Chương 187: Tâm Sanh Cụ Ý
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4585 chữ
- 2020-05-09 09:45:16
Số từ: 4580
Nguồn: sstruyen.com
Lưu Dụ ngây người ngồi trong căn sảnh nhỏ không có lấy một ánh lửa đèn, vẻ mặt trông như một pho thạch tượng không có sinh mệnh, sự thật trong lòng gã lại đang không ngừng dâng tràn những tâm tình kích động mãnh liệt.
Gã biết rõ bản thân mình chính đang chìm hãm trong nỗi sợ hãi, lo lắng tột cùng.
Nhậm Thanh Thị không giải thích lấy nửa lời về
Nước cờ tối hậu của nàng
thật ra là nước cờ như thế nào, chỉ cứ thế mà dứt khoát rời đi, nhưng Lưu Dụ đã khám phá trong ánh mắt nàng ngầm ẩn chứa sát khí.
Chắc chắn nàng ta phải giết người.
Giết ai?
Lưu Dụ từ khi hiểu việc tới nay, lần đầu tiên không cách nào cưỡng áp được nỗi sợ hãi đang dâng trào dữ dội trong lòng. Bởi vì gã cuối cùng cũng đã đoán được Nhậm Thanh Thị muốn giết người nào.
Nhậm Thanh Thị trước đó đã từng nói qua một câu:
Tình cũ sao địch lại vui mới
, không phải chính là ám chỉ quan hệ giữa Mạn Diệu và Tư Mã Diệu?! Tư Mã Đạo Tử sẽ giở lại cùng một thủ đoạn cũ, hiến Sở Vô Hạ thay thế Mạn Diệu làm niềm hoan lạc mới, lại lần nữa thông qua nữ nhân gây ảnh hưởng Tư Mã Diệu, sau đó dắt dây sai khiến Tấn đế như một con bù nhìn bị thao túng, nhờ vậy Tư Mã Đạo Tử sẽ có thể đạp tan mọi hành động chĩa vào hắn từ phía Vương Cung, bởi vì khi ấy Vương Cung sẽ không còn là người phát ngôn đại diện cho Tấn đế Tư Mã Diệu.
Nhược điểm lớn nhất của Tư Mã Diệu chính là háo sắc, một khi nhìn thấy nữ nhân mĩ lệ thì hoàn toàn không có năng lực khống chế được bản thân, chẳng qua mắt y đã quen nhìn mĩ nữ, sắc đẹp nhất hạng căn bản cũng không thể khiến y kích thích hoặc dẫn dụ được hứng thú của y. Chỉ có loại nữ nhân trong đám nữ nhân như Mạn Diệu, yêu nữ tinh thông thuần thục nghệ thuật mê hoặc dẫn dụ nam nhân mới có thể làm điên đảo thần hồn y, khiến y trở nên mê muội.
Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo tuyệt không phải kẻ ngốc, nhìn ra được thái độ Tư Mã Diệu đối với bọn chúng có thay đổi, nguyên do chính từ Mạn Diệu, một ngày chưa thể thí quân soán vị thì vẫn không sao xử lý xong Mạn Diệu. Hiện tại thời cơ của Tư Mã Đạo Tử vẫn chưa chín mùi nên không dám động đến nửa sợi lông Tư Mã Diệu, do vậy chỉ có thể sử dụng mĩ nhân kế.
