Chương 577: Ngoại truyện: nhất tiếu


Tháng năm năm Thịnh Xương thứ mười bốn.

Trong viện tử của nhà họ Thôi ở phủ Thái Nguyên, Thôi Trinh chậm chạp mở m8ắt ra.
Chẳng biết tên Vương Tinh này cũng đã bị Thôi Tương mua chuộc từ lúc nào, Thối Trinh xua xua tay bảo Vương Tỉnh lui ra.
Trong phòng chẳng còn ai khác, Thối Trinh lại nhìn sang mấy bức thư kia. Dường như trấn Đại Đồng chẳng cần đến hắn nữa, thư thái như thế này khiến hắn đột nhiên không biết mình nên làm gì.
Cố Minh CHâu ân cần hỏi han:
Đại ca phải giữ gìn sức khỏe, những ngày tháng sau này vẫn còn dài lắm.

Cố Minh CHâu lẩy bình rượu ra định rót nhưng lại được Ngụy Nguyên Kham đón lấy.
Thôi Trinh đang định khom lưng xuống liền dừng ngay tại đó.
Cố Minh CHâu đáp:
Đi thôi, chúng ta ra hoa đình ở hậu viện trò chuyện.

Trong hoa đình đã bày tiệc rượu xong xuôi, Thôi Trinh vừa định hỏi tới tình hình Thánh thượng đã nghe tiếng bước chân vọng tới. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thánh thượng mặc một chiếc trường bào màu xanh ngọc, bưng khay bánh bước đến.
Sau khi nhìn thấy Châu Châu, trong lòng Thôi Trinh cũng xem như có chuẩn bị tâm lý, đoán biết có lẽ Thánh thượng sẽ ở đây nhưng chính mắt nhìn thấy tình cảnh thế này thì vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Thối Trinh khom người hành lễ, lúc bấy giờ mới ngồi xuống bên cạnh Ngụy Nguyên Kham.
Cố Minh CHâu cũng ngồi xuống theo:
Nghe nói đại ca từ Đại Đồng về liền ngã bệnh.
Thôi Trinh đáp:
Chỉ là phong hàn thôi.

Thôi Trinh tuyệt đối không thừa nhận bản thân đang ở tuổi tráng niên mà lại thua một thằng nhóc.

Ta sợ nó trẻ tuổi hiểu thẳng...
Thôi Trinh đáp:
Tướng lĩnh trấn thủ biên cương cần phải chín chắn.
Vương Tinh đáp:
Lần sách nhiễu biên cương này quân Thát Đát cũng đã dò thám nhiều bận, đại gia không hề mắc câu mà tìm cơ hội giáng cho bọn Thát Đát một đòn, từ đó có thể thấy đại gia cũng có tính toán riêng.

Cố Sùng Nghĩa ngâm nga một điệu hát dân gian, bắt đầu câu cá, cuối cùng cũng có một khoảnh khắc yên bình, ông phải hưởng thụ mới được.
Qua một lúc, cần câu bắt đầu rung rinh, Cố Sùng Nghĩa mừng rỡ trong lòng, chậm rãi chạm vào cần câu, không ngờ thứ dưới nước sức lực quá lớn khiến cho tay cầu lão luyện như Cố Sùng Nghĩa cũng phải toát mồ hôi hột. Phí biết bao công sức, cuối cùng mới kéo được thứ dưới nước tới trước mặt.
Ngụy Nguyên Kham lại nhấc một ly rượu khác lên, Thôi Trinh cũng đưa ly rượu trong tay ra đón.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, hai ly rượu khẽ chạm vào nhau, rượu trong ly lăn tăn dậy sóng giống hệt như cõi lòng Thôi Trinh lúc này.
Thôi Trinh thầm khen ngợi Thôi Tương mấy câu trong lòng, nhưng những lời này hắn không thể nói ra được.

Hầu gia yên tâm dưỡng bệnh.
Vương Tinh tiếp tục:
Bắc Cương có đại gia ở đó sẽ không xảy ra loạn lạc đâu.

Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt Ngụy Nguyên Kham chẳng còn sự tức giận nữa. Cho đến giờ Thôi Trinh mới hiểu rõ phân lượng của ly rượu này. Thánh thượng đã bỏ qua tất cả những chuyện liên quan đến Châu Như Quân rồi.
Thôi Trinh kinh ngạc, hắn còn tưởng sẽ không giờ có ngày này nữa chứ. Ly rượu trôi xuống bụng, hơi cay nhưng đồng thời cũng mang theo sự ấm áp đến khó tin. Cơn gió dịu dàng thổi lướt qua mặt Thôi Trinh giống như thể chậm rãi thổi bay những lo lắng trong lòng hắn suốt nhiều năm.

