Chương 368: Khu Dương Chi Pháp
-
Biên Hoang Truyền Thuyết
- Huỳnh Dị
- 4033 chữ
- 2020-05-09 09:46:15
Số từ: 4028
Nguồn: sstruyen.com
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ,
Hoang mộng nhất hào
được hai chiếc Song Đầu chiến thuyền tiền hô hậu ủng tiếp tục hành trình du ngoạn Biên Hoang.
Lâu thuyền đã hồi phục trạng thái an tĩnh. Trừ việc đã giảm đi ba người, chừng như trên thuyền chưa hề phát sinh việc gì. Những người gia nhập đoàn tham quan lần này tuyệt đại đa số đều đã lăn lộn trong giang hồ, đối với sự việc kiểu đó không lấy làm kỳ quái vì họ biết đạo sinh tồn là không được rỗi hơi tham gia vào việc giang hồ.
Thác Bạt Nghi rời khỏi khoang thuyền, hình bóng yêu kiều của Hương Tố Quân liền đập vào mắt. Nàng vừa mới rời khỏi giường liền lên sàn phía đuôi thuyền thưởng thức phong cảnh hai bên bờ. Mái tóc đẹp của nàng tỏa hương thơm phủ xòa xuống bờ vai, khẽ bay theo làn gió nhẹ làm người ta nhìn say mê mà không biết chán.
Thác Bạt Nghi phát sinh cảm giác kỳ dị. Hương Tố Quân vì đã đá đít Triều Cảnh nên lấy lại được sự tự do. Hắn không hiểu tại sao lại phát sinh suy nghĩ này, nhưng hắn hiểu rõ mình không thể dứt khỏi cảm giác đó được.
Hương Tố Quân bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn, khẽ gật đầu chào hỏi rồi lại quay đi.
Thác Bạt Nghi bất chợt thấy trái tim ấm áp, so với thái độ lạnh lùng của hắn đối với người khác trước đây có thể thấy đó là một sự chuyển biến vô cùng lớn. Đặc biệt là khi nàng nhìn mình, hai mắt nàng sáng bừng lên cho thấy nàng đối với mình không phải là không động lòng, chắc chắn trong lòng nàng có tình cảm đối với mình.
Từ khi hắn phụng mệnh Thác Bạt Khuê đến Biên Hoang tập chủ trì Phi Mã hội, hắn đối với tình cảm nam nữ vô cùng đạm bạc. Tuy thỉnh thoảng có đến thanh lâu giải buồn, nhưng chỉ là hứng thú bất chợt, chứ gã chưa từng để nữ tử nào trong lòng, tất cả đều lấy việc phục quốc làm trọng. Nhưng không biết tại sao, từ tối hôm qua khi hắn xuất thủ ngăn cản Hương Tố Quân không để nàng và Triều Cảnh khuấy động can qua thì hình bóng yêu kiều của nàng không ngừng nổi lên trong lòng hắn.
Ý nghĩ nọ tiếp ý nghĩ kia, bỗng nhiên hắn phát giác mình đã đi đến bên nàng.
Tối qua nàng ngủ được không?
Hương Tố Quân khẽ vặn mình, điềm đạm đáp:
Ta chưa từng được ngủ một đêm sung sướng khoan khoái như vậy. Chừng như đã đòi lại món nợ mà Thùy Ma đã mượn của ta vậy.
Thác Bạt Nghi ngơ ngác:
Thùy Ma?
Hương Tố Quân khẽ dùng tay vén làn tóc mây vương trên má, uể oải nói:
Chúa tể của ban ngày là Thần, còn ban đêm do Thùy Ma thống trị. Nếu không, tại sao lại có những giấc mơ thiên hình vạn trạng như thế? Tối qua phải chăng các ngươi đã xảy ra chuyện gì, sao bỗng nhiên lại khẩn trương đến thế?
