Chương 367: Cảm Tình Phong Ba


Số từ: 4105
Nguồn: sstruyen.com
Trường Tử thành.
Vì hoàng cung mà Mộ Dung Vĩnh cải tạo từ Thái Thủ phủ đã bị tổn hại nghiêm trọng khi Mộ Dung Thùy đánh thành, nên Mộ Dung Thùy trưng dụng tòa trạch viện hoa lệ ở khu vực phía đông thành vốn của một vị phú thương Trường Tử làm hành cung lâm thời. Hắn biết Kỷ Thiên Thiên ưa thanh tĩnh nên nhường hẳn một tòa tiểu viện độc lập ở hậu viên cho chủ tỳ nàng làm chỗ ở.
Tối nay, tâm tình Kỷ Thiên Thiên rất tốt, không ngừng nói chuyện cười đùa với Tiểu Thi.
Khi hai người còn đang cười đùa thì Phong nương đến, thần sắc có chút ngưng trọng nói:
Hoàng thượng có lời mời Thiên Thiên tiểu thư.

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đều cảm thấy ngạc nhiên. Đã nhiều ngày nay họ không gặp Mộ Dung Thùy. Giờ hắn đã về, vào giờ tối muộn vốn phải lên giường đi ngủ này lại muốn gặp Kỷ Thiên Thiên, dường như sự tình có chút không bình thường.
Kỷ Thiên Thiên nhướng mày:
Muộn thế này rồi!

Phong nương ghé sát tai nàng nói nhỏ:
Xin tiểu thư đừng làm khó như thế! Một canh giờ trước, hoàng thượng về, ngồi một mình giữa đình ở trung viên uống rượu giải sầu hết chén nọ đến chén kia, nhưng không một ai dám khuyên can người. Ta thấy Hoàng thượng đầy tâm sự, chỉ có tiểu thư mới có thể cởi mở tâm tình cho người mà thôi.

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy ngữ khí Phong nương lộ rõ vẻ quan tâm và thiện ý với mình. Mặc dù Phong nương là người chấp hành làm nàng mất tự do, nhưng ngoại trừ việc đó thì Phong nương như một trưởng bối từ hòa, không chỗ nào là không chiếu cố đầy đủ cho họ từ việc nghỉ ngơi đến ăn uống.
Nàng nhìn Tiểu Thi, thấy vẻ mặt Tiểu Thi vẫn hoang mang, biết Tiểu Thi không nghe thấy mấy câu mà Phong nương vừa nói vào tai mình. Nàng khẽ gật đầu, đứng lên nói:
Thi Thi, em hãy nghỉ ngơi sớm đi! Nghe lời ta, không cần đợi ta về đâu!

Tiểu Thi phản đối:
Tiểu Thi đợi tiểu thư về để thị hầu chứ.

Kỷ Thiên Thiên khẽ cười rồi theo Phong nương rời viện.
Bước vào con đường nhỏ rải sỏi dẫn tới đại đường, Phong nương đang đi phía trước khẽ thở dài.
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi:
Đại nương sao lại thở dài? Phải chăng việc này có gì nguy hiểm?

Phong nương đáp:
Ta chưa từng thấy hoàng thượng uống rượu như thế bao giờ. Nhưng tiểu thư trí tuệ thông minh, chắc sẽ biết phải ứng phó thế nào.

