Chương 576: Ngoại truyện: thái tử trẻ tuổi
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1813 chữ
- 2022-02-06 09:26:05
Tháng năm năm Thịnh Vương thứ mười bốn, trời còn chưa sáng Triệu Hân đã rời giường, luyện quyền cước với thân vệ ở trong sân Đông cung, lúc quay tr8ở về phòng mới vừa đến giờ Dần.
Cung nhân bước vào hầu hạ Thái tử gia tắm rửa chải chuốt.
Có phải chúng ta đã làm khó Hân ca nhi rồi không?
Cố Minh CHâu nói:
Trước đây phu quân còn nói phải đợi đến khi Hân ca nhi mười tám tuổi mới để nó một mình xử lý chính sự.
Cố Minh CHâu nói rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Nguyên Kham, tuy Ngụy đại nhân cũng vừa mới tỉnh lại nhưng đôi mắt lại trong veo như lúc bình thường.
Triệu Hân bước vào trong cung, nhớ đến cảnh tượng hồi chín tuổi, lần đầ6u tiên vừa sáng sớm đã đến cung Khôn Ninh, mẫu hậu tỏ vẻ đau lòng, oán trách phụ hoàng bắt cậu dậy sớm như vậy.
Hân ca nhi còn nhỏ, có ph5ải quá vất vả rồi không?
Cậu vẫn còn nhớ cậu giống như lúc nhỏ bước lên ôm lấy cổ mẫu hậu, sau đó kiên định nói với mẫu hậu rằng:
Con không cảm thấy vất vả, chỉ cần đi ngủ sớm hơn một chút là được. Bùi tiên sinh cũng sẽ thượng triều từ sáng sớm, triều thần còn phải dậy sớm hơn con nữa.
Mẫu hậu nói:
Nhưng các triều thần đầu phải vào triều làm quan sớm vậy đâu.
Ngụy Nguyên Kham nói tiếp:
Sau khi đến thứ đồ, đợi ta sẽ sắp xếp mọi chuyện đầu vào đấy, chúng ta sẽ đến hội ngộ với họ, hoàng thái hậu nương nương và tổ mẫu tuổi tác đã cao, sẽ ở lại thủ đô nghỉ ngơi.
Từ khi Cố Minh CHâu vào cung đến nay, đây là lần đầu tiên đi xa đến thế.
Triệu Hân không ngồi xuống ghế mà trước hết hành lễ với ngự tọa, rồi đứng sang một bên, dặn dò nội thị bắt đầu buổi chầu.
Triệu Hân nhìn văn võ bá quan, mong sao phụ hoàng và mẫu hậu đừng lo lắng cho cậu.
Trên mặt Ngụy Nguyên Kham lộ ra nụ cười:
Ta cũng không ngờ Hân ca nhi lại thông minh như vậy, từ lâu đã có thể độc lập một mình, còn phải cảm ơn nàng đã sinh cho ta một trưởng tử như thế.
Lời này nghe thì giống như đang khen Hân ca nhi, tất nhiên cô cũng nên cảm thấy vui mừng, nhưng không biết vì sao, Cố Minh CHâu lại cảm thấy Ngụy Nguyên Kham còn có thâm ý khác.
Hôm nay trên bục vàng của cổng Phụng Thiên, ngoài ngự tọa ra còn đặt thêm một cái ghế bên dưới ngự tọa, là để chuẩn bị cho giám quốc Thái tử.
Hoàng thượng lệnh cho Thái tử ngự môn nghe chính, có thể thấy được sự tín nhiệm giữa cha con thiên gia bản triều.
Lúc này cậu bất chợt cảm thấy, trong cuộc chiến tranh đoạt mẫu hậu với phụ hoàng, hình như cậu đã thua rồi.
Sau ba hồi trống, cửa cung mở ra, lại thêm một tiếng kẻng, văn võ bá quan từ cửa cánh trái, cửa cánh phải lũ lượt tiến vào hoàng cung.
Triệu Hân nhìn vào điện phụ của cung Khôn Ninh:
Ta đi vào ngồi một lát.