Thác Bạt Nghi say sưa ngắm nét mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ, cười nhẹ:
Đúng là có chút việc phát sinh may mà bọn ta miễn cưỡng ứng phó được rồi, không cho địch nhân sính cường.
Hương Tố Quân ngưng thần nhìn Song Đầu thuyền đang ở phía sau, nói:
Con người ngươi thật là khiêm nhường!
Thác Bạt Nghi cười khổ:
Nàng là người đầu tiên nói ta là người khiêm nhường đó.
Hương Tố Quân liếc hắn một cái, mỉm cười:
Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của ngươi?
Thác Bạt Nghi đáp:
Tại hạ là Thác Bạt Nghi.
Hương Tố Quân hỏi:
Ngươi chắc là Vương tộc của Thác Bạt Tiên Ti tộc đúng không?
Thác Bạt Nghi nghĩ tới Thác Bạt Khuê, trong lòng nổi lên tình cảm khó hình dung, trả lời:
Cứ cho là thế đi!
Hương Tố Quân vui vẻ nói:
Nghe nói huyết thống của Yến Phi có một nửa là Thác Bạt Tiên Ti, phải chăng là người đồng tộc với ngươi?
Thác Bạt Nghi gật đầu:
Yến Phi là hảo huynh đệ đồng tộc của ta. Từ nhỏ bọn ta đã chơi cùng nhau rồi.
Hương Tố Quân nhìn hắn nói:
Cuối cùng cũng có một câu khẳng định rồi, không phải cứ cho là thế này, cho là thế nọ nữa.
Thác Bạt Nghi không ngờ Hương Tố Quân là một người nói chuyện đáng yêu đến vậy, thầm nghĩ Triều Cảnh đúng là ngu xuẩn. Vì để tranh cái gì thiên hạ đệ nhất đó mà để mất nàng. Nhưng con người ta đều là thế, những vật đã đạt được rồi thì lại không để trong lòng. Không còn Triều Cảnh kìm kẹp về mặt tinh thần, Hương Tố Quân như con công xinh đẹp đang bị cầm tù được hồi phục bản sắc, hưởng thụ sinh mệnh.
Hương Tố Quân hỏi:
Không nói được ư! Phải chăng là không có lời gì đáp lại?
Thác Bạt Nghi bật cười khanh khách:
Nói thật ra, không phải ta không có lời gì hay để nói, mà là ta vui mừng quá nên không nói nên lời.
Hương Tố Quân không hiểu hỏi:
Tại sao ngươi bỗng nhiên lại vui vẻ thế?
Thác Bạt Nghi thản nhiên đáp:
Thấy cô nương không phải phiền não vì bất kỳ ai khác nên ta đương nhiên cảm thấy vui mừng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hương Tố Quân khẽ hồng lên, rõ ràng nàng không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy. Nàng liếc hắn một cái nhưng không nói gì.
Thác Bạt Nghi cảm thấy không khí có phần bẽn lẽn ngượng ngùng, bất chợt có chút hối hận, thầm tự mắng mình. Nữ tử người Hán trước mặt đương nhiên không cởi mở như nữ tử của tộc mình. Nàng sống nội tâm và hay xấu hổ, nếu mình lưu lại trong lòng nàng một ấn tượng bất lương thì chỉ còn cách đánh trống thu quân, khỏi nói nhiều tất lỡ miệng.
Thác Bạt Nghi đang định bỏ đi thì Hương Tố Quân đã hé môi thơm nói:
Lần này ta không tính toán lời lẽ khinh bạc của ngươi nữa. Cho ta biết, đại thảo nguyên ngoài Tái Ngoại như thế nào?
Thác Bạt Nghi cảm thấy dâng lên một luồng nhiệt khí ấm cả cõi lòng. Trong sát na ấy, mọi thứ đều thay đổi, đều trở nên bất đồng. Ngày hôm nay cũng khác hẳn bất kỳ ngày nào trước đó vì cuộc sống hốt nhiên trở nên phong phú. Ngoại trừ mỹ nữ trước mặt thì tất cả đều không còn gì quan trọng nữa.