Kỷ Thiên Thiên biết bà ta đề tỉnh mình đối với Mộ Dung Thùy phải dùng nhu chế cương, trong lòng vô cùng cảm kích. Dù nàng rất muốn hỏi bà ta chuyện liên quan đến Yến Phi, nhưng cuối cùng cũng nhẫn nại không nói ra.
Tối nay tâm tình nàng rất tốt, làm nàng tự tin có để ứng phó với bất kỳ việc gì. Ngày kia, nàng sẽ hoàn thành thời hạn một trăm ngày của Trúc Cơ công. Qua một thời gian chán nản trước đây, nàng đã phấn chấn trở lại, toàn tâm toàn ý tu hành theo phương pháp Yến Phi hướng dẫn, hai ngày gần đây lại có thành tích lớn. Nghĩ đến việc sớm có thể cùng ái lang ngầm hòa chung khúc nhạc lòng làm nàng đầy đấu chí, dám đối diện với bất cứ việc gì.
Tống Bi Phong va Lưu Dụ ngồi ở bờ nam Đại Giang nhìn nước sông cuồn cuộn chảy về đông. Không ai muốn nói gì.
Chỗ này ở thượng du Kiến Khang, cách Kiến Khang hai dặm, cây rừng rậm rạp. Bên kia là một thôn làng nhỏ, thấp thoáng có ánh đèn lửa.
Tống Bi Phong không nhịn được hỏi:
Tôn tiểu thư tại sao lại khóc lóc đau đớn vậy?

Lưu Dụ thầm nghĩ may là lão không nhìn trộm, nếu không, khi thấy Tạ Chung Tú khóc vùi trong lòng mình thì không biết lão sẽ nghĩ gì? Sự phân biệt môn đệ làm cho giữa cao môn và hàn môn trùng trùng cách trở. Một kẻ hàn môn như mình lại ôm một kiều nữ cao môn cành vàng lá ngọc trong lòng là một tội trạng rất lớn không thể tha thứ. Kể cả người cởi mở như Tống Bi Phong, vì lão từng nhiều năm thị hầu Tạ An nên tư tưởng lão ở phương diện đó chỉ sợ đã thâm căn cố đế, không thể chấp nhận chuyện đó. Hơn nữa, đối phương lại là Tạ Chung Tú?
Gã cười khổ:
Tôn tiểu thư nghĩ mình phải chịu trách nhiệm đối với cái chết của Đạm Chân tiểu thư.

Nói xong câu này, bất chợt gã hối hận. Tống Bi Phong chưa chắc đã biết ý đồ bỏ trốn của gã và Vương Đạm Chân. Nếu như Tống Bi Phong truy hỏi tiếp thì gã làm sao trả lời Tống Bi Phong đây? Gã không nhịn được nhớ lại cảm giác khi ôm Tạ Chung Tú vừa rồi. Ở phương diện nào đó, việc đó tạo tình cảm kích thích đả phá cấm kỵ còn hơn việc gã ôm Vương Đạm Chân vì đối với gã mà nói, Tạ Chung Tú càng không thể đụng tới so với Vương Đạm Chân. Đương nhiên gã đối với Tạ Chung Tú không có một chút dã tâm, càng không thể hiện gã chuyển tình yêu đối với Vương Đạm Chân sang Tạ Chung Tú. Nhưng gã biết vĩnh viễn không thể quên được thời khắc ngắn ngủi vừa qua.
Quả nhiên Tống Bi Phong ngạc nhiên hỏi:
Cái chết của Đạm Chân tiểu thư và Tôn tiểu thư có quan hệ gì?

Lưu Dụ lúc này hối hận không kịp, chỉ còn cách đem chuyện bỏ trốn kể ra.
Tống Bi Phong nghe xong, trầm ngâm không nói gì. Mãi sau lão mới than:
Có việc như thế ư! Không lạ sao tiểu Dụ ngươi lại u uất như vậy.

Lưu Dụ chán nản không nói gì.
Tống Bi Phong cười khổ:
Nếu huynh sớm biết chuyện đó thì sẽ tuyệt không để đệ đi gặp Tôn tiểu thư.

Lưu Dụ ngầm thở dài nói:
Sau này đệ sẽ không gặp nàng nữa.