Có thể tưởng tượng ra chuyện Mạn Diệu muốn ảnh hưởng đến Tư Mã Diệu bất quá là chuyện rất đơn giản, bởi vì chỉ cần nàng ta nói ra những lời chân thật tự đáy lòng, Tư Mã Diệu khẳng định sẽ tình nguyện mở to hai mắt hai tai, có thể nhìn ra, nghe ra chân tướng việc bào đệ y hủy hoại triều chánh, uy hiếp đến quyền lực của y. Để xoay chuyển tình huống, tuyệt không thể đơn giản chỉ bằng mĩ sắc mà có thể chắc chắn thành công, vì vậy Vương Quốc Bảo phải đến cầu Ni Huệ Huy trợ giúp, phát xuất Thiên Kiều mĩ nữ Sở Vô Hạ, trước là mê hoặc Tư Mã Diệu, khiến Tư Mã Diệu biếm Mạn Diệu vào lãnh cung, sau thì Sở Vô Hạ có thể thoải mái sử dụng đủ loại thủ đoạn tà môn, biến Tư Mã Diệu thành kẻ cho bọn chúng tùy ý sắp đặt toan tính.
Như vậy quyền lực hoàng triều sẽ hoàn toàn tập trung trong tay Tư Mã Đạo Tử, hắn ngoại trừ e ngại Hoàn Huyền ra, còn lại bất kỳ người nào đều sẽ lâm vào tình huống vô phương chống cự, để hắn mặc sức thích chém thì chém, thích giết thì giết.
Vương Cung và giả như thêm Trọng Kham có toàn lực duy trì được quyền lực ngang ngửa từ Tư Mã Diệu, nếu mất đi sự hỗ trợ của Tư Mã Diệu thì tùy lúc sẽ bị điều chức hoặc nhận lệnh khác, biến bọn họ trở thành những vai trò không quan trọng, không có tác dụng gì nữa.
Lại thêm Tạ gia chính đang trong lúc đổi chủ giữa đường, khiến Tư Mã Đạo Tử và Vương Quốc Bảo mặc sức hà hiếp.
Bắc Phủ Binh lại càng bị nguy hiểm.
Nếu Tư Mã Đạo Tử đề bạt Hà Khiêm làm đại thống lĩnh, Lưu Lao Chi hoặc là khởi binh làm phản, hoặc là vội vàng đào chạy, tuyệt không có một lựa chọn nào khác.
Trong tình huống như vậy, Hoàn Huyền khẳng định lập tức tạo phản, Đại Tấn rồi sẽ rơi vào kết cục chia năm xẻ bảy, Tôn Ân há lại không cướp lấy cơ hội này thừa nước đục thả câu, khuếch trương thế lực!
Lưu Dụ gã lúc đó cũng kết thúc, chỗ dung thân duy nhất cho gã chỉ còn lại Biên Hoang Tập. Bất kể Nhậm Thanh Thị vất vả tâm sức trù tính, vạch ra đại kế báo cừu, cũng phải đành buông xuôi phó mặc cho dòng nước cuốn thẳng về đông.
Phương pháp duy nhất, cũng là nước cờ tối hậu theo như lời của Nhậm Thanh Thị, nhất định là, nhân lúc cuộc tương tàn trong nội bộ Bắc Phủ Bình còn chưa kịp phát sinh, thế lực Tư Mã Đạo Tử còn đương lúc hình thành chưa kịp chín muồi, Mạn Diệu sẽ hành thích Tư Mã Diệu.
Bởi Mạn Diệu chính do Tư Mã Đạo Tử dâng lên cho Tư Mã Diệu, nếu phát sinh sự viêc này, Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo khẳng định khó thoát khỏi có liên quan, thế lực các phương nhân đó sẽ danh chính ngôn thuận thảo phạt Tư Mã Đạo Tử, Di Lặc giáo tại tình huống nguy ngập tựa thế lửa mạnh lan nhanh nơi đầu ngọn gió ấy cũng khó có thể nghênh ngang tiến nhập Kiến Khang.
Tất cả những suy nghĩ và dự đoán ấy tựa ánh chớp đánh lửa lóe lên loáng qua trong óc Lưu Dụ, khiến tâm thần gã chấn động mãnh liệt.
Nước cờ tối hậu này có thể coi là một nước đi tuyệt diệu, chỉ là có liên quan đến hành động giết vua, khiến Lưu Dụ cảm thấy khó tiếp nhận nổi.