Trác Cuồng Sinh tiến vào gian phòng của Cao Ngạn. Cao Ngạn vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Trình Thương Cổ, Diêu Mãnh và Âm Kỳ đang ngồi bên giường nói chuyện.
Trác Cuồng Sinh nhìn Trình Thương Cổ hỏi:
Tình hình thế nào?
Trình Thương Cổ đáp:
Khẳng định không sao. Độc tố không ngừng bài tiết ra từ đầu ngón tay, ngón chân. Gã ngủ nhiều nhất là một ngày nữa thì đảm bảo sẽ tỉnh lại, không bị di chứng gì đâu.
Âm Kỳ nói:
Yến Phi có thứ võ công gì vậy? Không những thần diệu như thế mà cả đến người mà hắn truyền công lực cũng thu được lợi ích đến thế, biến thành người bách độc bất xâm.
Trác Cuồng Sinh ngồi bên giường, dùng tay vạch mắt Cao Ngạn ra kiểm tra tình hình gã, đồng ý:
Yến Phi luôn chiếu cố cho Cao tiểu tử, không những từng liệu thương cho hắn, lại đả thông kinh mạch trong thể nội, làm Cao tiểu tử thoát thai hoán cốt. Yến Phi là một người thần kỳ. Đến hôm nay, ta vẫn chưa hiểu rõ hắn. Chắc hắn còn có điều gì đó giấu bọn ta. Xem ra ta cần thiết pháp bức hắn phải cung khai mới được.
Diêu Mãnh cười:
Trong thiên hạ chỉ sợ không một ai có thể cưỡng bức Yến Phi làm những việc mà hắn không muốn.
Trác Cuồng Sinh nói:
Tiểu tử ngươi thật vô tri. Không lạ sao ngươi lại đi cùng với Cao tiểu tử. Cao tiểu tử nếu chịu nghe theo lời ta lúc đó thì không phải chịu khổ thế này. Con bà nó! Ta có nói sẽ bức cung Yến tiểu tử bằng vũ lực chưa? Ta sẽ dùng giao tình. Nếu không, thiên thư của ta không thể có sự kết thúc hoàn hảo được.
Diêu Mãnh sợ lão tiếp tục công kích mình, vội vàng im miệng đầu hàng.
Âm Kỳ nói:
Các ngươi nói xem trên thuyền liệu có còn tai mắt địch nhân lưu lại để chứng thực sinh tử của Cao tiểu tử không?
Trác Cuồng Sinh nói:
Theo như Lưu Mục Chi đoán thì người của Tiếu gia vô cùng tự tin đối với việc dùng độc nên sẽ không lưu lại tai mắt tránh bị bọn ta tìm ra chỗ sơ hở. Tiếu Nộn Ngọc mặc dù chịu xuất lực cho Hoàn Huyền, nhưng tuyệt không chịu để chúng ta biết là do thị hạ thủ, sẽ hại Tiếu gia kết thành mối cừu hận rất lớn với bọn ta. Ta nhận thấy Lưu Mục Chi phân tích rất có đạo lý.
Trình Thương Cổ nói:
Con người của Lưu Mục Chi không đơn giản đâu.
Trác Cuồng Sinh đồng ý bảo:
Hắn là người có kiến thức, có học vấn và trí tuệ, chỉ là có tài mà chưa được sử dụng thôi. Mặc dù không biết võ công, nhưng chỉ với công phu trầm ổn lãnh tĩnh của hắn thì trong số bọn ta cũng chẳng có mấy người theo kịp được.
Diêu Mãnh hỏi:
Hắn quả thực tham gia đoàn tham quan là để đi xem thiên huyệt sao?
Trác Cuồng Sinh đáp:
Ta tin hắn. Hà! Lão tử nhìn người không lầm đâu. Ít nhất thì việc ta nhìn ra yêu nữ là rất chuẩn đúng không?