Tống Bi Phong nói:
Ta tuyệt không lo lắng cho đệ mà lo lắng cho Tôn tiểu thư. Tình hình của nàng lúc này có chút giống với tình hình của Đạm Chân tiểu thư. Tư Mã Nguyên Hiển luôn mong có được sắc đẹp của Tôn tiểu thư, nhưng Tư Mã Nguyên Hiển lại là một trong những người mà Tôn tiểu thư chán ghét. Không nên nhìn tác phong quy củ ngày thường của Tôn tiểu thư mà lầm, thật ra nàng là một người dũng cảm kiên cường. Tính nổi loạn của nàng rất mạnh, tuyệt không cam tâm khuất phục theo sự an bài của gia tộc. Chỉ xem một việc nàng dám để đệ và Đạm Chân tiểu thư bí mật gặp gỡ là biết cá tính của nàng không chịu ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến.

Lưu Dụ nhớ lại nhãn thần của Tạ Chung Tú khi gã ly khai, bất chợt ngấm ngầm kinh hãi trong lòng. Nhìn từ bất cứ góc độ nào thì bây giờ gã không nên bị lôi kéo vào chuyện nhi nữ tư tình, đặc biệt là với Tạ Chung Tú, một đệ nhất kiều nữ của cao môn Kiến Khang. Chỉ sợ kể cả Vương Hoằng vốn ủng hộ mình cũng không thể chấp nhận việc đó. Hơn nữa, gã không thể lại làm chuyện bỏ trốn lần thứ hai.
Gã chỉ còn cách nói:
Tôn tiểu thư đã phát tiết hết tình tự trong lòng rồi, sẽ không sao đâu!

Tống Bi Phong trầm giọng:
Nếu huynh có thể lựa chọn, sẽ tìm cách để các ngươi chạy trốn. Huynh không thể nhẫn nhịn nhìn Tôn tiểu thư ôm hận bị gả vào nhà Tư Mã, tái diễn thảm sự Phính Đình tiểu thư bị gả cho Vương Quốc Bảo.

Lưu Dụ chấn động nhìn Tống Bi Phong.
Tống Bi Phong ngửa mặt nhìn trời đêm, hai mắt long lanh ứa lệ, thê thảm nói:
An công và đại thiếu gia trước sau từ trần đã tạo thành đả kích liên tục nghiêm trọng đối với Tôn tiểu thư. Cái chết của đại thiếu gia càng làm nàng khó tiếp thụ. Hiện nay, khát vọng trong lòng nàng là được một anh hùng cứu nàng thoát khỏi khổ nạn. Tiểu Dụ ngươi là người do đích thân cha nàng tuyển chọn làm người kế thừa, là người mà nàng sùng bái nhất. Trước đây, có thể nàng không để đệ trong lòng, nhưng hiện tại thì ngoài đệ ra ai có thể mang lại hy vọng cho nàng đây?

Lưu Dụ thầm kêu bất diệu. Tạ Chung Tú đối với gã lại còn có tâm thái lấy mình để bù đắp như thế. Mình lại không thể nhắm mắt làm ngơ trước nỗi khổ sở của nàng vì mối quan hệ của mình với Huyền soái và Đạm Chân. Việc này quả là đau đầu.
Tống Bi Phong vô cùng cảm xúc nói:
Vương, Tạ hai nhà là đại biểu của hào môn Ô Y, vốn là những gia tộc giàu có và hùng mạnh của phương Bắc. Từ khi Hoài, Mẫn nhị đế bị giam cầm, Trường An trúng kế bị mất, những thế tộc Trung Nguyên theo Tấn thất dời về phương Nam. Sau khi ổn định ở mảnh đất còn lại của quốc gia nơi đây, Vương, Tạ hai nhà vẫn là thế tộc hàng đầu. Chỉ hận là bây giờ, bất luận là Vương gia hay Tạ gia đều ở vào thời khắc mặt trời xuống núi, xuất hiện thế tàn tạ ngày một xấu đi.

Lưu Dụ quả quyết nói:
Chỉ cần một ngày Lưu Dụ đệ còn sống thì sẽ phấn đấu không ngừng vì vinh nhục của Tạ gia.

