Chương 186: Tối Hậu Nhất Kỳ


Số từ: 4479
Nguồn: sstruyen.com
Kỷ Thiên Thiên ngồi trên ghế tựa thân vào song cửa sổ và đang thưởng thức chén trà sâm do Tiểu Thi đã pha sẵn cho nàng.
Tiểu Thi nhỏ nhẹ nói:
Tinh thần của tiểu thư đã tốt lên nhiều rồi!

Kỷ Thiên Thiên nghe Tiểu Thi nói như không có khí lực, liếc nhìn thị một cái rồi trìu mến nói nhỏ:
Tối nay em tốt nhất nên ngủ thật ngon giấc, không cần ở lại xem ta có đắp chăn hay không đâu. Ta đã hồi phục rồi, có thể tự chiếu cố cho bản thân được. Em có biết sắc diện của em rất kém không? Cứ tiếp tục như thế này thì đã vất vả mà lại còn có thể phát bệnh nữa.

Trong lòng nàng tức thì nghĩ, sau một giấc ngủ ngon chắc chắn phải cố triệu hoán Yến Phi ngầm thông tâm với chàng, hy vọng đầu không lại bị đau nhức nữa.
Đột nhiên cảm thấy không ổn liền nhìn về phía Tiểu Thi, thấy thị đang nhắm chặt hai mắt, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lại run run chực ngã.
Kỷ Thiên Thiên hoảng kinh, vội vàng hạ tách trà sâm xuống đứng dậy giữ chặt lấy Tiểu Thi. Thất thanh gọi:
Thi Thi! Thi Thi!

Tiểu Thi cả người đổ vào trong lòng nàng, Kỷ Thiên Thiên cơ thể mới vừa hồi phục, hai chân mềm nhũn ra sao chống giữ được Tiểu Thi dậy. Nàng vốn nhanh trí, nhất thời nhanh chóng đặt Tiểu Thi xuống chiếc ghế nàng vừa ngồi.
Kỷ Thiên Thiên vỗ lên người thị kinh hãi gọi:
Tiểu Thi!

Tiểu Thi mở cặp mắt vô lực, nước mắt tuôn rơi, mếu máo nói:
Tiểu thư bình phục rồi! Thi Thi không thể cùng tiểu thư tâm sự nữa. Tiểu thư hãy tìm biện pháp trốn đi, Thi nhi không xong rồi. Chỉ có Yến công tử mới có thể khiến tiểu thư vui vẻ. Tiểu thư không cần phải quan tâm đến em.

Kỷ Thiên Thiên không cùng thị khóc to lên mà nghiêm khắc nói:
Thi Thi em nghe đây, em tuyệt không được buông xuôi, ta và em phải cùng tiếp tục kiên cường mà sống. Ta đã vì em mà lưu lại, ta trốn đi thì cũng phải dắt theo em, em hiện tại chỉ mệt quá mà sinh bệnh chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là không có vấn đề gì. Bây giờ ta sẽ đi mời đại phu tới xem cho em, bất luận như thế nào thì hãy vì ta em phải chiến thắng được bệnh tật.

Đồng thời nàng ngầm hạ quyết tâm đợi cho tới khi Tiểu Thi thuyên giảm, nàng tuyệt sẽ không tại tâm triệu hoán Yến Phi nữa. Bởi hiện tại người quan trọng nhất với nàng chính là Tiểu Thi, nàng tuyệt không thể lại vì tổn hao tâm lực mà đổ bệnh nên nàng không thể mạo hiểm được.
oOo
Tướng quân phủ, nội đường.
Tôn Vô Chung sau khi lắng nghe tình huống Lưu Dụ gặp gỡ Lưu Nghị, nhíu mày trầm ngâm giây lát, rồi nói:
Hà Khiêm muốn giết ngươi.

Lưu Dụ thất thanh nói:
Gì cơ?

Tôn Vô Chung nói:
Ta tuyệt không nói quá để dọa ngươi đâu, ngay chính Huyền Soái cũng rất không ưa thích Hà Khiêm và đã ngờ y là kẻ không có chủ ý. Y thường hay thấy gió to mà quay thuyền, không biết chọn điều tốt và cố chấp.

Lưu Dụ ngạc nhiên nói:
Hà đại tướng quân không ngờ lại là một người như vậy ư?