Diêu Mãnh không tưởng nổi lão lại lấy đó làm cơ hội ‘giáo huấn’ mình, chỉ còn cách im miệng một lần nữa.
Trác Cuồng Sinh bật cười:
Tên tiểu tử ngươi! Ta cho ngươi biết tại sao ta tin tưởng hắn nhé. Bây giờ, toàn bộ phương Nam có một bầu không khí gần như là tuyệt vọng. Những kẻ sĩ có kiến thức đều không còn hy vọng gì với tương lai nữa. Nhưng hai câu sấm ngữ Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long, chánh thị hoả thiên thạch thiên hàng thì do lão tử ta phát minh không ngờ lại giống như một viên đá ném xuống mặt nước phẳng lặng, khơi dậy những làn sóng hy vọng và không ngừng khuếch tán. Hà! Thật không ngờ lời nói của ta lại có sức ảnh hưởng như vậy với phương Nam. Đến Lưu Mục Chi cũng vì thế mà bị hấp dẫn đến Biên Hoang để chứng thực hai câu đó. Tối qua ta đã mất gần một thời thần để tường thuật cho hắn ngọn nguồn về ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’. Hắn nghe mà hai mắt sáng bừng, để hắn biết trong hai câu thì câu đầu tiên tuyệt không phải nói ngoa.
Trình Thương Cổ hiển nhiên là không có hứng thú đối với Lưu Mục Chi, lão nói lảng đi:
Theo như ngươi nói thì Hoàn Huyền sẽ nhận định là Cao tiểu tử đã độc phát thân vong, vì thế trong một khoảng thời gian sẽ không có hành động gì đối với Cao tiểu tử nữa.
Âm Kỳ lo lắng:
Hoàn Huyền sẽ nghĩ đã hoàn thành sự uỷ thác của Nhiếp Thiên Hoàn, đương nhiên y sẽ lập tức truyền tin cho Nhiếp Thiên Hoàn biết về cái chết của Cao Ngạn. Nếu tin này truyền tới tai tiểu Bạch Nhạn thì rốt cuộc là tốt hay là xấu đây?
Diêu Mãnh không nhịn được nói:
Tiểu Bạch Nhạn hoặc sẽ vì Cao Ngạn mà khóc to một trận, rồi dần dần quên gã đi. Ài! Hoặc nàng sẽ không rơi đến nửa giọt lệ vì tên tiểu tử Cao Ngạn thích nhất là khoe khoang khoác lác, có thể cô nương nhà người ta rõ ràng không có ý gì đối với gã. Hoặc nói không chừng nàng ta đối với gã gốc rễ tình yêu sâu sắc, không thể tự thoát được. Có thể là một trong các dạng đó.
Trác Cuồng Sinh than:
Chỉ riêng việc Cao tiểu tử là biết Hoang nhân bọn ta đã cải biến rồi. Ai cũng quan tâm đến gã, hy vọng gã và tiểu Bạch Nhạn có một kết cục tốt đẹp. Ài! Việc này cát hung khó đoán, chỉ hy vọng ông trời có điểm nhân từ thôi.
Lúc này, một huynh đệ Hoang nhân đến báo Đàm Bảo muốn gặp Cao Ngạn.
Trác Cuồng Sinh đứng lên nói:
Để ta ứng phó hắn. Nếu như hắn vẫn không thức tỉnh thì ta sẽ ném hắn xuống Dĩnh Thuỷ.
Trình Thương Cổ đề tỉnh lão:
Cẩn thận hắn là người của Tiếu Nộn Ngọc đó.
Trác Cuồng Sinh gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi ra khỏi phòng.
Yến Phi bế mục dưỡng thần.
Sau một đêm toàn lực hành quân dưới gió lạnh, người ngựa đều mỏi mệt không chịu nổi. Nhưng để đến Tham Hợp Pha càng sớm càng tốt nên bọn họ chỉ nghỉ ngơi một canh giờ rồi lại tiếp tục hành trình.