Tống Bi Phong lắc đầu nói:
Đại thế suy vi, không phải nhân lực có thể vãn hồi được. Tình hình trước mắt của Tạ gia, lại không còn người nào, làm gia phong truyền đời nhàn nhã phong lưu của Tạ gia ngược lại trở thành gánh nặng của tộc nhân nhà họ Tạ, khó có thể phát triển được. An công từng nhiều lần nói với huynh về việc này, lại dự đoán sẽ xuất hiện tình hình như trước mắt, lo lắng sẽ có con cháu của Tạ gia không thể kịp thời tự điều tiết để thích ứng với cục thế biến hóa không ngừng, sẽ trở thành vật hy sinh. Ài! Bất hạnh là An công nói đúng. Người gây họa lại chính là người thân của ông ta.

Lão lại nhìn Lưu Dụ nói:
Sự quật khởi của Lưu Dụ ngươi chính là đại biểu cho sự chấn hưng của thế lực hàn môn. Nhưng sau khi đệ trở thành người nắm quyền thì sẽ không suy nghĩ theo góc độ người kế thừa của đại thiếu gia nữa mà phải xem trọng đại cục. Kể cả khi đệ vẫn còn niệm tình xưa của Tạ gia nhưng khi tình thế phát triển đến mức Tạ gia trở thành chướng ngại chính trị lớn nhất của đệ thì không còn nhân tình gì có thể nói được nữa.

Lưu Dụ bảo đảm:
Tống đại ca yên tâm. Lưu Dụ không phải là người vô tình vô nghĩa như vậy đâu.

Tống Bi Phong nói:
Vì đệ vẫn chưa ở vị trí đấy. Huynh rất hiểu tâm thái của con cháu cao môn. Để ta nói thẳng cho đệ biết! Như tên tiểu tử Tạ Hỗn, hắn vĩnh viễn không coi chúng ta ra gì. Bất luận chúng ta toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn như thế nào, trong mắt hắn chúng ta vẫn chỉ là hai tên nô tài hữu dụng mà thôi. Ài! Huynh thật hy vọng có ngày được nhìn bộ dạng hối hận đáng thương của hắn. Huynh rất mâu thuẫn.

Lưu Dụ hiểu tâm tình lão, nhưng không tìm được lời nào an ủi. Tạ gia đúng là đại họa lâm đầu, nhưng không một ai có phương pháp có thể thay đổi sự phát triển của tình hình.
Tống Bi Phong dường như nhớ lại chuyện cũ ngày xưa, từ từ nói:
An công luôn vô cùng coi trọng đại thiếu gia, kiệt lực tài bồi cho thiếu gia, nhưng không bao giờ nói lời khó nghe hay nghiêm mặt với thiếu gia. Thời niên thiếu, đại thiếu gia có tác phong rất công tử, tự cho mình phong lưu, lại ưa thích những cái mới lạ lập dị như những cao môn tử đệ khác. Ví dụ như có một thời gian thiếu gia từng rất thích đeo túi thơm màu tím, lại còn thích cầm một chiếc khăn tay hoa nữa. An công không thích cách ăn mặc đó của thiếu gia, liền lấy quần áo khăn tay của thiếu gia ra đánh cược. Thắng rồi, An công liền đem đốt ngay trước mặt đại thiếu gia. Đại thiếu gia hiểu ra, từ đó không ăn mặc như thế nữa.

Lưu Dụ thật khó tưởng tượng bộ dạng hoa hòe hoa sói của Tạ Huyền như Tống Bi Phong hình dung, đồng thời lại cảm nhận được gia phong của Tạ gia, lại càng thể hội được những hoài niệm của Tống Bi Phong đối với những ngày tháng thi tửu phong lưu của Tạ gia trong dĩ vãng, tiếc cho những ngày tháng tốt đẹp trước đây đã trôi qua không trở lại. Hai người họ ngoài việc ngồi nhìn Tạ gia tan rã thì không còn biện pháp nào khác.
Cảm giác bất lực đó làm người ta đau đớn tan nát tâm can.
Tống Bi Phong buồn rầu nói:
Huynh thực rất mâu thuẫn, vừa hy vọng chúng ta có thể mang Tôn tiểu thư chạy thật xa, nhưng lại biết đó là việc tuyệt không nên làm. Huynh vừa muốn Tạ Hỗn phải chịu sự giáo huấn nghiêm khắc, nhưng lại sợ hắn không chịu nổi.