Nội thị đáp vâng, mời Thái tử gia vào điện phụ, ngay sau đó có nữ quan dâng trà nước lên. Triệu Hân ngồi xuống, trong đầu suy ngẫm đến những chuyện hôm nay phải thảo luận trên triều, đợi đến khi bãi triều, còn phải đến cung Càn Thanh triệu kiển đại thần nội các.
Triệu Hân thay triều phục, dẫn người vào3 cung.
Hôm nay nhìn có vẻ chẳng khác gì thường ngày, từ khi chín tuổi Thái tử gia đã vào cung trước triều thần, trước hết đến cung Khôn Ni9nh thỉnh an, sau đó theo phụ hoàng cùng vào ngự môn nghe chính sự.
Nghĩ đến đây, Triệu Hân thở dài. Học bao nhiêu năm như vậy rồi mà cậu vẫn còn kém xa phụ hoàng. Năm ấy phụ hoàng ở nhà họ Ngụy, ngoài thầy dạy mà nhà họ Ngụy mời đến thì chỉ có Bùi thiểu sự ở bên cạnh, ấy vậy mà sao văn thao võ lược thứ gì cũng tinh thông? Lẽ nào là do từ chất khác biệt ư?
Triệu Hân đi đến bên ngoài cung Khôn Ninh, nội thị ngẩn người, sau đó lập tức bước tới nghênh đón:
Thái tử gia, sao ngài lại đến đây?
Triệu Hân điều chỉnh lại tâm trạng, bước ra bên ngoài. Rời khỏi cung Khôn Ninh rồi cậu mới dừng bước ngoài đầu nhìn lại, trong lòng có chút không cam tâm.
Trong lòng Triệu Hân trào dâng nỗi chua xót. Cậu biết rồi sẽ có một ngày cậu phải một mình đối mặt với triều chính, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Cố Minh CHâu tỉnh dậy vào giờ Mão, trời đã dần sáng, ánh nắng mơ màng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng, cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Ngụy đại nhân vẫn còn đang say giấc. Nghĩ một lúc mới nhớ ra, bọn họ đã xuất cung rồi, bây giờ đang trên đường đến thứ đô. Hân ca nhi đáng thương của cô đang ở trong kinh chủ trì chính vụ, không biết có thuận lợi hay không.
Nàng yên tâm, Hân ca nhi sẽ ứng phó được thôi.
Ngụy Nguyên Kham tỉnh dậy, nắm chặt lấy tay cô.
Tuy cậu đã bắt đầu giám sát và quản lý quốc sự từ lâu, nhưng cậu rất nhớ mẫu hậu, nhờ sự quan tâm và che chở hết mực chu đáo của mẫu hậu, cậu muốn ở bên cạnh mẹ để lúc nào cũng có thể quay về làm một đứa trẻ.
Tất nhiên, cậu cũng nhớ phụ hoàng, phụ hoàng nhiệt tình chỉ dạy cậu, đem tất cả những điều phụ hoàng biết truyền dạy hết lại cho cậu. Tấm lòng yêu thương con cái như vậy rất hiếm có trong nhà để vương. Nhưng có câu này nói ra có thể không ai tin. Phụ hoàng đối xử với cậu như vậy lẽ nào không có chút ích kỷ nào sao? Không phải là muốn cậu sớm ngày tiếp quản chính vụ, như vậy thì phụ hoàng sẽ có thời gian bầu bạn bên mẫu hậu rồi.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, dường như Triệu Hân nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ gian phòng chính, là phụ hoàng.
Triệu Hân đứng dậy, giống như mỗi ngày đẩy cửa ra nghênh đón, nhưng gian phòng chính trống không, không hề có bóng dáng của thánh giá. Lần đầu tiên cậu cảm thấy cung Khôn Ninh tĩnh mịch đến vậy, ngoài cậu ra thì không còn ai khác nữa.
Triệu Hân cười nói:
Bùi thiểu sư đã nói rồi, phàm chuyện gì cứ học sớm thì tự khắc sẽ có ích.
Nghe thấy cậu nói vậy, mẫu hậu cũng chỉ đành đồng ý. Từ đó về sau, mẫu hậu cũng dậy thật sớm đợi ở trong cung đón cậu, cho đến khi phụ hoàng không nhịn được nữa mà nổi giận, mẫu hậu mới không ép mình dậy sớm theo cha con cậu nữa.