Thác Bạt Khuê đến bên chàng ngồi xuống nói:
Có một tin tức rất xấu.
Yến Phi đang ngồi dựa lưng vào thân cây mở mắt ra nói:
Hy vọng không xấu quá!
Thác Bạt Khuê nói:
Mộ Dung Bảo giảm tốc độ hành quân, không những không hành quân ban đêm nữa, mà hôm qua cũng chỉ đi nửa ngày đường.
Yến Phi hỏi:
Việc đó cho thấy điều gì?
Thác Bạt Khuê nói:
Cho thấy tiểu Bảo cuối cùng cũng thông minh, biết chỉ có thủ vững ở Tham Hợp Pha là đã ở vào thế bất bại rồi. Vì thế hắn hết sức tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi để người ngựa hồi sức, thay đổi phương pháp lấy ổn định làm chính, tránh bị bọn ta chặn đường tập kích.
Yến Phi ngồi thẳng lưng dậy hỏi:
Nếu vậy thì chúng ta mất hết ưu thế sao? Trong tình hình đó, tiểu Bảo sẽ sai kỵ binh trinh sát đi bốn phía, từng bước cẩn thận. Nếu để hắn phát hiện vị trí của bọn ta thì bọn ta sẽ mất tác dụng kỳ binh.
Thác Bạt Khuê bảo:
Bọn ta vẫn có ưu thế trên ba phương diện.
Yến Phi chăm chú nhìn hắn:
Nói xem!
Thác Bạt Khuê đáp:
Trước tiên, tiểu Bảo không biết chúng ta đã đoán ra địa điểm mà chúng đến không phải trong Trường Thành mà là Tham Hợp Pha bên ngoài Trường Thành. Chỉ cần thám tử của hắn không phát hiện được bọn ta mai phục xung quanh Tham Hợp Pha rồi thì trận này bọn ta tất thắng không sai.
Yến Phi nói:
Nếu như tiểu Bảo cẩn thận cảnh giác, bọn ta không thể tránh được tai mắt thám tử của hắn.
Thác Bạt Khuê thở dài, cho thấy hắn cũng cảm thấy như vậy, lại tiếp:
Tiếp theo là tiểu Bảo vì không nghĩ bọn ta lại đi trước hắn đến hai ngày đường. Cuối cùng là khí trời càng lúc càng lạnh, gió cát càng lúc càng lớn, nếu hướng gió không thay đổi thì bên nào phát động công kích thuận gió sẽ chiếm ưu thế.
Yến Phi nói:
Vấn đề là tiểu Bảo tình nguyện chịu đựng gió lạnh, không toàn lực hành quân. Bọn ta có thể tập kích hắn trên đường.
Thác Bạt Khuê nói:
Tiểu Bảo đã chia đại quân thành năm quân, đưa lương thảo vào giữa, vì thế nên mới chậm chạp như vậy. Giữa các quân lại có tả hữu tiền hậu hô ứng với nhau. Bọn ta thuận gió đột kích thì có thể hy vọng thắng lợi nhỏ, nhưng tiểu Bảo binh lực vẫn hơn xa bọn ta, bọn ta không cách gì đánh bại chúng, lại làm bại lộ hành tung, kế diệt địch ở Tham Hợp Pha cũng không có công hiệu nữa.
Yến Phi nhíu mày suy nghĩ một lát, nói:
Gọi Thôi Hoành đến xem hắn có biện pháp nào không
Thác Bạt Khuê phân phó thân binh đang đứng đợi lệnh bên cạnh đi tìm Thôi Hoành rồi nói:
Lạc thú trên chiến trường là ở đó. Thiên biến vạn hoá, thắng bại chỉ trong một ý niệm.
Yến Phi cười khổ:
Trên chiến trường còn có gì là lạc thú mà nói nữa? Cả ngày chỉ nghĩ làm sao giết người hoặc lo sợ bị người khác giết chết. Đêm ngủ đầy mộng mỵ, khổ cực không thể nói hết.