Lưu Dụ biết trong hai người phải có một người tỉnh táo. Nếu không, nói không chừng do nhất thời bốc đồng mà tạo thành sai lầm lớn. Người tỉnh táo chỉ có thể là gã.
Chỗ khác biệt giữa gã và Tống Bi Phong là trên vai gã có một gánh nặng vô hình. Nỗi sỉ nhục phẫn hận của Đạm Chân, sự kỳ vọng của Hoang nhân và sự ủng hộ của huynh đệ Bắc Phủ binh đối với gã làm gã không thể vì nhi nữ tư tình mà buông xuôi tất cả.
Lưu Dụ trầm giọng:
Tôn tiểu thư có thể thích ứng với sinh họat của Biên Hoang tập sao? Nàng có thể không để tâm đến vinh nhục của Tạ gia sao? Nếu như nàng ly khai Kiến Khang thì sẽ ảnh hưởng thế nào đối với đại tiểu thư?

Tống Bi Phong nghe xong tắc miệng không nói được gì.
Lưu Dụ đứng lên nói:
Chúng ta về Quy Thiện tự thôi!


Ngồi đi!

Kỷ Thiên Thiên nghênh đón ánh mắt Mộ Dung Thùy, ngấm ngầm thất kinh. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này ở Mộ Dung Thùy. Nhãn thần vốn trong sáng thâm thúy của hắn vằn đầy tia máu, hắn không còn cảm giác lãnh tĩnh tự chủ nữa. Suýt nữa thì nàng muốn bỏ chạy. Đó đương nhiên là hạ sách. Nàng có thể chạy đi đâu? Không lạ tại sao Phong nương đã cảnh cáo nàng. Nàng chỉ còn cách ngối xuống đối diện với hắn.
Mộ Dung Thùy nhìn Phong nương nói:
Không còn việc gì nữa! Ngươi có thể về nghỉ ngơi.

Phong nương lo lắng nhìn Kỷ Thiên Thiên ra hiệu rồi rời khỏi khu vườn.
Mộ Dung Thùy cầm bình rượu lên, rót đầy vào chén rượu để trước mặt Kỷ Thiên Thiên rồi cười nhẹ nói:
Chén này chúc cho Thiên Thiên mãi mãi trẻ trung, ngọc thể an khang.

Kỷ Thiên Thiên chỉ còn cách cụng chén với hắn. Tửu lượng của nàng cực tốt. Dù là rượu mạnh thì mười chén cũng không làm nàng say được. Nàng chỉ là sợ đối phương thôi.
Mộ Dung Thùy chừng như không có ý chuốc cho nàng say. Sau khi nốc cạn một chén, hắn định thần nhìn nàng than:
Thiên Thiên vẫn coi Mộ Dung Thùy ta là địch nhân sao?

Kỷ Thiên Thiên cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng hắn, biết Mộ Dung Thùy đang ở trong tình trạng vô cùng không ổn định. Nếu nàng nói sai một câu thì nhiều khả năng sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ. Hắn tại sao lại mất hết tính nhẫn nại thế?
Nàng điềm đạm nói:
Uống rượu nói chuyện là lạc thú của nhân sinh. Hoàng thượng không nên nói những lời làm người ta mất hứng như thế được không?

Mộ Dung Thùy ngạc nhiên, rồi gật đầu nói:
Đúng! Thường nói uống rượu tìm vui, làm tất cả đau khổ biến mất sạch. Tối nay nàng phải ngoan ngoãn bồi tiếp ta giải sầu đó.

