Chương 627: Được Lãnh Đạo Thừa Nhận.


Số từ: 2429
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: vipvandan
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân tiếp xúc với Tần Vệ Quốc, trước đó hai bên chỉ biết nhau mà thôi, cho đến bây giờ cũng không nói chuyện nhiều.
Những năm gần đây Trương Thanh Vân đã gặp qua rất nhiều lãnh đạo cấp bộ nhưng Tần Vệ Quốc vẫn cho hắn ấn tượng rất sâu. Đây là một người nho nhã, cặp mắt nhu hòa, có thể nói là hiền lành. Nếu như không biết trước lão là bí thư tỉnh ủy Hoa Đông, lại gặp mặt nhau dưới trường hợp khác thì nhất định sẽ nghĩ đây là một ông lão hiền lành, có phong bộ của người có học, dễ dàng làm người ta liên tưởng đến hình ảnh của một giáo sư đại học.
Tuy trước đó Niếp Vân đã có dặn trước và Trương Thanh Vân đã biết rõ trước đó Xa Vĩ bị phê bình, nhưng khi thật sự tiến vào trong phòng thì Trương Thanh Vân lại không có chút căng thẳng, hắn chỉ biết cung kính chờ đợi câu hỏi của bí thư.
Sau khi hai người bắt tay thì Tần Vệ Quốc chỉ xuống ghế sa lông bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống, sau đó có một phút là không gian yên tĩnh, không ai nói gì. Tần Vệ Quốc dùng ánh mắt cẩn thận để xem xét Trương Thanh Vân.
Ấn tượng của Tần Vệ Quốc về Trương Thanh Vân chính là vị cán bộ trẻ đã đứng ra phát biểu trước nhân dân khi phó thủ tướng Liên đến thị sát Cảng Thành vào trước đó, khi đó lão cảm thấy đầu óc người này xoay chuyển rất nhanh, đúng là cán bộ trẻ đặc biệt.
Bây giờ khi tiếp xúc gần hơn thì Tần Vệ Quốc mới cảm nhận được sự bình tĩnh và trầm ổn của Trương Thanh Vân, điều này so sánh với Xa Vĩ làm lão cảm thấy kinh ngạc. Nếu xem xét từ độ tuổi thì Xa Vĩ rõ ràng lớn hơn Trương Thanh Vân rất nhiều, hơn nữa chức vụ cũng cao hơn, nhưng nếu so ra thì sao lại thiếu trầm ổn hơn một cán bộ tuổi trẻ cho được?
- Thanh Vân, anh đến Cảng Thành được một năm rồi à?
Tần Vệ Quốc đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu hòa hoãn, hai người bắt đầu nói về những vấn đề nằm ngoài công tác.
- Báo cáo bí thư, tôi đã đến Cảng Thành được tám tháng, vẫn chưa đến một năm.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu hạ xuống rất thấp.
- Cậu hãy đơn giản nói ra những nhận thức của mình ở phương diện công tác trong tám tháng vừa qua, không cần lo lắng, cứ nói thoải mái.
Tần Vệ Quốc khoát tay nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên nghiêm túc, hắn lén đưa mắt nhìn Tần Vệ Quốc, cũng không biết trong lòng lãnh đạo đang suy nghĩ điều gì. Nói chuyện với lãnh đạo thì tốt nhất phải hiểu rõ ý đồ, như vậy mở miệng mới đạt được hiệu quả.
Nếu không thì lãnh đạo hỏi gì đáp nấy, không biết trọng điểm thường sẽ để lại một ấn tượng cán bộ không có đầu óc, ý nghĩ không rõ rệt, như vậy sao có thể làm lãnh đạo an tâm trong lúc phân công công tác?
Nếu có thời gian thì Trương Thanh Vân nhất định sẽ phải xem xét khi trả lời vấn đề này, đáng tiếc là bây giờ thời gian không đợi con người, hắn không có cơ hội xem xét. Vì vậy hắn chỉ trầm ngâm một chút thì dùng lời lẽ của tổ chức để nói về những nhận thức của mình trong tám tháng vừa qua.
Trọng điểm lời nói của Trương Thanh Vân chính là đặc điểm những thành phố tuyến hai của trung ương, những hiểu biết của hắn trong công tác đoàn thể và công tác quy hoạch xây dựng ở Cảng Thành. Những lời nói cũng không quá sáo rỗng mà còn thông qua những ví dụ thực tế để nói chuyện, cũng có thể coi là nhận thức cụ thể.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa có lúc chợt dừng lại để giảm tiết tấu, vì sau khi hắn nói được vài câu thì Tần Vệ Quốc đã đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Trương Thanh Vân khựng lại thì Tần Vệ Quốc lại nói hắn tiếp tục, cứ như vậy mà Trương Thanh Vân nói ra hơn mười ngàn chữ.
Sau khi nói xong thì Trương Thanh Vân thở một hơi dài, Tần Vệ Quốc dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, lão xoay người lại nói:
- Có thể hiểu cậu nắm bắt rất rõ ràng, nhưng phương pháp xử lý vấn đề vẫn là chưa thỏa đáng.