Tôn Vô Chung trong lòng đã có chủ ý liền nói:
Y là người như thế nào sẽ biết rất mau thôi.

Lưu Dụ nhìn y ngây ngốc.
Tôn Vô Chung vẻ mặt xuất hiện thần tình thất vọng, buồn bã nói:
Huyền Soái bỏ chúng ta đi sớm quá!

Lưu Dụ trong lòng tuyệt đối đồng ý, nhưng mà Tạ Huyền không tạ thế khi còn tráng niên. Gã không cần phải cùng Nhậm Thanh Thị bắt tay hợp tác, hiện tại cũng không cần với yêu đạo Thái Ất giáo liên thủ đối phó Trúc Pháp Khánh mà có thể buông tay, bôn tẩu xuất lực vì nhiệm vụ Tạ Huyền phân phó. Không cần ở tại trong quân mọi việc đều phải dựa vào sắc mặt của người khác mà hành sự.
Tôn Vô Chung nói:
Ta và tham quân đại nhân đã sớm đoán ra Hà Khiêm sẽ đối phó với ngươi, chỉ không tưởng y quá gấp gáp tâng công với Tư Mã Đạo Tử đến vậy. Huyền Soái mới chỉ từ trần được có mấy ngày trời?

Lưu Dụ kịch chấn hỏi:
Hà Khiêm đã đi nương nhờ Tư Mã Đạo Tử sao?

Tôn Vô Chung thở dài:
Sau khi việc Huyền Soái trọng thương bị truyền ra ngoài, Hà Khiêm thấy được chủ ý của Huyền Soái đưa Lưu gia lên nắm vị trí đại thồng lĩnh của Bắc Phủ Binh. Không ngờ y bí mật cùng Tư Mã Đạo Tử kết liên quan hệ, song phương đầu mày cuối mắt với nhau.

Lưu Dụ cảm thấy trong đầu đau nhức vô cùng, nguyên lai nội bộ Bắc Phủ Binh lại phân hóa đến vậy. Phải biết rằng, mặc dù thế lực của Hà Khiêm tại Bắc Phủ Binh không bằng được với Lưu Lao Chi, nhưng thực cũng không thua kém là mấy. Nhưng Hà Khiêm thực sự biến thành tay sai của Tư Mã Đạo Tử, thời Bắc Phủ Binh đã đến bên bờ tương tàn phân liệt, hậu quả không sao tưởng tượng nổi.
Tôn Vô Chung tiếp tục nói:
Vốn bọn ta đối với Hà Khiêm chỉ có chút hoài nghi, nhưng sau khi Lưu gia gặp mặt Vương Cung hỏi suy nghĩ của hắn, hắn tức thời cực lực phản đối việc Vương Cung đối phó Tư Mã Đạo Tử khiến Lưu gia tiến thoái lưỡng nan. Chẳng lẽ huynh đệ trong cùng một nhà lại đem gậy lớn mà đánh nhau, thật khiến người ta khó ra quyết định mà?

Lại nói:
Hiện tại vị trí đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh nhân vì Huyền Soái quy thiên mà bỏ trống, trên danh nghĩa quyền quyết định nằm trong tay Tư Mã Diệu. Ai cũng hiểu rõ kẻ có quyền lực chân chánh lại chính là Tư Mã Đạo Tử, tình huống như vậy Hà Khiêm khẳng định hăm hở muốn hướng tới Tư Mã Đạo Tử biểu thị lòng trung thành, lễ vật dâng lên quý mấy cũng tuyệt không hơn được cái đầu trên cổ Tiểu Dụ ngươi. Ngươi ngẫm ra chính là quan môn đệ tử của Huyền Soái, là người mà Lưu gia không tiếc hết thảy để bảo vệ.