Thác Bạt Khuê cười:
Ta biết ngươi là người có trái tim nhân hậu, nhưng đối với loại người như Mộ Dung Thuỳ, ngươi nói chuyện nhân nghĩa với hắn có tác dụng gì? Đánh trận đúng là gian khổ, nhưng khi thắng lợi thực sự vào tay mình thì ngươi sẽ biết cái giá bỏ ra là xứng đáng.
Hắn lại tiếp:
Chút nữa thì quên, ngươi đã liên lạc được với Kỷ mỹ nhân chưa?
Yến Phi chưa kịp đáp thì Thôi Hoành đến. Nghe Thác Bạt Khuê giải thích rõ ràng tình hình ta địch xong, hắn không suy nghĩ gì, ứng khẩu nói:
Bọn ta lùa Mộ Dung Bảo như lùa dê vào bẫy là được.
Thác Bạt Khuê ngẩn người hỏi:
Làm thế nào được?
Thôi Hoành nói:
Địch nhân bỗng nhiên trì hoãn vì có suy xét lại về chiến lược cũ. Nhưng lý do chủ yếu vẫn là vì toàn quân mệt mỏi không thể hưng phấn, không thể không giảm tốc độ để nghỉ ngơi. Nhưng khí trời càng lúc càng lạnh. Dưới sự hành hạ của gió lạnh thì sức chiến đấu của quân địch không ngừng bị giảm sút làm kế hoạch của chúng ta càng có khả năng thành công.
Thác Bạt Khuê hoài nghi nói:
Ta muốn đại thắng chứ không phải trận thắng nhỏ.
Thôi Hoành nói:
Cái đó đương nhiên. Chiến dịch này là cơ hội tốt ngàn năm có một để xoay chuyển toàn diện cục thế, bọn ta không thể bỏ lỡ, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Yến Phi hỏi:
Ngươi có diệu kế gì không?
Thôi Hoành đáp:
Biện pháp của thuộc hạ rất đơn giản. Đó là tạo ra hiện tượng giả là chúng ta đang truy kích sau lưng chúng, làm địch nhân không thể không như chó nhà có tang chạy về Tham Hợp Pha. Vậy thì chúng ta có thể đạt được thắng lợi toàn diện triệt để rồi.
Thác Bạt Khuê hỏi:
Tiểu Bảo là người nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, lại dễ dàng bị lừa như thế ư?
Thôi Hoành không hề lúng túng đáp:
Việc đó phải chia thành hai phương diện. Trong lòng Mộ Dung Bảo nhận định bọn ta sẽ phục kích chúng ở bên ngoài Trường Thành. Hắn tuyệt không biết bọn ta đã sớm tính ra địa điểm đột kích, vì thế mới quyết định đến Tham Hợp Pha lập doanh trại, giữ vững trận địa, phối hợp với Mộ Dung Tường đến để triển khai phản kích bọn ta. Nhưng bọn ta lại có lý do phát động công kích hắn trước khi hội hợp với Mộ Dung Tường nên Mộ Dung Bảo mới không hoài nghi là bọn ta chỉ hư trương thanh thế. Thực ra, địa điểm mai phục chân chính là Tham Hợp Pha.
Yến Phi gật đầu:
Ngươi nói có đạo lý. Còn phương diện khác là gì?
Thôi Hoành đáp:
Phương diện khác là thể lực và sỹ khí quân địch. Địch nhân tuy người nhiều thế mạnh, nhưng chỉ ngoài mạnh trong yếu. Quân tâm một khi rối loạn thì không còn lực hoàn kích nữa. Hơn nữa, mục tiêu đến lại không xa trước mặt, đương nhiên sẽ thục mạng chạy về Tham Hợp Pha, chui vào kế của bọn ta. Nếu như chúng ta là lang sói thì địch nhân là dê béo đang vào chuồng vậy.