- Tôi nghe nói trong khối chính quyền ở Cảng Thành có tồn tại vấn đề đoàn kết, cụ thể là anh và chủ tịch Xa có mâu thuẫn rất lớn, đây là nguyên nhân gì? Đã có thử liên hệ với nhau hay chưa?
Trương Thanh Vân cúi đầu không nói, hắn tỏ vẻ chờ đợi bị mắng. Tần Vệ Quốc lại ngừng lời, ngay sau đó mới đưa tay nói:
- Cậu nói đi, cậu thấy vấn đề này là thế nào? Có phải không còn biện pháp nào để giải quyết hay không?
Trương Thanh Vân vội vàng ngẩng đầu, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bí thư Tần, thật ra tôi cũng thấy rõ vấn đề này, hơn nữa những tồn tại trong khối chính quyền chúng tôi cũng không phải là điều gì quá kỳ quái. Bây giờ chúng tôi đang ở vào giai đoạn điều chỉnh kết cấu kinh tế và tìm điểm sáng cho kinh tế phát triển.
- Trong thời kỳ quan trọng này chúng ta thường gặp phải mâu thuẫn, hơn nữa trong vấn đề quy hoạch xây dựng và phát triển kinh tế lại chính là chỗ bộc phát mạnh nhất. Nếu nói về tầm nhìn ngắn hạn thì chúng tôi bảo vệ tốc độ phát triển kinh tế rõ ràng là điều không thể trách.
- Nhưng nếu xét về lâu về dài thì chúng tôi vẫn phải tìm kiếm và tiếp tục duy trì tốc độ phát triển kinh tế, hơn nữa nếu muốn được liên tục bảo trì tốc độ phát triển thì sau này phải nhìn xa hơn một chút. Tất nhiên khi ánh mắt nhìn xa thì sẽ phải phá bỏ nhiều lợi ích ngắn hạn, như vậy thì mâu thuẫn sẽ xuất hiện.
- Mà bây giờ ban ngành Cảng Thành chúng tôi đang rơi vào khoảng thời gian dễ dàng tạo ra mâu thuẫn này, xuất hiện những ý nghĩ khác nhau, khi tìm được những biện pháp giải quyết mâu thuẫn thì sẽ có mâu thuẫn khác xuất hiện. Như vậy khi chúng tôi không ngừng va chạm tư duy thì ý kiến mới dần dần quy về một mối, tình hình cũng giống như những năm đầu cải cách, khi đó cả nước cùng nhau biện luận.
Tần Vệ Quốc nghe rất chyên chú, càng nghe thì hai hàng chân mày càng vo lại thành một khối, lão dùng giọng vui mừng nói:
- Nếu dựa theo ý nghĩ của cậu thì những tin đồn nói khối chính quyền không đoàn kết ở bên ngoài chỉ là bậy bạ sao? À, không phải là nói bậy, mà đây chính là tình huống bình thường à?
- Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói như vậy, trước nay tôi chưa từng thấy hai vị chủ tịch và phó chủ tịch thường vụ lại có mâu thuẫn lớn như vậy. Nhưng hôm nay tôi lại được nghe cậu nói rõ, nhưng thế nào là phương pháp bình thường để giải quyết mâu thuẫn?
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút thay đổi, hắn cũng không vì câu chất vấn của Tần Vệ Quốc mà lùi bước. Hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Tôi nói mâu thuẫn là bình thường, chứ không nói tình trạng của khối chính quyền chúng tôi vào lúc này là bình thường.
- Bây giờ Cảng Thành đang bước vào thời điểm quan trọng, trước nay chưa có mâu thuẫn, bây giờ có thì nguyên nhân chủ yếu cũng chính là cán bộ chúng tôi có tư duy không rõ rệt. Trước nay chúng tôi đều bước đi bằng hai chân trên phương diện phát triển kinh tế, một chân là đầu tư, một chân là xuất khẩu.
- Nhưng bây giờ nếu cứ tiếp tục đi bằng hai chân là không được, vấn đề đầu tư vào tỉnh Hoa Đông đã đến độ cao mới, xuất khẩu cũng dần bảo hòa. Dưới tình huống này trong lòng mọi người khó thể nắm chắc chúng tôi sẽ phát triển thế nào, không thể biết trước được.
- Cũng vì nguyên nhân này mà làm cho rất nhiều người không nhìn thấy tương lai rõ ràng, một khi đã không rõ ràng thì tất nhiên chỉ biết túm lấy cái trước mắt, nếu phát triển kinh tế mà chụp lấy cái trước mắt thì rõ ràng là thiển cận, cũng vì vậy mà chẳng phải mâu thuẫn kéo đến khối chính quyền rồi sao?
Trương Thanh Vân nói đến đây thì lén đưa mắt nhìn Tần Vệ Quốc, sau đó khựng lại một chút rồi nói:
- Bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều người đang hứng thú bàn luận về vấn đề ban ngành chúng tôi không đoàn kết, nhưng lại có rất ít người phân tích được nguyên nhân vì sao chúng tôi không đoàn kết.