Nghe tới đây Lưu Dụ đã minh bạch.
Sự ra đi của Tạ Huyền lập tức kích phát cuộc tranh đấu giành quyền lực bên trong Bắc Phủ Binh. Bất luận Lưu Lao Chi hay Hà Khiêm, việc cấp thiết nhất trước mắt chính là danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí đại thống lĩnh. Chìa khóa then chốt nằm ở vấn đề ai là người có được quyền hạn này, hoàng đế Tư Mã Diệu hay quyền thần Tư Mã Đạo Tử? Vương Cung chính là đại thần được sủng tín nhất của Tư Mã Diệu, đại biểu cho Tư Mã Diệu đến gặp Lưu Lao Chi để đàm phán. Giả thiết Lưu Lao Chi bằng lòng xuất toàn lực duy trì cho Vương Cung, chắc Tư Mã Diệu sẽ đồng ý cho y ngồi vào vị trí đại thống lĩnh.
Hà Khiêm hiểu rõ, một khi Lưu Lao Chi thành đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh quyền lực y giành được sẽ bị tước đoạt dần dần, sẽ tới một ngày không còn có lấy được một chỗ mà đặt chân tại Bắc Phủ Binh. Hy vọng duy nhất của y chính là Tư Mã Đạo Tử, vì lấy lòng Tư Mã Đạo Tử mà tìm tới Lưu Dụ để làm đồ tế phẩm.
Hít một hơi thật sâu, nói:
Hiện tại thuộc hạ nên làm thế nào đây?

Tôn Vô Chung cười khổ đáp:
Chín vạn đại quân Bắc Phủ Binh bọn ta, có tới gần ba vạn quân do tay Hà Khiêm khống chế. Vì vậy trừ phi không còn lựa chọn, Lưu gia thời sẽ không tình nguyện cùng Hà Khiêm chánh diện xung đột, do đó sẽ vẫn chỉ tiếp tục bao dung và nhẫn nhịn hắn. Ta sẽ lập tức đi gặp Lưu gia nghe ý kiến của người, ngươi lưu lại quân xá chớ nên bước chân ra ngoài, sau khi có tin tức của ta rồi sẽ quyết định xem sáng mai có nên gặp Hà Khiêm hay không.

Lưu Dụ mang tâm tình trầm trọng, lĩnh mệnh rời đi.
oOo
Trong doanh trướng.
Tiếng ngáy của Cao Ngạn đều đều truyền lại, Yến Phi nằm ở một góc hai mắt mở to trong bóng tối, lắng nghe tiếng doanh trướng không ngừng rung động bởi những đợt hàn phong.
Liệu Kỷ Thiên Thiên đã lên giường đi ngủ chưa? Lòng can đảm của Tiểu Thi bé như vậy, bị dọa hoảng sợ mỗi đêm sẽ khó ngủ ngon giấc lại sẽ không ngừng gặp phải ác mộng.
Chàng thật rất muốn hỏi Thác Bạt Khuê xem Mộ Dung Thùy là loại người như thế nào nhưng lại không đủ dũng khí, sợ sẽ nhận được câu trả lời mà chàng không muốn biết. Thông qua hai lần tiếp xúc bằng tâm linh cũng như chính diện động thủ với y, Mộ Dung Thùy để lại trong chàng ấn tượng của một người rất có khí khái anh hùng và cũng rất có phong độ. Chàng cũng hiểu rõ Mộ Dung Thùy là người một khi đã quyết định làm việc gì thì tuyệt đối không từ bỏ.
Y sẽ dùng toàn bộ tinh thần thể xác của mình để chiếm đoạt và chinh phục trái tim của Kỷ Thiên Thiên.
Kỷ Thiên Thiên liệu có đầu hàng y không?
Chàng vốn chưa bao giờ lo lắng tình cảm của Kỷ Thiên Thiên đối với chàng lại có gì thay đổi. Chỉ hiềm một nỗi từ Nhạn Môn tới đây, Kỷ Thiên Thiên sao lại không truyền tới một tin tức tâm linh nào nữa, rốt cục đã làm cho lòng tin của chàng lần đầu tiên bị lung lay.
Yếu điểm trong lòng này khiến chàng không có cách nào bình tĩnh lại được, để tiến hành tu luyện mỗi tối trước khi ngủ chàng lại lần nữa không có được một mục tiêu cụ thể, phát sinh tâm tình rất kém không biết nên truy cầu cái gì nữa. Hàng loại suy nghĩ như những đợt gió ở bên ngoài trướng không ngừng tầng tầng lớp lớp kiên trì quấy nhiễu lòng tin của chàng.
Yến Phi tự cảm thấy cuộc đời chàng chỉ có thể dùng hai chữ thất bại để mà hình dung, chỉ trừ việc thành công đòi lại chút nợ máu, báo thù cho mẹ, còn lại toàn những việc vô bổ. Tình cảm đầu đời của chàng là hồi ức đau thương nhất, lúc bản thân chàng vì chuyện đó đã nghĩ rằng mãi mãi mất hết hy vọng, mất hết ý nghĩa sinh tồn. Kỷ Thiên Thiên xuất hiện tựa như ánh dương quang sáng lạn chiếu rõ cái thế giới ảm đạm vô sắc của chàng, cải biến hoàn toàn mọi thứ khiến sinh mệnh chàng hồi phục lại sinh khí, vá liền những vết thương lớn nhỏ trong sâu khảm tim chàng.
Nhưng liệu có phải tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là giấc mộng đẹp thoáng hiện qua trong giấc ngủ?
Điều Kỷ Thiên Thiên truy cầu đích thực hoàn toàn khác biệt với phương thức sinh hoạt phong lưu của danh sĩ Kiến Khang, nàng quả là một mỹ nữ đa tình. Nàng có thể là yêu thương Biên Hoang Tập địa phương đầy mê hoặc chứ không phải Yến Phi chàng. Liệu nàng có thể vì một lý do tương tự, bị mị lực sung mãn của Mộ Dung Thùy hấp dẫn, sau cùng cũng thay đổi mà ngã vào lòng y?
Chàng hoàn toàn không dám khẳng định lần nữa, sợ rằng rốt cục không còn lại chút lòng tin nào của ngày trước nữa.
Giả thiết Kỷ Thiên Thiên không còn đứng cùng phe với chàng nữa, hoặc giả bảo trì trạng thái
trung lập
, chàng cùng Thác Bạt Khuê thời sẽ phải bồi thường bằng chính tiểu mệnh của bản thân. Nguyên do bởi không còn có thể có được nhược điểm trí bại của Mộ Dung Thùy.
Yến Phi cảm giác cô độc vô cùng.
Trước khi gặp được Kỷ Thiên Thiên tại Biên Hoang Tập, chàng cũng thường cảm thấy cô độc, nhưng cái cảm giác cô độc tịch mịch ấy hoàn toàn khác, buồn tẻ nhưng lại có cảm giác an toàn thanh tịnh. Còn sự cô độc hiện tại thì thật khó nhẫn nhịn và chịu đựng nổi, ruột gan cứ rối bời như thiêu như đốt.
Đó là một cảm giác mơ hồ, không có một sự việc gì có thể khẳng định được.
Thanh âm
sột soạt
vang lên, Bàng Nghĩa bò đến bên cạnh chàng nói:
Tiểu tử Cao Ngạn này thật khiến người ta ngưỡng mộ, có thể thẳng cẳng nằm ở đây một góc mà ngủ say như lợn chết vậy.