Gã vốn là kẻ ít có tham vọng lớn, chỉ kì vọng có thể kiến công lập nghiệp trong quân ngũ, cho đến tận lúc Tạ Huyền một lòng đề bạt gã, thì nguyện vọng lớn nhất của gã vẫn chỉ là trở thành một viên mãnh tướng của Bắc Phủ Binh.
Gã chỉ có mỗi một mộng tưởng là dẫn quân Bắc phạt - đây cũng là mục tiêu sống tối cao của mỗi một tướng sĩ Bắc Phủ Binh hay đại thần danh sĩ Kiến Khang, chứ không phải điều gì dị thường, cũng không biểu thị Lưu Dụ gã là một người có dã tâm.
Khi biết được Tạ Huyền thọ mệnh chẳng còn được bao lâu, gã chân thực có nghĩ đến vấn đề trở thành đại thống lĩnh, tuy nhiên đó chỉ là một mục tiêu xa vời không thể nào với tới được, theo tình huống trước mắt mà nói thì căn bản hoàn toàn không có khả năng.
Thế mà đột nhiên, gã lại có quan hệ với mưu đồ thí quân, đại sự có khả năng làm thay đổi toàn bộ hình thế Nam phương này, mặc dù không phải do gã vạch ra kế sách, không phải do gã hạ thủ, nhưng gã vẫn khó lánh thân ra ngoài sự việc này, khó tránh khỏi có liên đới. Ý nghĩ này khiến gã phát sinh cảm giác sợ hãi kinh hồn động phách.
Tất cả đều đã bị làm rối loạn cả lên rồi.
Trở thành đồng bọn của Nhậm Thanh Thị, gã đã sớm biết trước sẽ bị dính dáng vào đủ loại phiền não khó có thể dự đoán được, nhưng thật sự gã không thể tưởng tượng tới vấn đề có quan hệ đến sinh tử của hoàng đế đương triều.
Gã nên làm thế nào đây?
Giọng nói của Tôn Vô Chung vang lên bên cạnh gã:
Tiểu Dụ!
Lưu Dụ sợ hãi bắn người đứng bật dậy, biết rằng bản thân không giữ được tinh thần, nên không biết có người tiếp cận.
Chỉ vừa định châm đèn, Tôn Vô Chung ngồi xuống ghế cạnh bên, lên tiếng:
Không cần thắp đèn, chúng ta trong bóng tối nói chuyện sẽ an toàn hơn.
Lưu Dụ lại ngồi xuống lần nữa, không thể chịu nổi, nặng nề thở gấp vài hơi.
Tôn Vô Chung nói:
Không cần khẩn trương, Lưu gia sẽ bảo vệ ngươi
.
Lưu Dụ thầm thở dài một hơi, thực sự oán hận không thể đem những phiền não trong lòng thổ lộ ra hết với người vừa là thầy một nửa, vừa là vị thượng cấp đáng quý trọng của gã, trái lại không thể tiết lộ nửa lời. Cứ tiếp tục như vậy, trong lòng gã sẽ không ngừng tích tụ bí mật không thể nói với người khác, chỉ có thể dựa vào chính bản thân gã gắng gượng gánh vác một mình.
Tôn Vô Chung nói:
Lưu gia đồng ý với suy nghĩ của ta, Hà Khiêm thực sự có ý giết ngươi để tâng công với Tư Mã Đạo Tử.
Lưu Dụ gắng sức kìm nén tâm tình, hỏi:
Hắn không sợ xảy ra xung đột với Lưu gia sao?
Tôn Vô Chung đáp:
Hà Khiêm có nỗi khó xử của hắn, mệnh lệnh có thể do Tư Mã Đạo Tử đích thân đưa ra, nếu Hà Khiêm có mỗi một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, làm sao có thể quan hệ qua lại với Tư Mã Đạo Tử? Đây quả là cơ hội hướng về Tư Mã Đạo Tử biểu thị lòng trung, Giết ngươi, hắn sẽ không còn chỗ để quay đầu trở lại với Lưu gia, tuy nhiên Lưu gia nhất thời cũng khó mà làm gì được hắn.