- Là một phó chủ tịch thường vụ, tôi vốn là người phải hỗ trợ công tác cho chủ tịch Xa, nhưng ý kiến trên phương hướng phát triển kinh tế của chúng tôi khác biệt, là một cán bộ cao cấp của đảng thì tôi phải bảo trì ý kiến của mình. Sự việc này không liên quan đến vấn đề có bày ra vị trí chính đáng hay không, cũng không liên quan đến tính nghiêm túc của tổ chức, mà là vấn đề nguyên tắc.
- Tôi nói tất cả đều bình thường, mà nếu xét từ góc độ này, nếu tất cán bộ Cảng Thành chúng tôi đều cùng hướng, tất cả đều hòa hợp êm thấm, đều mơ mơ màng màng vì chút lợi nhỏ trước mắt, như vậy mới là không bình thường. Đây là những ý kiến của tôi, kính mong bí thư Tần chỉ ra chỗ sai.
Trong mắt Tần Vệ Quốc chợt lóe lên tinh quang, vừa rồi lão hỏi chỉ mong sao tạo ra vấn đề khó khăn cho Trương Thanh Vân, sau đó lợi dụng cơ hội mà gõ đầu, hạ uy thế đối phương, sau đó lại chìa tay đưa kẹo. Nhưng không ngờ Trương Thanh Vân lại nói ra như vậy, qua điểm và tính logic là cực kỳ chặt chẽ. Tần Vệ Quốc phân tích những đặc điểm trong lời nói của Trương Thanh Vân mà trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mơ hồ còn có chút tán thưởng.
Cán bộ có tư tưởng là rất nhiều, nhưng cán bộ có tư tưởng như Trương Thanh Vân, hơn nữa lại còn dám mở miệng nói ra, số này lại rất ít. Phải biết rằng Trương Thanh Vân đến Cảng Thành phải nhận áp lực từ bốn phía, nhưng hắn dám kiên trì ý kiến của mình, điều này rất đáng quý.
Trước khi Tần Vệ Quốc đến Cảng Thành thì đã nhận được báo cáo của thư ký trưởng tỉnh ủy Canh Liệt, trong báo cáo Canh Liệt đánh giá Trương Thanh Vân rất cao, cho rằng không những là cán bộ trẻ, hơn nữa còn là một nhân tài hiếm có, hiểu chuyện đời, hiểu kinh tế, hiểu đấu tranh trên mọi ngóc ngách quan trường.......
Lúc đó Tần Vệ Quốc nghe báo cáo của thư ký trưởng mà không có cảm nhận quá sâu, nhưng bây giờ sau khi Trương Thanh Vân nói ra vài lời thì cũng cảm thấy Canh Liệt không nói sai về Trương Thanh Vân, đây tuyệt đối là cán bộ có thể bồi dưỡng.
Tần Vệ Quốc nghĩ đến đây thì ý nghĩ dùng Trương Thanh Vân làm tấm gương lại càng bùng lên dữ dội, nếu Trương Thanh Vân có thể bùng ra hào quang ở Cảng Thành, đây tuyệt đối là đòn đánh trả cực mạnh đối với những kẻ chửi bới Hoa Đông bài ngoại.
Trương Thanh Vân cẩn thận nhìn Tần Vệ Quốc, thấy bí thư một lúc lâu không lên tiếng mà trong lòng chợt không yên. Hắn không biết bí thư đang nghĩ gì, còn tưởng rằng bí thư thấy mình chọc ra lổ hỗng, chuẩn bị mắng chửi.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Tần Vệ Quốc lên tiếng, Niếp Vân đẩy cửa tiến vào nói:
- Bí thư, đã đến giờ rồi, bí thư Nhuận đã triệu tập tất cả thường ủy Cảng Thành vào phòng họp, tất cả mọi người đang đợi.
- À!
Tần Vệ Quốc có chút sững sốt, lão ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi cau mày nói:
- Được rồi, tôi đã biết, anh bảo bọn họ đợi một lát, tôi và phó chủ tịch Trương sẽ kết thúc ngay.
Tần Vệ Quốc nói xong thì lại ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, lão tiếp tục:
- Tiểu Trương, anh đúng là rất tốt, có thể thấy anh là tương lai của Cảng Thành, điều này làm tôi vui sướng. Lần này tôi đến Cảng Thành có thu hoạch rất nhiều, hôm nay nghe xong những gì anh nói cũng coi như là thu hoạch lớn.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, ngay sau đó trong lòng chợt hưng phấn khó tả, hắn kích động đứng thẳng người mà không biết nên nói thế nào. Lúc này tâm tình của hắn người khác khó thể cảm nhận được, hắn đến Cảng Thành được khá lâu mà tất cả đều nằm trong nghi vấn, mà có câu nói khẳng định của bí thư Tần thì tất cả những nghi vấn kia còn coi là gì? Một cảm giác được lãnh đạo thừa nhận chợt bao bọc toàn thân Trương Thanh Vân.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bố Y Quan Đạo.