Yến Phi chập hai tay lại, đặt ra sau cổ, nói:
Ngủ không được sao?

Bàng Nghĩa thở dài:
Nhớ tới Thiên Thiên chủ tỳ bọn họ thì làm sao có thể ngủ được? Hồ nhân luôn coi nữ nhân như hàng hóa, gia súc, chỉ sợ Mộ Dung Thùy vì thẹn mà nổi cơn thịnh nộ làm những hành vi cầm thú.

Yến Phi nói:
Mộ Dung Thùy xem ra không phải loại người đó đâu.

Chàng còn biết nói gì nữa đây?
Bàng Nghĩa đang định nói câu gì lại đột nhiên ngập ngừng không nói.
Yến Phi nhíu mày:
Nói đi!

Bàng Nghĩa buồn bã nói:
Thiên Thiên có phải vẫn chưa cùng ngươi truyền tâm lần nào nữa?

Yến Phi bắt đầu minh bạch nguyên nhân khiến y không ngủ được, hiểu rõ rằng Bàng Nghĩa cũng lo lắng cho Tiểu Thi chỉ là không nói ra lời thôi.
Chàng an ủi y, nói:
Thiên Thiên có lẽ sợ tổn hao tâm lực, vì vậy nên nhẫn nhịn chưa cùng ta đối thoại tâm linh. Đừng có suy nghĩ linh tinh, bọn họ sẽ không gặp việc gì đâu.

Bàng Nghĩa thở dài một tiếng, chuyển đề tài:
Huynh đệ Thác Bạt Khuê của ngươi quả thật là một người rất lợi hại?

Yến Phi bình thản nói:
Ý ngươi là lợi hại hay đáng sợ?

Bàng Nghĩa cười khổ:
Ngươi chính là thay ta nói ra những lời ta không dám nói, không biết hợp tác với y là hung hay là cát?