Lưu Dụ nhíu mày:
Hiện tại hắn đã phái người triệu thuộc hạ đến gặp mặt, há chẳng phải đả thảo kinh xà sao? Hắn không nghĩ đến việc thuộc hạ sẽ gặp và báo cáo Lưu gia?
Tôn Vô Chung nói:
Đây cũng chính là điểm mà ta và Lưu gia nghĩ không thông, bởi Hà Khiêm chính là một con cáo già xảo quyệt, khẳng định có âm mưu thủ đoạn. Lúc đó có phải Lưu Nghị yêu cầu ngươi lập tức cùng hắn đến gặp Hà Khiêm hay không?
Lưu Dụ đáp:
Không có! Gã chỉ yêu cầu thuộc hạ trích ra hai ngày rảnh này đến gặp mặt Hà Khiêm và đề tỉnh thuộc hạ không được để người khác biết.
Tôn Vô Chung trầm giọng nói:
Bất luận sự việc này thế nào cũng phải đến hồi kết thúc. Lưu gia đã phái người đến cảnh cáo Hà Khiêm, lệnh cho hắn không được động đến nửa cọng lông trên người ngươi.
Lưu Dụ nghe xong toàn thân như lọt vào hầm băng, từ đầu đến chân đều thấy rùng mình ớn lạnh. Một nước đi này của Lưu Lao Chi không biết là giúp gã hay hại gã, đẩy gã rơi vào vị trí hoàn toàn đối lập với Hà Khiêm. Há chẳng phải nếu trước đây Hà Khiêm giả sử chỉ có ba phần ý định giết gã, thì hiện tại tất tăng lên tới tình cảnh không thể không giết gã.
Tôn Vô Chung nói:
Ta với Lưu gia đã rõ Hà Khiêm là hạng người nào, chính tự hắn cậy nhờ Tư Mã Đạo Tử chống lưng, làm tất cả để bản thân có thể ngồi yên vị trí đại thống lĩnh, do vậy từ sau khi Huyền Soái rời khỏi Quảng Lăng, hắn đã có ý nghĩ làm xằng, không để Lưu gia trong mắt. Hừm! Cuối cùng rồi sẽ tới một ngày hắn phải hối hận phi thường.
Lưu Dụ trong lòng cân nhắc biết Lưu Lao Chi đã nhận định Vương Cung có thể đưa y ngồi lên vị trí đại thống lĩnh, do vậy dám đối chọi rõ rệt cùng Tư Mã Đạo Tử như thế, tức là không biết Tư Mã Đạo Tử còn có thủ đoạn riêng. Xem ra, một nước cờ của Nhậm Thanh Thị, không những chỉ là tối hậu, mà còn là kế sách duy nhất có thể thi hành, chỉ có điều… ôi!
Gã đã hoàn toàn từ bỏ ý định ngăn cản Nhậm Thanh Thị. Con người luôn luôn thực tế, lợi ích bản thân là quan trọng nhất, một khi để Tư Mã Đạo Tử hoàn toàn khống chế được hoàng huynh của hắn, nắm giữ đại quyền tột đỉnh trong tay, Lưu Lao Chi nói không chừng lại quay đầu theo Tư Mã Đạo Tử, lúc đó thì Lưu Dụ gã khẳng định sẽ kết thúc, và sẽ chết rất thảm.
Gã có nhận định như vậy đối với Lưu Lao Chi hoàn toàn không chút thiên kiến, chỉ thấy y đã bất mãn Vương Cung nhưng vẫn phải nhẫn nhịn thái độ khinh miệt xuất xứ hàn môn của Vương Cung, từ đó biết rõ y vì quyền lực danh vị có thể hy sinh bất cứ điều gì.