Kỷ Thiên Thiên thầm kêu bất diệu. Mộ Dung Thùy dường như uống rượu vào đã loạn tính rồi, mình đối phó thế nào đây? Nàng chỉ còn cách nói:
Hoàng thượng vừa đại phá Mộ Dung Vĩnh, thống nhất Mộ Dung Tiên Ti tộc, đáng lẽ tâm tình phơi phới. Tại sao bây giờ lại tâm sự trùng trùng thế?

Mộ Dung Thùy trừng trừng nhìn nàng, trầm giọng:
Tâm sự? Tâm sự của ta Thiên Thiên hiểu rõ hơn những người khác. Chỉ cần Thiên Thiên bằng lòng để Mộ Dung Thùy ta vào mắt thì trên thiên hạ này còn có việc gì có thể làm Mộ Dung Thùy ta để trong lòng? Ài! Thiên Thiên có hiểu nỗi thống khổ trong lòng ta không? Mộ Dung Thùy ta một đời tung hoành vô địch, cho dù lên ngôi vua, hoàn thành đại nghiệp thống nhất, nhưng ta vẫn không coi là gì cả. Chỉ khi trái tim Thiên Thiên ngả về với ta thì đó mới là việc có thể làm ta động tâm nhất trên thế gian này.

Kỷ Thiên Thiên thầm hô nguy hiểm quá. Nếu như tối nay mình không dẫn dắt được Mộ Dung Thùy, làm tình cảm đang bạo phát trong lòng hắn chuyển hướng phát tiết sang việc khác thì phương pháp duy nhất để giữ sự thanh bạch của mình là tự đoạn tâm mạch, lấy cái chết để biểu lộ. Nàng không vội không vàng, thò tay cầm bình rượu, rót cho hắn và cho mình, không phải nàng muốn chuốc cho Mộ Dung Thùy say thêm mà là nhằm kéo dài thời gian để nghĩ cách thoát thân.
Mộ Dung Thùy nhìn nàng chằm chằm.
Kỷ Thiên Thiên rót đầy chén của hắn, thấy nhãn thần hắn lộ thần sắc cuồng loạn liền từ từ nói:
Đã lâu rồi ta không uống rượu!

Nói xong, bất chợt trong lòng nàng nhớ lại tình cảnh động nhân khi nàng và Yến Phi cùng uống một vò Tuyết Giản Hương ở hầm rượu của Biên Hoang tập. Nàng không kiềm được ngấm ngầm thở dài.
Khi tự rót cho mình, nàng ung dung nói:
Lần đầu tiên ta uống rượu là tại Vũ Bình đài ở sông Tần Hoài cùng thưởng thức cảnh sắc ban đêm với cha nuôi. Ông ấy quả là một người rất vĩ đại, ở ẩn thì vô cùng tiêu sái, làm việc lại vô cùng hiển hách. Khi thoái ẩn thì là một danh sỹ phong lưu, khi xuất quan thì làm tể tướng phong lưu. Không quên thiên hạ, lại cũng không quên sông núi, làm những danh sỹ khác đều phải lấy người để tự soi mình.

Mộ Dung Thùy không tưởng nổi nàng lại hốt nhiên nói đến chuyện Tạ An. Hắn vô cùng ngạc nhiên, hai mắt lần đầu tiên lộ vẻ suy nghĩ.
Kỷ Thiên Thiên ngầm thở ra một hơi khoan khoái. Chỉ cần Mộ Dung Thùy động não suy nghĩ thì lý trí sẽ có cơ hội khống chế tình cảm. Câu nói này của nàng vô cùng xảo diệu, làm Mộ Dung Thùy biết người mà mình hân thưởng không thể là loại hạ lưu. Nàng cố ý đề cập đến Tạ An chính là xem bệnh bốc thuốc, làm Mộ Dung Thùy từ phong phạm danh sỹ tiêu dao tự tại của Tạ An mà suy nghĩ lại tình hình hiện tại của mình, dừng cương trước bờ vực thẳm.
Nàng nâng chén nói:
Để Thiên Thiên kính hoàng thượng một chén, chúc hoàng thượng vĩnh viễn là một anh hùng, hào tình ngất trời.