Còn cậu thì sẽ đến gian nhà phụ của cung Khôn Ninh chờ phụ hoàng, tránh làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi. Mẫu hậu phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, nhất là sau khi sinh hạ tam đệ, ngày và Tôn tiên sinh đều nói mẫu hậu phải cẩn thận điều dưỡng. Một trưởng nam trong nhà như cậu, phải sớm biết giúp phụ hoàng mẫu hậu san sẻ gánh nặng, có quá nhiều thứ cậu cần phải học, mỗi ngày đều đi theo phụ hoàng mới có thể học thêm càng nhiều.
Cuối cùng vẫn để cậu lại một mình ư? Nội thị bước lên trước nói:
Thái tử gia, đã đến giờ rồi.
Triệu Hân gật đầu, hôm nay không có phụ hoàng đi cùng, là lần đầu tiên cậu lên triệu một mình, cậu không thể làm mất mặt phụ hoàng và mẫu hậu được.
Cố Minh CHâu còn đang suy nghĩ thì dường như nghe thấy Ngụy Nguyên Kham nói:
Rồi nó cũng sẽ phải làm quen thôi.
Phu quân nói gì cơ?
Cố Minh CHâu chợt nghĩ, không phải là đại nhân muốn làm thái thượng hoàng trẻ tuổi nhất Đại Chu đấy chứ?
Ngụy Nguyên Kham mỉm cười:
Mười bốn tuổi không còn nhỏ nữa.
Phải biết rằng năm hắn mười lăm tuổi đã làm một chuyện lớn quan trọng nhất đời người.
Cậu mới chỉ vừa tròn mười bốn tuổi, bản triều từ xưa đến nay chưa từng có Thái tử mười bốn tuổi nào giảm quốc, vậy mà phụ hoàng và mẫu hậu lại thản nhiên bỏ cậu lại, đến thứ đồ nghỉ dưỡng.
Phụ hoàng, mẫu hậu dẫn theo nhị đệ, tam đệ, tổ mẫu, hoàng tổ mẫu, tổ nãi nãi nhà họ Ngụy, đến cả ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng với cô cô cũng đi nốt, nhưng đáng giận nhất là phụ hoàng và mẫu hậu còn không quên con gà Ngũ Hắc già khọm ở trong cung, còn cả con thỏ già ngoan ngoãn, thậm chí còn sợ chúng cô đơn mà chọn thêm mấy đứa cháu chắt trong đàn của chúng đem theo vui vầy.
Bộ không có ai nghĩ đến cậu cũng rất cô đơn hay sao?
Hiện giờ thậm chí cậu còn nghi ngờ phụ hoàng và mẫu hậu căn bản không ở thứ đô. Mẫu hậu có nhiều thân phận ở bên ngoài như vậy, từ lâu đã thành thục chiều kim thiền thoát xác, hai người muốn đi đâu thì đi đó.
Ngụy Nguyên Kham tiếp tục:
Ta đã bảo Mộ Thu mua nhà ở Tô Châu và Tùng Giang, nếu nàng thích thì có thể ở lại ít ngày.
Thế sao được.
Cố Minh CHâu hơi lo lắng:
Hân ca nhi vẫn còn đang ở kinh thành một mình kia kìa.
Lúc bọn họ đi đã hứa với Hân ca nhi sẽ hồi kinh trong vòng nửa tháng.
Ta đã lệnh cho Long Cẩm Ủy hộ tống mẫu hậu, nhạc phụ và nhạc mẫu đến Gia Hưng trước.
Nghe nhắc đến Gia Hưng, mắt Cố Minh CHâu sáng lên.
Nếu không phải vì sự rung động khi ấy thì sao có được ngày hôm nay? Bất kể là bao giờ hồi kinh, hiện giờ cũng đã ra khỏi cung rồi, Cố Minh CHâu lập tức lấy lại tinh thần. Cô ngồi dậy mặc váy áo, mở cửa phòng ra, hít thật sâu một hơi, trong gió dường như đem theo một mùi hương
thoang thoảng, thật khiến lòng người sảng khoái.
Tất cả đều rất tốt, chỉ có Hân ca nhi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.