Tạ Huyền không lựa chọn Lưu Lao Chi làm người kế thừa chính bởi người quá rõ rằng tuy trên sa trường Lưu Lao Chi đúng là một viên mãnh tướng, nhưng thực chất lại dễ mờ mắt vì lợi, không phải là người có khí cốt.
Hà Khiêm thì càng bất kham.
Tạ Huyền chọn Lưu Dụ chính vì muốn gã thay người hoàn thành tráng chí Bắc phạt còn dang dở, hiểu rằng gã là người có khả năng ứng biến linh hoạt.
Nghĩ đến đây, đột nhiên gã không còn cảm thấy nước cờ tối hậu của Nhậm Thanh Thị như gánh nặng trong lòng nữa, mà chính là phương pháp phản kích duy nhất trong tình cảnh hoàn toàn không có giải pháp này. Có thể thành tựu nghiệp lớn, ắt phải có thủ đoạn hơn người, Lưu Dụ đã hoàn toàn thông suốt.
Giọng nói của Tôn Vô Chung vang lên bên tai gã:
Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Lưu Dụ tâm trí thư thái, trăm mối ngổn ngang trong lòng được gã một hơi tiết xuất ra hết, trầm giọng nói:
Hà Khiêm định giết thuộc hạ không phải là không dễ, chỉ cần phái ra cao thủ dưới trướng, đợi khi thuộc hạ chỉ có một mình thì hợp lại vây công, lúc đó thuộc hạ quả khỏ thoát đại kiếp. Nguyên nhân phải dùng thủ đoạn như vậy chính là muốn bắt sống thuộc hạ, áp giải về Kiến Khang cho Tư Mã Đạo Tử xử trí, như thế có thể thỏa mối hận của Vương Quốc Bảo và Tư Mã Nguyên Hiển đối với thuộc hạ.
Tôn Vô Chung gật đầu nói:
Đúng!
Lưu Dụ cười khổ:
Những ngày sau này của thuộc hạ nhất định sẽ rất khó khăn.
Tôn Vô Chung nói:
Ta và Lưu gia cũng đã thương lượng vấn đề ở phương diện này rồi, đều nhất trí cho rằng ngươi tốt nhất nên lánh đi trong lúc nguy ngập nước sôi lửa bỏng này, đợi khi Lưu gia chính thức ngồi lên vị trí đại thống lĩnh mới gọi ngươi quay về quân đội.
Lưu Dụ vui thầm trong bụng, có thể đây là tin tức tốt nhất gã nhận được gần đây. Sự thật gã chính đang khổ sở không biết làm thế nào có thể thoát thân tới Biên Hoang Tập cùng Phụng Thiện liên thủ đối phó Trúc Pháp Khánh, giờ thì vấn đề đột nhiên lại trở nên dễ giải quyết.
Bèn nói:
Phải a! Thuộc hạ còn cần làm trung gian cho Khổng lão đại và Giang Văn Thanh!
Nhưng một vấn đề khó khăn khác lại nảy sinh trong lòng gã.
Nếu như Nhậm Thanh Thị không nói láo, bản thân gã mang tâm bội li khai Quảng Lăng làm sao không dẫn đến chuyện An Ngọc Tình hoặc An Thế Thanh dằng dai đuổi theo truy bắt? Bất giác gã lại ngầm cảm thấy oán hận Nhậm Thanh Thị.
Tôn Vô Chung nói:
Ngươi có thể không cần chạy đến Biên Hoang Tập, lại vừa có thể dẫn Giang Văn Thanh cùng đến gặp Khổng lão đại. Ha! Suýt thì quên mất, gần đây bọn ta có truy bắt thu được một lượng muối lậu, số lượng có đến trăm xe, Lưu gia giao phó xuống xem xem ngươi có thể giao dịch cùng Giang Văn Thanh không, đổi lấy năm trăm thớt chiến mã thượng đẳng. Muối lậu có lợi nhuận cực lớn tại Bắc phương, có thể coi là cuộc giao dịch công bằng.