Yến Phi minh bạch tâm sự của y, nói:
Không cần nghĩ tới kết cục xa đến vậy, hiện chỉ thấy y là người như vậy, mới có được tư cách khiêu chiến Mộ Dung Thùy, những kẻ khác đều chưa đủ khả năng.

Bàng Nghĩa nói:
Ta sợ y chỉ lợi dụng ngươi thôi, chứ không thực tâm vì ngươi mà giải cứu chủ tỳ Thiên Thiên.

Yến Phi nói:
Chuyện này trái lại ngươi có thể yên tâm, ta và y chính thị là huynh đệ tốt của nhau, hắn có thể bày mưu tính kế với kẻ nào, chứ tuyệt không làm thế với ta.

Bàng Nghĩa nói:
Chỉ là con người cũng có thể thay đổi, một khi lợi ích của ngươi cùng mục tiêu thống nhất thiên hạ của y bắt đầu phát sinh xung đột, thì y có khả năng không niệm tình nghĩa huynh đệ với ngươi. Ngươi cũng thấy đó, y một mặt phái thân đệ tới giảng hòa với Yến nhân, một mặt khác lại bí mật tiến hành công phá hai trấn Bình Thành, Nhạn Môn. Quả thật lợi hại đến mức làm cho người ta phải sợ run lên.

Yến Phi ngồi dậy nói:
Đừng có đa tâm! Ta cũng từng chất vấn y vấn đề này, y nói đã sớm an bài kế thoát thân cho Tiểu Biều, chỉ là trong quá trình phát sinh sơ suất khiến cho Tiểu Biều suýt nữa mất mạng.

Bàng Nghĩa hiển nhiên đã cảm thấy khá hơn, thoáng chút ngượng ngùng nhẹ giọng hỏi:
Cao Ngạn tiểu tử này chỉ luôn quan tâm đến lợi nhuận, tại sao lần này lại bất chấp tất cả theo chúng ta đến đây?

Yến Phi đương nhiên minh bạch tâm sự của y, mỉm cười nói:
Con người luôn có một mặt không để lộ ra bên ngoài, trong một tình huống nhất định thời mới hiển lộ ra. Nhân Cao tiểu tử toàn lực ủng hộ Thiên Thiên chủ tỳ họ đến Biên Hoang Tập, vì vậy luôn cảm thấy bản thân có trách nhiệm lớn nhất với việc Thiên Thiên chủ tỳ bọn họ bị bắt, chứ chẳng có quan hệ tới vấn đề nào khác cả. Như vậy cũng tốt, nếu để hắn lưu lại Biên Hoang Tập, ta sợ hắn sẽ không thể chịu được mà tìm gặp nha đầu Tiểu Nhạn nhi sẽ khiến mọi người phải lo lắng.

Chàng hiểu rằng Bàng Nghĩa trên vấn đề giữa nam và nữ hiểu biết vẫn còn nông cạn lắm, vì vậy cố lựa chọn một phương thức thật uyển chuyển để điểm tỉnh y. Cao Ngạn chính là chung tình với Doãn Thanh Nhã chứ không phải Tiểu Thi, nhằm trấn an tâm tình y.
Bàng Nghĩa nói:
Sau khi công chiếm thành này và Nhạn Môn, liệu bọn ta có thể tiến quân tới Trung Sơn bức Mộ Dung Thùy phải hồi sư tác chiến?

Yến Phi biết y trong lòng tha thiết muốn cứu Thiên Thiên chủ tỳ, nên không muốn nói ra tình huống chân thực, nói:
Bọn ta trước nhất phải củng cố chiến quả, xem xét lại tình huống rồi sẽ quyết định bước hành động kế tiếp.

Bàng Nghĩa lo âu nói:
Ta vốn dĩ muốn cậy nhờ huynh đệ Biên Hoang Tập giúp đỡ việc này, nhưng khi suy nghĩ sâu thêm một tầng nữa, như vậy cũng đồng nghĩa với việc trợ giúp huynh đệ của ngươi tranh đoạt thiên hạ, sợ rằng rất nhiều người đều sẽ không muốn như thế!