Có ạ.
Bà bà đáp:
Ngài nghỉ ngơi thêm lát nữa rồi hẵng đọc.
Bà bà vừa nói dứt lời, Thôi Trinh đã nhìn thấy Vương Tinh bước vào, lên tiếng dặn dò:
Lấy tất cả thư ra đây.

Vương Tỉnh hiểu rất rõ tính tình của Hầu gia, không một ai được phép làm trái ý hẳn.

Hầu gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi.
Giọng nói của bà bà trông coi bên cạnh giường hơi nghẹn ngào.
Thôi Trinh muốn ngồi dậy nhưng vẫn cảm thấy cơ thể không có sức lực. Bà bà vội vã tiến lên trước lấy gối tựa đặt ra 9phía sau lưng Thối Trinh.
Bệnh tới như núi đổ, Thôi Trinh không thể ngờ rằng chỉ vì nằm trên ghế dựa ngủ trong sâ6n một giấc thôi mà hắn lại mắc bệnh phong hàn, đây chuyện xưa nay chưa bao giờ có. Giọng nói của Thôi Trinh khàn đặc:
Có5 thư bên Đại Đồng gửi tới không?

Mười ngày sau, Thôi Trinh khỏi bệnh hoàn toàn, hắn cũng đã nhận được công văn từ trong kinh gửi tới bảo hằn sau khi khỏe lại thì lên đường đến Tô Châu.
Tuy Thôi Trinh không biết ý đồ của triều đình nhưng đương kim Thánh thượng không phải là người thích việc chém giết.

Nhà bếp đang đốt trúc xanh đấy.


Tại sao lại đốt trúc xanh ạ?

Ngụy Nguyên Kham đích thân rót đầy các ly rượu trước mặt, bưng một ly trong số đó đưa cho Thôi Trinh:
Giống như Châu Châu đã nói, đại ca phải tính toán đường dài.

Thôi Trinh nhận lấy ly rượu bằng hai tay.

Không cần đâu.
Thôi Trinh cắt ngang lời Vương Tinh, hắn nhìn thấy Ngụy Cửu bước tới. Ngụy Cửu ở đây thì bọn họ không tìm nhầm chỗ rồi. Ngụy Cửu đẩy cửa ra, Thôi Trinh bước vào.
Ma ma quản sự tiến lên dẫn đường:
Hầu gia đến hậu viện đi, lão gia và phu nhân đang đợi ngài ở hậu viện đấy.
Thôi Trinh suy ngẫm kỹ lưỡng, theo lý thì bây giờ Thánh thượng và Hoàng hậu phải đang ở thủ đô mới đúng, nhưng người khác thì làm gì cần Ngụy Cửu tới hộ vệ?
Năm bức thư bày ra trước mặt Thôi Trinh, hắn không kìm được mà cau mày:
Chỉ có nhiêu đây thôi à?
Bình thường khi hắn rời khỏi Đại Đồng, thể nào cũng sẽ có rất nhiều công văn được gửi tới. Vương Tỉnh đáp:
Chỉ có nhiêu đây thôi ạ.

Dạo gần đây Bắc Cương bình yên, hơn nữa có đại gia thống lĩnh binh lính ở bên đó nên nhiều việc vụn vặt đã được giải quyết ổn thỏa rồi, không cần phải xin chỉ thị của Hầu gia nữa.
Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đầu cài trâm ngọc, đôi mắt trong veo như nước suối, đôi môi khẽ mỉm mang theo ý cười, đứng sờ sờ ở đó nhìn hắn.
Đó là... Châu Châu, đã hơn một năm rồi hắn chưa gặp lại Châu Châu, trông khí sắc Châu Châu khỏe khoắn như thể chẳng hề đổi khác so với những năm vừa mới xuất giá, nếu so sánh với nhau thì hắn đã già đi nhiều.
Ngụy Nguyên Kham đặt bánh đậu đỏ lên trên bàn rồi thả hai ống tay áo đang xằn lên xuống. Cố Minh CHâu tiến lên giúp hắn chỉnh sửa áo quần một cách thuần thục. Ngụy Nguyên Kham nhìn thấy Thôi Trinh:
Đại ca tới rồi, mời ngồi!

Tuy Ngụy Nguyên Kham không lấy thân phận Hoàng thượng ra chèn ép Thời Trinh nhưng từng hành động vẫn toát lên sự uy hiếp, đổi thành người khác e là không dám ngồi xuống ngay.
Ngụy Cửu không chỉ quản lý cả Long Cẩm Ủy mà còn là người được Thánh thượng tin tưởng nhất.
Thôi Trinh vừa nghĩ đến đây thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến hắn ngẩn cả người.
Cảm ơn. Đôi mắt của Thường Thắng tướng quân hơi ửng hồng.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong hoa đình, nụ cười cũng nở rộ trên gương mặt Bảo Đồng, Thánh thượng đối xử với tiểu thư tốt thật, không so sánh thì không biết, so sánh một cái...
Thôi Trinh thản nhiên đáp:
Đôi cánh thằng bé cứng cáp rồi.
Lần này hắn bị Thôi Tương đuổi về đây cơ đấy. Cậu cầm công văn triều đình, tiếp quản công việc của Vệ sở. Hắn hỏi cặn kẽ mới biết Thôi Tương đã vào cung để cầu xin ân điển, cho hắn được về phủ Thái Nguyên nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hắn chinh chiến nhiều năm, chẳng ngờ đến cuối cùng người khiến hắn phải cởi bỏ áo giáp lại là con trai hắn.