Lưu Dụ trong lòng ngầm chửi mắng Lưu Lao Chi, một xe muối lậu tối đa đổi được hai thớt chiến mã, trăm xe muối lậu đòi đổi năm trăm chiến mã, lại còn muốn loại thượng đẳng, đương nhiên là một giao dịch quá không công bằng.
Nhưng gã giờ có thể nói được gì đây?
Trầm giọng nói:
Năm trăm thớt có thể hơi nhiều một chút, bốn trăm thớt thì thế nào?
Tôn Vô Chung đáp:
Lưu gia chỉ rõ không thể dưới con số năm trăm, ngươi xem mà lo liệu!
Lưu Dụ cuối cùng đã nhận thức rõ sự tham lam của Lưu Lao Chi, chỉ hy vọng Giang Văn Thanh sẵn lòng thông cảm cho phía gã, làm một vụ kinh doanh thua lỗ.
Gã vốn định báo cáo Lưu Lao Chi hành động đối phó Trúc Pháp Khánh, hy vọng có thể có được trợ lực của Lưu Lao Chi, bởi nói cho cùng Lưu Lao Chi vẫn là người được một tay Tạ Huyền đề bạt, Tạ gia gặp nạn, Lưu Lao Chi cũng không nên khoanh tay đứng nhìn. Tuy nhiên sau khi suy xét sâu thêm một tầng hành xử của Lưu Lao Chi đối với người khác, gã mới sợ rằng việc Tạ Huyền giao trách nhiệm đối phó Trúc Pháp Khánh cho bản thân tùy cơ xử lý có thể sẽ khiến Lưu Lao Chi phát sinh nghi kị đối với gã, vì vậy cuối cùng đã quyết định thủ tiêu suy nghĩ này.
Nói:
Khi nào thì thuộc hạ nên rời đi?
Tôn Vô Chung nói:
Tốt nhất đương nhiên là đi ngay lập tức, nhưng làm vậy thực sự trông như thể bọn ta sợ Hà Khiêm vậy. Do đó sẽ đợi đến ngày mai khi Lưu gia an bài xong mọi chuyện văn thư giấy tờ, chính thức ra lệnh cho ngươi tới Biên Hoang Tập thám thính địch tình, lúc đó mới đường đường chính chính li khai.
Lưu Dụ thất thanh:
Như vậy chẳng phải báo cho Hà Khiêm phái người truy sát thuộc hạ hay sao?
Tôn Vô Chung cười nói:
Không cần phải lo lắng, bọn ta sẽ phái chiến thuyền hộ tống ngươi đến Dĩnh Khẩu, lúc đó ngươi tùy tiện tìm một chỗ mà xuống thuyền, bằng vào tài phi tung nơi sơn dã của Tiểu Dụ, kẻ nào có thể truy cản được ngươi?
Lại nói:
Bắt đầu từ thời điểm này, ngươi rời khỏi quân xá nửa bước cũng phải có huynh đệ trong nhà đi cùng. Ta sẽ điều phái Ngụy Vịnh Chi cùng vài huynh đệ võ công cao cường ra vào đều theo sát ngươi, như vậy sẽ không sợ bất kỳ thủ đoạn gì Hà Khiêm có thể bày ra cả.
Lão đứng lên nói tiếp:
Không cần lo lắng, tình cảnh tốt đẹp của Tư Mã Đạo Tử sẽ không được lâu dài, chỉ cần Lưu gia ngồi lên vị trí đại thống lĩnh, Hà Khiêm có thể bảo toàn được mạng hay không e là còn phải xét, Tiểu Dụ ngươi tạm chịu đựng qua thời gian này!