Yến Phi nói:
Ứng theo hiện tại mà nói thì vẫn chưa đến lúc triệu tập chúng huynh đệ Biên Hoang Tập lại. Bất quá ngươi thử nghĩ xem, nếu như Mộ Dung Thùy mà dẹp xong Quan Trung, người người sẽ thành ra mất nước, mất nhà, phải lánh nạn nơi đất khách. Tình huống đó làm sao có thể để xảy ra cho được?

Bàng Nghĩa vui mừng nói:
Ta không nghĩ chu đáo tường tận được như ngươi. Đúng! Khi đó thì Mộ Dung Chiến, Hồ Lôi Phương tất cả đều biến thành hoang nhân chân chính, không còn có trở ngại ngăn cách phe phái từng quốc gia nữa.

Lại trầm ngâm nói:
Nhưng giả như Bắc phương thống nhất dưới móng ngựa của Thác Bạt Khuê, hắn có khả năng lớn sẽ đem những hồ nhân không phải Thác Bạt tộc bắt rời khỏi Biên Hoang Tập, kết quả là mâu thuẫn vẫn không có cách nào giải quyết.

Yến Phi biết y vẫn không có cách nào áp hạ được nỗi sợ hãi sâu tận trong lòng đối với Thác Bạt Khuê, trầm giọng nói:
Lúc đó sẽ chỉ là diễn lại cục diện ngày trước Đại Tần Phù Kiên đối chọi với Nam Tấn, ai dám làm kinh động Biên Hoang Tập thì cũng coi như đã phát động chiến tranh. Chẳng những không lấy lòng được mà còn sẽ mang phiền lụy vào thân, bị toàn bộ hoang nhân quần khởi phản kích Thác Bạt tộc. Thác Bạt Khuê tuyệt không lỗ mãng như vậy đâu.

Bàng Nghĩ thư thả thở ra một hơi, nói:
Chẳng dấu gì ngươi, mất đi Biên Hoang Tập ta coi như mất đi ý nghĩa sinh tồn. Sau khi cứu hồi được Thiên Thiên chủ tỳ, chúng ta quay về xây dựng lại Đệ Nhất Lâu, quay lại những ngày sống thật thú vị và thư thái của chúng ta trước kia. Có thể có được bao nhiêu ngày thì hay bấy nhiêu ngày, giống như phong thái hoang nhân trước nay, ai cần nghĩ tới ngày mai sẽ thế nào.

Yến Phi cười nói:
Ngủ đi! Ngày mai tự nhiên sẽ phải đến, bất kể ngươi có không nghĩ tới trong một ngày.

oOo
Lưu Dụ vui vẻ tháo giày ra bò vào trong giường, ôm lấy thân thể ngọc ngà mềm mại, đầy đặn, thơm tho và ấm nóng của Nhậm Thanh Thị kéo lại, cả hai người cùng ngã vật ra giường.
Nhậm Thanh Thị nghĩ không ra được gã lại có hành động xâm chiếm như vậy, tức thì rơi vào thế hạ phong, run giọng nói:
Ngươi định thế nào?

Lưu Dụ vui thích nói:
Nàng ở trên giường đợi ta, ta lại không thể khống chế được bản thân mò vào giường tìm kiếm hoan lạc, nàng nói xem ta định thế nào?

Nói:
Người ta mới là lần đầu mà! Đương nhiên là thẹn thùng rồi.

Lưu Dụ nói:
Không phải lừa ta, trước đây nàng đoán trúng ta không thể có được hành động thực tế vì vậy nên cố ý chòng ghẹo ta. Hiện tại phát giác tình huống có thay đổi nên cảm thấy sợ hãi, đúng không nào?

Nhậm Thanh Thị hai mắt mở to, hổn hển nói:
Tốt à! Người thích nói gì thì cứ nói đi. Lại đây!

Lưu Dụ ngửi được mùi hương mê hoặc lòng người phát ra từ thân thể thị, lại thấy được thần thái yêu kiều làm rung động lòng người đến cực điểm đó, bất chợt cảm thấy giống như là bao nhiêu phiền não buồn bực chất chứa trong lòng được giải thoát ra hết. Đương nhiên gã không thể cùng mỹ nữ nguy hiểm này một lần thực sự làm chuyện thống khoái mê người ấy, bởi vì Tôn Vô Chung sẽ có thể tùy lúc ghé qua, nhưng có thể đùa bỡn ả một lần, cũng nhờ đó tiết ra uất khí bị ả vờn giỡn, đè nén bấy lâu nay.
Gã rà môi lên sát gần bên cổ ngọc của thị, tiến thẳng đến má của thị, cuối cùng dừng bên vành tai trắng đẹp như ngọc của thị, dịu dàng nói:
Ta phải cởi y phục cho nàng!