Hai mắt Thác Bạt Khuê lại sáng bừng lên, nói:
Quân tâm đã loạn rồi thì sẽ không chịu sự khống chế của tiểu Bảo nữa. Nhưng làm thế nào để tạo ra hiện tượng giả là chúng ta đang truy đuổi đằng sau?
Thôi Hoành trả lời:
Chỉ cần cấp cho thuộc hạ ba ngàn quân là được.
Thác Bạt Khuê nhíu mày hỏi:
Ba ngàn người?
Thôi Hoành đáp:
Thuộc hạ và ba ngàn quân đó sẽ ẩn nấp ở khu rừng gần đường, nghỉ ngơi chờ đợi. Khi đại quân Mộ Dung Bảo đi qua thì thuộc hạ sẽ sai năm trăm người đuổi theo phía sau, khơi dậy sự hoảng loạn của chúng. Thuộc hạ lại chia hai ngàn rưỡi người còn lại thành bốn đội, đột kích hậu quân của đối phương. Chỉ cần đánh bại hậu quân của chúng thì sự hoảng loạn sẽ như ôn dịch loang ra khắp toàn quân, chỉ còn biết chạy về phía trước. Địch nhân càng sợ bọn thuộc hạ sẽ lợi dụng đêm tối gió lạnh tập kích chúng ở nơi bình nguyên hoang dã không thể phòng thủ nên sẽ không dám dừng lại một phút.
Mục quang Thác Bạt Khuê hướng về Yến Phi trầm giọng hỏi:
Ngươi nhận thấy biện pháp của Thôi khanh có thể thực hiện được không?
Yến Phi gật đầu:
Ta có lòng tin đối với Thôi huynh. Y sẽ có thể làm việc đó được.
Thác Bạt Khuê nói:
Chỗ này cách Tham Hợp Pha chỉ hai ngày đi ngựa. Nếu đổi ta là Mộ Dung Bảo thì trong tình huống quân tâm hoảng hốt cũng chỉ hy vọng sớm đến Tham Hợp Pha mà thôi.
Hắn lại ngửa mặt nhìn trời cười:
Nhưng ta đã sớm phục binh ở đó rồi, đợi chúng đem mạng đến nộp. Kế hay lắm! Cứ như lời Thôi khanh mà làm.
Tiếp đó, hắn đứng lên nói:
Việc này không thể thất bại, ta sẽ giao cho Thôi khanh những tướng lĩnh và binh mã tốt nhất.
Yến Phi nói:
Tốt nhất là cho Đạo Sinh làm phó tướng của Thôi huynh.
Thác Bạt Khuê gật đầu đồng ý vì trong số thủ hạ tướng lĩnh, quan hệ của Trường Tôn Đạo Sinh và Thôi Hoành là tốt nhất.
Thôi Hoành ung dung nói:
Thuộc hạ có một đề nghị nữa là việc này do Đạo Sinh tướng quân chủ trì, thuộc hạ chỉ làm quân sư. Như thế thì sẽ không có vấn đề gì về mặt chỉ huy tác chiến.
Thật ra, Thác Bạt Khuê và Yến Phi đều lo sẽ có vấn đề về mặt chỉ huy vì Thôi Hoành mới gia nhập hàng ngũ Thác Bạt Khuê, chưa có uy tín trong quân. Theo phương thức và tập quán tác chiến của Thác Bạt tộc thì hắn cũng chưa có sự hiểu biết đầy đủ. Nhưng kế hoạch này là do hắn nghĩ ra, đương nhiên là phải để hắn phụ trách. Giờ nghe thấy hắn chủ động đề xuất làm phó thủ, đương nhiên họ hoan nghênh tiếp thu.
Thác Bạt Khuê quả quyết nói:
Cứ như Thôi khanh nói đi.
Thôi Hoành vui mừng lĩnh mệnh.
Chú thích:
Phía bắc Trường Thành