Tiếp tục hạ giọng:
Việc giao dịch đổi muối lấy ngựa tất phải hoàn thành, Lưu gia đã dựa vào ngươi thì ngươi cũng sẽ an toàn. Làm cho tốt vào!
Lão vỗ vỗ lên vai gã rồi rời đi thẳng.
Lưu Dụ ngồi trên ghế ngầm hạ quyết tâm, nếu bản thân muốn giữ được mạng sống, không phụ Tạ Huyền ủy thác thì chỉ có thể quẳng đi sự ủy mị đàn bà, không từ thủ đoạn mà tiếp tục tranh đấu.
oOo
Ngoài trướng vang lên tiếng cú kêu đêm.
Yến Phi ngồi thẳng người dậy.
Bàng Nghĩa ngẩn người hỏi:
Có chuyện gì vậy?
Yến Phi đeo Điệp Luyến Hoa sau lưng, mỉm cười đáp:
Vẫn còn lo lắng cho Tiểu Thi à?
Bàng Nghĩa trả lời:
Nói ngươi ấy! Có muốn ta động thủ với ngươi không?! Ài! Tối muộn thế này rồi ngươi còn đi đâu?
Yến Phi đáp:
Là Tiểu Khuê gọi ta, ngươi cứ việc ngủ ngon đi.
Nói xong vén rèm trướng bước ra, Thác Bạt Khuê đã đợi sẵn ngoài trướng, trên thân khoác bộ quần áo dạ hành, song kích danh trấn Bắc phương đeo chéo sau lưng, kích dài ba thước bảy tấc làm y lộ rõ vẻ uy mãnh không gì so sánh nổi.
Yến Phi trong lòng thoáng nổi lên cảm xúc vừa ấm áp vừa thân tình. Thời niên thiếu, mỗi khi Thác Bạt Khuê tới rủ chàng cùng vui đùa đều bắt chước tài tình tiếng chim hót cú kêu, đã thành ước định ngầm giữa bọn họ. Yến Phi đã phải trải qua trăm phương ngàn kế mới có thể cùng y ra ngoài hội họp, hiện tại hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, mẹ chàng sớm đã biết đó là trò giả thần giả quỷ của Thác Bạt Khuê, nhưng lại không nhẫn tâm ngăn cản trò chơi đùa của hai người bọn họ.
Thác Bạt Khuê tới sát bên tai chàng nói:
Thời khắc vui vẻ đã đến!
Đây chính là những lời mà mỗi khi Thác Bạt Khuê tới rủ chàng cùng vui đùa đều nói, chỉ khác ở điểm lần này nói bằng Hán ngữ, đột nhiên trong khoảnh khắc, những năm tháng thơ ấu đã qua lại như vừa tái hiện lại trước mắt.
Thác Bạt Khuê hú lên quái dị, dẫn đầu xông ra khỏi nơi trú quân.
Yến Phi tựa hình với bóng đuổi theo sau y, hai người như lưu tinh tiến thẳng ra khỏi nơi trú quân, gặp rừng băng rừng, gặp đồi vượt đồi, chạy một vòng lớn thẳng hướng đông bắc Bình Thành mà tới.
Bọn họ thi thoảng nhảy lên ngọn cây, lại liên tục đảo người quay trở lại mặt đất, tựa như hai tiểu hai tử đáng yêu đang nô giỡn xung quanh, không ai ngờ được bọn họ một người là bá chủ một phương lại đang có cơ hội tranh đoạt thiên hạ, người kia là một nhân vật siêu việt hoàn toàn có cơ hội trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm thủ.
Trong liền một hơi, bọn họ đã chạy gần ba chục dặm đường, đến một ngọn núi nhỏ gần mạn đông bắc Bình Thành.
Hai người không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống, từ trên cao nhìn xuống Bình Thành.
