sợ rằng một người cha dịu dàng sẽ không thể bảo vệ tốt bản thân trên chiến trường được nữa. Thôi Tương chỉnh trang lại y sam trên người, cầm lấy cây trường thương của mình. Chỉ có phần đầu luyện tập thì tương lai mới có thể san sẻ bớt gánh nặng cho cha.
Nếu triều đình không vững vàng như thế thì Tây Nam cũng chưa chắc đã thuận lợi hạ được Đông Hu, nói đến cùng thì chỉ có bản thân cường thịnh thì mới có thể củng cố biên cương, trấn áp phiên bang. Thôi Trinh gắp một miếng thịt bỏ vào bát Thôi Tương, Thôi Tương há miệng thật to ăn hết.
Ăn xong cơm, hai cha con nghỉ mát ở trong sân.
Hai cha con tung mình lên ngựa hướng về Vệ sở.
Thôi Trinh nói:
Những quy tắc tuần doanh ta giảng cho con lúc trước, con còn nhớ không?

Những điều n5ày Thời Trinh đều đã biết. Thôi Tương, Đại hoàng tử và Thuần ca cùng theo Bùi Thượng Thanh đọc sách, có một sự phụ như Bùi Thượng Thanh là phúc của Tương ca nhi.
Thôi Tương lại nói tiếp:
Trong cung Khôn Ninh thường bày gia yến, Hoàng thượng có lúc còn đích thân chỉ dạy cho chúng con học bài.

Thôi Tương cười nói:
Có chứ, bây giờ các triều thần đều không dám nhìn vào chân Hoàng thượng, trong cung có người làm y sam và giày tất cho Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng chỉ thích đi ủng cố cô
làm.

Một khi cha đã ra quyết định thì cậu chẳng thể nào làm trái được, thêm bốn năm nữa cậu sẽ đến bên cạnh cha, đến lúc đó cha cũng chẳng thể nói được gì.
Hai cha con nói chuyện thêm một lúc rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Thôi Tường thuật lại những điều học được hôm nay cho Thời Trinh nghe, Thôi Trinh nằm trên ghế đung đưa, đôi mắt nhìn con trai lấp lánh ánh sáng, trong lòng cảm thấy một niềm hạnh phúc chân thực.

Cha?
Thôi Tương phát hiện không biết từ lúc nào mà Thôi Trinh đã thiếp đi.
Hai cha con phải mất hai canh giờ mới đi xem hết một vòng Vệ sở, một người nghiêm túc dạy, một người chăm chú lắng nghe, không ai cảm thấy mệt mỏi.
Đến khi quay về nơi ở, Thôi Trinh vừa dặn dò Vương Tinh chuyện ngày mai xong thì Thôi Tương bưng một chậu nước nóng tiến vào.

Không được.
Thôi Trinh nói:
ở lại trong kinh đi theo Bùi thiểu phó học hỏi thêm ắt sẽ có lợi cho con, cho dù muốn vào quân doanh rèn luyện, cũng phải đợi sau mười sáu tuổi.

Thôi Tương liếm môi:
Cha, nếu lần này có đánh trận thì cho con ở lại đi, con sẽ không gây phiền phức cho mọi người đầu, chỉ giúp đỡ ở hậu phương thôi.

Thôi Trinh giơ tay lên xoa đầu Thôi Tương:
Thêm một hai năm nữa là cao bằng ta rồi.

Thôi Tương nói:
Đến lúc đó con sẽ tới Bắc Cương, giúp cha cùng giữ quan ải.

Bảy ngày sau, Thôi Trinh cho gia tướng đưa Thời Tương về, lúc này xích hầu đã phát hiện ra binh mã của Thát Đát đã tiếp cận Quảng Ninh vệ.
Thôi Tương vẫn không yên tâm:
Cha phải cẩn thận.

Vì Thôi Trinh đã rửa chân xong, Thôi Tương liền đem tất và ủng ra.
Đôi ủng này, một bên mũi khâu có vẻ hơi to hơn một chút, Thôi Trinh đoán là tay nghề của Châu Châu, chiếc còn lại thì mũi khâu nhỏ nhắn, chắc là do tủ nương trong phủ làm.

Giờ nào rồi?

Thôi Tượng đáp:
Cuối giờ Dậu ạ.


Dạ còn...
Thôi Tương nói:
Còn cách hai mươi bước thì phải hộ lên ảm hiệu trước.

Thôi Trinh gật đầu hài lòng.
Thôi Trinh nghe đến đây liền lên tiếng dặn dò Thôi Tương:
Thánh thượng chỉ điểm, con phải chú ý nghe.

Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, trong việc xử lý quốc sự đã thể hiện là người có tầm nhìn và tấm lòng bao dung, cách hành sự của Ngụy Nguyên Kham năm ấy so với hiện giờ vẫn có phần non nớt, thật khiến người ta không thể không kính phục.

Không được.
Thôi Trinh nghiệm mặt:
Ta dẫn con đi tham quan Vệ sở và phòng thủ quan ải xong thì con lập tức quay về kinh, quân doanh không phải chỗ trẻ con chơi đùa.

Nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Thôi Trinh, Thôi Tương chỉ đành cúi đầu xuống:
Con biết rồi.


Để con rửa chân cho cha.

Nhìn nụ cười của con trai, Thối Trinh không từ chối.
Thi Trinh nhìn đôi giày dưới chân, nhớ đến bộ dạng lúc Thối Tương đem giày ra cho mình, hắn khẽ khàng cởi giày xuống, bảo người hầu cất đi, hình như hắn có chút thấu hiểu tâm tình của Thánh thượng rồi.
Quan trọng không phải là đôi giày mà là tâm ý của người tặng giày, nhìn vào sẽ biết trên đời này còn có người quan tâm đến mình như thế. Thôi Trinh suy ngẫm rất lâu rồi mới thổi tắt đèn trên bàn. Rốt cuộc thì hắn vẫn là Thường Thắng tướng quân của Đại Chu, không cần một đứa trẻ mười mấy tuổi phải lo lắng cho hắn, phải đánh thắng trận này để cho đứa nhỏ đó nhìn thấy, nếu không thì chỉ e nó chẳng thể an tâm học hành.

Biết rồi.
Thôi Trinh xua xua tay:
Đi mau đi!

Thôi Tương đang định đi, cuối cùng vẫn không kìm được nói thêm một câu:
Trước khi triều đình cử quân tiếp viện tới, cha nhất định phải bảo trọng.

Thôi Trinh gật đầu:
Đi đi, trước khi chiến sự ở đây kết thúc, thì đừng có đến đây nữa.

Thôi Tương nuốt nước bọt, nhìn xuống chân Thối Trinh:
Cha đi giày rồi, lần sau con lại đem đổi mới tới.

Thôi Tương nói:
Ban nãy cha hỏi con có thường vào 3trong cung không, con thường đến điện Cảnh Thụy.
Điện Cảnh Thụy là Đông cung, là nơi ở của Thái tử.
Thôi Tương nói tiếp:
T9rước đây nơi ấy là Đông cung, nhưng giờ thì hơi khác, trong tổng thất có không ít con cháu đều đọc sách ở đó. Đại hoàng tử đã dọn qu6a đó sổng rồi, đợi Nhị hoàng tử lớn hơn cũng sẽ dọn tới, đến cả Thuần ca nhi và con cũng có thể nghỉ lại ở đó.

Giày đi vào chân, đi lại mấy bước, quả nhiên rất vừa vặn, hơn nữa còn khác với giày hắn đi trước đây, có một cảm giác rất đặc biệt, Thôi Trinh nhìn Thôi Tương:
Đôi này ta xin nhận, nhưng sau này Hoàng hậu nương nương có ban thưởng nữa thì con cử giữ cho mình thôi.

Thôi Tương cười đáp vâng.
Vương Tinh rảo bước lại gần nhỏ giọng nói:
Khoảng thời gian này Hầu gia mệt lắm, bây giờ trời còn chưa tối, vừa hay lại không có gió, để tiểu nhân đi lấy cái chăn, cho dầu gia nghỉ ngơi một lúc.

Thôi Tương đón lấy cái chăn mỏng trong tay Vương Tinh, khẽ khàng đắp lên trên người Thôi Trinh, sau đó ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn cha. Hai bên tóc mai của cha bạc càng lúc càng nhiều, thực ra cha vẫn còn rất trẻ, không nên như thế này, nhưng đợt sóng gió trong nhà ấy và chiến sự ở biên cương đã khiến người gục ngã.
Thôi Tương nhấc bàn chân của Thôi Trinh ra khỏi chậu nước:
Đế giày mà cô cô làm kích cỡ không đều nhau, một cái vừa chân con, một cái vừa chân cha, con bảo quản sự trong nhà giúp đỡ, mỗi cái làm thêm một chiếc, vừa hay được hai đội, lát nữa cha thử xem đi có vừa chân không.

Thôi Trinh ngẩn người:
Còn có chuyện này nữa à?

Thôi Trinh mất kiên nhẫn với thằng bé, dẫn theo người giục ngựa rời đi trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.