Chính là đây rồi.
Vương Tinh lấy thư ra, nhìn về phía viện tử nhỏ trong hẻm, đây là nơi mà bức thư đề cập tới.
Vương Tinh lên tiếng:
Hầu gia đợi một lát, thuộc hạ đi gọi cửa trước...


Ngày mai chuẩn bị rồi lên đường thôi.
Thôi Trinh dặn dò Vương Tinh.
Thôi Trinh đành dẫn hai thân vệ, một gã chạy việc vặt, một quản sự, đoàn người lên đường đi thẳng về hướng Đông Nam, khoảng nửa tháng mới đến được phủ Tô Châu.
Bảo Đồng liếc Sơ Cửu thì lại ngạc nhiên khi thấy Sơ Cửu đang cầm một đóa hoa sen trong tay. Giữa lúc Bảo Đồng đang ngạc nhiên, Sơ Cửu cài đóa sen lên búi tóc của cô:
Phu nhân xinh đẹp thật đấy.
Cõi lòng Báo Đồng ấm áp hơn, được rồi, qua biết bao nhiêu năm cuối cùng Sơ Cửu cũng xem như thông minh lên.
Sao lại nghĩ đến chuyện hái hoa cho thiếp?
Phu nhân đã hỏi tất nhiên phải trả lời kỹ lưỡng, Sơ Cửu đáp:
Phu nhân không thấy bên ngoài có người đang diễn xiếc khỉ hay sao, con khỉ đực kia hái một đóa hoa sen tặng cho khỉ cái...

Đôn ca nhi đứng bên cạnh nhìn cha một cái, rồi lại chuyển tầm nhìn sang gương mặt khó coi của mẹ, sau đó vươn tay che mắt Tam hoàng tử Triệu Hựu lại.
Vốn dĩ Vương Tinh không muốn nói những suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn lên tiếng:
Đại gia hai mươi mốt tuổi rồi, lúc mười tám mười chín tuổi ngài cũng đã tạo dựng nên sự nghiệp, lại còn dẫn dắt chúng thuộc hạ ra ngoài đánh chiếm được cả một vùng đất. Khi ấy ngài cũng ghét bỏ Chỉ huy sử của Vệ sở Đại Đồng, thuộc họ cảm thấy bây giờ đại gia rất có phong thái ngày xưa của ngài.

Lời vừa dứt, Thối Trinh đã nhìn lướt qua Vương Tinh bằng ánh mắt uy nghiêm, tức là đang ép hắn phải thừa nhận là bản thân đã già rồi. Các gia tướng xung quanh hắn đều theo thằng nhóc đó, thảo nào mỗi lần đo cưỡi ngựa hắn đều sẽ thua cậu, có khi là do bọn họ cố ý đụng tay đụng chân cũng nên.
Một tiếng
bốc
vang lên.
Triệu Hựu ba tuổi chớp chớp mắt:
Đôn ca ca, tiếng gì thế ạ?

Thôi Trinh sực tỉnh định hành lễ, tầm nhìn cũng kịp thời né tránh khỏi gương mặt Châu Châu.

Đại ca...
Cố Minh CHâu ngăn cản Thôi Trinh:
Nơi này cách xa kinh thành, không cần những quy củ đó đâu.


Như vậy cuộc sống mới thuận lợi được.

Bên một đoạn bờ để bên ngoài thành Gia Hưng, Cố Sùng Nghĩa nhìn quanh, chắc chắn là Thuần ca nhi và Mộ ca nhi không đi theo, cắt đuôi hai đứa trẻ đó đúng là khó khăn quả thể.
Thôi Trinh mở từng bức thư ra, phần lớn nội dung đều là bảo bình an, lúc gửi tới có lẽ cũng đã nói cho Vương Tinh cả rồi nên Vương Tinh cũng không hề vội vã kiểm tra.
Vương Tỉnh lên tiếng:
Ở Vệ sở, đại gia giao chiến với Thát Đát ba lần, chẳng mấy chốc quân Thát Đát đã thất bại tan tác, tướng sĩ bên ta không một ai chết trận.

Quốc trượng cúi đầu nhìn vào trong ao nước, muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc là mình cầu được thứ gì. Ngay lúc ông đang tập trung tinh thần, cuối cùng dưới làn nước lại có động tĩnh, một vật to lớn nổi lên trên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.