Bọn họ nhìn nhau mỉm cười, bởi vì đó là động tác thông thường của bọn họ hồi nhỏ, hoặc có thể ngắm nhìn đàn ngựa hoang nơi bình nguyên, hoặc ngắm nhìn những nữ hài mĩ lệ vùng đất bên cạnh.
Thác Bạt Khuê thở dài:
Chiếm lĩnh Bình Thành là mộng tưởng của ta từ thuở nhỏ, bất luận đối với tộc của chúng ta hay người Hán mà nói, Bình Thành là vùng đất phải tranh đoạt. Ngoài phương bắc hỏi có tòa thành trì nào nằm giao giữa Hán Hồ, khoảng giữa trong và ngoài Trường Thành. Trường Thành tại phương Bắc thì nép mình giữa những ngọn núi cao trùng trùng.
Yến Phi gật đầu nói:
Bình Thành tây giáp Hoàng Hà, bắc khống chế đại mạc, đông liền cửa ải Tử Kinh, Đảo Mã, nam chống giữ Nhạn Môn, hiểm trở uy hùng. Bên trong núi non trập trùng, sông ngòi ngang dọc, hình thành nên vô số địa thế thiên nhiên hiểm yếu, tiến có điểm tựa, thủ có bình phong che chở, đúng thực là vùng đất binh gia phải tranh đoạt, ta chỉ không rõ tại sao Yến nhân lại sơ suất đến như vậy, dốc hết đại quân Nam hạ, không thèm để tâm canh phòng.
Thác Bạt Khuê cười nói:
Làm sao lại không có phòng ngự? Mộ Dung Thùy tại Bình Thành mặt bắc Trường Thành đã chú tâm để lại ba ngàn quân trường kì phòng ngự, chính để ngăn cản bọn ta Nam hạ. Tuy nhiên, bọn ta vừa dùng lời lẽ ngon ngọt vừa tiến cống chiến mã, đại khái cũng thành công ngầm đưa được hai ngàn quân trà trộn vào bên trong!
Yến Phi ngây người:
Ngươi chỉ có hai ngàn quân trà trộn vào thôi sao? Không phải đã nói rằng hai ngàn quân này chỉ quân tiên phong thôi chứ?
Thác Bạt Khuê cười khổ nói:
Đúng thực là quân tiên phong, nhưng bọn ta cũng chỉ có thể dựa vào số quân này để công hãm Bình Thành, mà còn phải hoàn thành trong vòng một ngày, bằng không để Mộ Dung Tường điều động quân thủ Trường Thành lại, bọn ta thế yếu có thể dẫn đến toàn quân bị tiêu diệt.
Yến Phi kinh hãi hỏi:
Ngươi không đùa giỡn đấy chứ? Bên ngoài Trường Thành không có đại quân kiềm chế quân đội trú đóng tại Trường Thành của đối phương à? Thật sự thì ngươi đến công thành hay là đến tìm chết?
Thác Bạt Khuê đáp:
Đây là toàn bộ nhân mã ta có thể điều động, bọn ta cùng Hách Liên Bột Bột chính đang đứng sóng đôi trong tình thế vô cùng hung hiểm, lại phải trấn áp Hạ Lan tộc, bộ lạc vẫn còn ngoan cố kháng cự, có thể có được hai ngàn chiến sĩ để công đánh Bình Thành đã là tốt lắm rồi.
Yến Phi chán nản nói:
Đã thế ngươi lại còn đòi công hạ Bình Thành mà không đổ giọt máu nào, thực không biết là nên tức giận hay bật cười đây.
Thác Bạt Khuê không hề đỏ mặt mỉm cười nói:
Đương nhiên đòi không tốn một giọt máu nào phải dùng trí mà đạt được, giả như chỉ có dũng lực, hai ngàn người không đến một thời thần đã toàn bộ phơi xác ngoài tường thành. Mình bạch chưa? Tiểu Yến Phi của ta.