Hai câu cuối cùng này lại càng lợi hại. Nếu Mộ Dung Thùy không muốn làm nàng nhìn lầm người mà thất vọng thì đêm nay hắn chỉ còn cách giữ đúng quy củ, không thể vượt quá giới hạn.
Mộ Dung Thùy nâng chén lên, mắt nhìn rượu đang sóng sánh trong ly đến ngây người.
Kỷ Thiên Thiên khẳng định hắn đã gặp phải một việc không như ý, mượn rượu tiêu sầu, lại muốn thừa lúc say sưa giải quyết quan hệ nhùng nhằng giữa hắn và nàng. Hắn gặp phải thất bại nào đây? Phải chăng có liên quan tới Yến lang và huynh đệ của chàng là Thác Bạt Khuê?
Kỷ Thiên Thiên tự uống cạn chén của mình, để chén xuống nói:
Đây là chén cuối cùng của tối nay.

Mộ Dung Thùy nhìn nàng, hai mắt lộ vẻ bối rối, chán nản để chén rượu mà hắn chưa hề nhấp môi lên bàn đá, cười khổ:
Ta đã uống đủ rồi.

Kỷ Thiên Thiên thầm hô nguy hiểm, biết hắn đã phục hồi lại thần trí như ngày thường. Một trường nguy hiểm đã qua.
Mộ Dung Thùy ngửa mặt nhìn trời, bình tĩnh hỏi:
Nếu như một ngày ta có thể bắt sống Yến Phi thì đánh cuộc giữa ta và Thiên Thiên vẫn còn hiệu lực chứ?

Kỷ Thiên Thiên thầm nghĩ ta chưa từng đáp ứng ngươi điều gì cả. Đó chỉ là ngươi đơn phương tình nguyện mà thôi. Đồng thời trong lòng chấn động vì với tính cách tác phong của Mộ Dung Thùy thì không bao giờ nói ra chuyện gì mà hắn không nắm chắc. Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Yến lang lại đang ở thế hạ phong, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm bị bắt sống sao?
Nàng than:
Hoàng thượng thành công rồi hãy nói.

Mộ Dung Thùy lại nhìn nàng. Tia máu trong mắt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tinh mang lấp loáng, cho thấy công lực thâm bất khả trắc. Hắn cười nhẹ:
Bất luận là trên tình trường hoặc trên chiến trường, có một đối thủ như Yến Phi quả là niềm khoan khoái của đời người. Từ sau cuộc chiến với Yến Phi ở Biên Hoang, ta ngày nào cũng dậy trước khi trời sáng để luyện võ, trước khi đi ngủ đều tĩnh tọa tiềm tu. Ta đang chờ đợi lần thứ hai giao thủ với hắn, tiện thể chờ đến ngày Thiên Thiên sẽ bị lòng chân thành của ta đả động.

Kỷ Thiên Thiên chỉ ngây người nhìn hắn, nhất thời nói không nên lời.
Mộ Dung Thùy đã hồi phục vẻ ung dung tự tin, thản nhiên nói:
Ta đã đi sai một nước cờ. May mà còn có thể bổ cứu lại được. Tối qua ta đã ký kết hòa ước với Diêu Trường, đồng ý không xâm phạm lẫn nhau. Vì thế ta tạm thời có thể không lo chuyện ở đây nữa. Ai dám đánh giá thấp Mộ Dung Thùy ta đều phải trả một giá rất đắt mà hắn không thể chịu nổi.

Kỷ Thiên Thiên cúi đầu nói:
Muộn rồi! Thiên Thiên phải quay về thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Biên Hoang Truyền Thuyết.