Nhậm Thanh Thị ừ hử một tiếng, lại như không còn sức lực, nhắm chặt đôi mắt đẹp, không biết là kháng nghị hay cổ vũ khích lệ gã nữa.
Lưu Dụ cảm thấy lửa dục của bản thân đang thiêu đốt dữ dội, ngấm ngầm hoảng hốt, đem dục niệm đang trào dâng cố cưỡng ép xuống. Trong lòng tự hiểu rõ bản thân đang đùa bỡn với lửa, một khi không thể kiềm chế nổi thì mọi việc sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ.
Kết minh giữa gã và Nhậm Thanh Thị đích thị là chuyện không thể cáo tố với ai. Nếu như cùng thị phát sinh quan hệ thể xác, thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nhậm Thanh Thị bất chợt mở choàng mắt, ánh mắt sang quắc nhìn thẳng vào gã, nói:
Không phải muốn cởi y phục cho người ta à? Hiện tại y phục trên người Lưu gia tựa hồ chưa mất đi lấy nửa mảnh!

Lưu Dụ cười khổ đáp:
Ta vừa gặp lại Thái Ất giáo Phụng Thiện.

Nhậm Thanh Thị tức thì rúng động hỏi:
Hắn vì Tâm bội mà tìm đến người à?

Lưu Dụ nói:
Hắn không chút phát giác ra việc Tâm bội nằm trên người ta, chỉ là có việc muốn tìm ta thương lượng.

Đôi mắt đẹp của Nhậm Thanh Thị đã hoàn toàn hồi phục lại vẻ tinh linh thông thường, nói:
Người ta thực sự là không lừa chàng mà, có thể Phụng Thiện không biết được công pháp cảm ứng Tâm bội!

Lưu Dụ trầm giọng nói:
Nói cho ta biết, nàng đã trút bỏ gánh nặng Tâm bội, tại sao vẫn còn lưu lại trên giường của ta?

Nhậm Thanh Thị nói:
Tin người ta đi mà? Thị nhi làm thế nào dám hại Lưu gia? Người ta chỉ muốn gặp người nói vài lời, sẽ rời đi ngay giờ!

Lưu Dụ từng bước lấn ép nói:
Muốn nói những lời gì nào?

Nhậm Thanh Thị giận dữ nói:
Lưu gia cứ làm rộn khiến người ta nói năng không được rành mạch, cái gì cũng đột ngột quên hết. Người ta ưa thích cái bộ dạng của chàng đối với người ta, rất có khí khái nam nhân.

Lưu Dụ nghe được tức thì trong lòng rung động, cũng vì thế mà khí kết, hiểu rằng y thị đối với bản thân chẳng hoàn toàn thật lòng.
Nhưng gã làm gì có thời gian rảnh để cùng thị tính toán.
Nghiêm mặt nói:
Phụng Thiện chính là muốn cùng ta đối kháng Trúc Pháp Khánh, nhưng đây vẫn chưa phải việc quan trọng nhất. Quan trọng hơn chính là chuyện Phụng Thiện tiết lộ cho ta là y thực sự đã nhìn thấy sau khi Vương Quốc Bảo gặp mặt Ni Huệ Huy, y thị đã phái xuất ái đồ Sở Vô Hạ tới Kiến Khang, nàng nói xem là âm mưu gì?

Nhậm Thanh Thị tức thì biến sắc đẩy Lưu Dụ rời ra, chỉnh trang lại y phục bị rối loạn, không nói gì.
Lưu Dụ không thể khống chế bản thân ngắm nhìn y thị nâng tay chỉnh trang y phục, thần thái đó quả làm rung động lòng người. Gã cũng không ngờ được phản ứng của thị lại kịch liệt đến vậy.
Nhậm Thanh Thị bất ngờ quay đầu lại thản nhiên cười nói:
Tình cũ làm sao địch nổi hoan lạc mới? Lại thêm là thiên kiều mỹ nhân của Dị Lặc giáo bức bách chẳng còn đường rút, bọn ta phải đi một nước cờ tối hậu

Lưu Dụ ngạc nhiên nói:
Nước cờ tối hậu?

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.