Chương 114: Cái bạt tai này trả cho cô


Căng thẳng đến mức lòng bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, lúc vừa đẩy cửa vào hàm răng đã va vào nhau lập cập.

Dương Tiểu Đào 8hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân: Không cần lo lắng quá, anh ta chỉ nhìn thoáng qua, chắc không nhớ mình đâu? Song Đoàn Ý 3thực sự nhận ra cô.

Sau khi Dương Tiểu Đào ngồi xuống, Đoàn Ý phía đối diện nhìn cô một lát, hết sức ngạc nhiên:
Là c9ô ư?

Thang Đồ cho rằng Đoàn Ý đã thay đổi rất nhiều.
Ấn tượng của Thang Đồ về anh ta luôn gắn với vụ việc ở sân bay, trong trạng thái nổi điên, lo âu và bất lực, hoàn toàn không giống dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề như hôm nay.
Nhìn chung, Đoàn Ý đang ngồi trong phòng thẩm vấn lúc này mẫu mực ưu tú, ung dung không sợ hãi, điệu bộ cử chỉ đều đàng hoàng.
Lúc đó Dương Tiểu Đào nghĩ, câu đố sao lại trùng hợp vậy chứ, nói về lứa đôi, và rồi một người đàn ông nho nhã xuất hiện, tất cả đều giống như đoạn mở đầu của chuyện tình lãng mạn trong phim truyền hình, cho đến khi Dương Tiểu Đào thấy một đôi tay mềm mại khoác lên cánh tay anh ta.
Đúng là lãng mạn, nhưng không phải dành cho cô.
Dương Tiểu Đào phút chốc không biết nên nói gì, môi cứ mấp máy, một hồi sau mới hỏi thành tiếng:
Trước hôm lễ hội đoán câu đố đèn lồng, chúng ta...
Cô cúi đầu nhìn đôi chân mình, cảm thấy như thể bản thân bị dính chặt vào mặt đất, không thể nào nhấc chân lên được.
Nếu cô có thể khóc được thì tốt rồi, nhưng mãi cô không khóc nối, cứ bí bách trong lòng khiến cô cực kì khó chịu.
Một đôi giày nữ hiện ra trước mắt, không khí thoang thoảng mùi cà phê.
Cô ngẩn người.
Bùi Lục đưa Dương Tiểu Đào vào phòng thẩm vấn, cầm tờ khai xem rồi đưa cho cấp dưới.
6
Cấp dưới nhận lấy tiếp tục thẩm vấn Đoàn Ý, Bùi Lục ngồi bên cạnh im lặng quan sát.
Cùng lúc ấy Thang Đồ ở trong p5hòng quan sát kể bên, đánh giá Đoàn Ý qua tấm kính một chiều.
Dương Tiểu Đào đã nghĩ tới vô vàn khả năng, nhưng chẳng khả năng nào giống như ngày hôm nay, điều này khiến cô cảm thấy lực bất tòng tâm.
Thái độ của Đoàn Ý rất thẳng thắn, anh ta nhấn mạnh rõ ràng ngoại trừ cuộc gặp gỡ ở lễ hội đổ đèn, trước giờ anh ta chưa từng gặp cô.
Dương Tiểu Đào cũng không biết mình bị làm sao nữa, nghe anh ta nói vậy lại cảm thấy hụt hẫng.
Đoàn Ý trả lời:
Đúng vậy, tôi nhớ khi thấy cô ở lễ hội đoàn cầu đổ đèn lồng, cô nhìn câu đố nhưng đoán không ra, dáng vẻ chau mày của cô rất đáng yêu.
Tim Dương Tiểu Đào khẽ run lên.
Bùi Lục lẳng lặng ngước mắt quan sát Đoàn Ý, Thang Đồ trong phòng quan sát cũng chau mày lại.
Tay Dương Tiểu Đào để dưới bàn nắm chặt lại, cô nhìn Đoàn Ý, hỏi:
Anh cảm thấy tôi đáng yêu, nên mới về hình tội lên bia mộ sao?
Câu hỏi này của Dương Tiểu Đào đi đúng vào trọng điểm, không vòng vo dài dòng, Bùi Lục không ngờ cô ấy lại hỏi thế.
đã từng gặp nhau chưa?
Đoàn Ý lắc đầu, câu trả lời rất rõ ràng.

Vậy...
Tư duy của Dương Tiểu Đào hơi rối loạn, cô không biết làm thế nào để diễn đạt hết những gì muốn nói, có lẽ cô nên thật sự giữ bình tĩnh, dẫu sao xét từ một góc độ nhất định thì cô là người bị hại.
Dương Tiểu Đào hít sâu một hơi, ổn định lại nhịp thở, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Đoàn Ý nghe xong liền chau mày:
Tôi đã giải thích với cảnh sát rất nhiều lần rồi, việc này không phải do tôi làm.
Anh ta ngước mắt nhìn Dương Tiểu Đào:
Hình vẽ đó là cô thật sao? Cô gì à, cô nghĩ kỹ lại đi, liệu có phải trước đây cô từng đắc tội với ai không?

Lúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tâm trạng Dương Tiểu Đào vô cùng sa sút, cô muốn bật khóc ngay lập tức.
Dương Tiểu Đào dựa người vào tường, đứng yên rất lâu mà không đi tiếp.
Hụt hẫng vì điều gì? Ngay cả bản thân cô cũng không rõ.

Nếu như vẫn không tìm được chứng cứ thì sao?
Dương Tiểu Đào nhìn Thang Đồ.
Thang Đồ đã chứng kiến toàn bộ chuyện vừa rồi, cô ngẫm nghĩ, rồi nói ngắn gọn với Dương Tiểu Đào:
Em phải tin Bùi Lục.
Dương Tiểu Đào hít một hơi thật sâu, uống một hớp cà phê.
Tuy không ngoái đầu lại, nhưng Tiểu Đào biết rõ Thang Đồ vẫn đang quan sát cô qua tấm kính sau lưng.
Không được làm mất mặt câu lạc bộ Môn.

Nói vậy có nghĩa là anh cũng không gặp tôi vào đêm Giáng sinh sao?

Dương Tiểu Đào không ngờ anh ta sẽ có phản ứng như vậy, ngập ngừng hỏi:
Anh...
nhận ra tôi sao?
Đoàn Ý khẽ cười:
Đôi lứa cầm tay nối tơ hồng.
ở lễ hội đoán cầu đổ đèn lồng, hàng chữ này được viết trên chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu: Đôi lứa cầm tay nổi tơ hồng.
Dưới ánh đèn thấp thoáng, anh ta nói với cô, là chữ
Xuyết
.
Anh không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng mỗi lần đến câu lạc bộ Môn đều được cô nhiệt tình tiếp đãi.
Làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, đã gặp qua đủ loại người, Bùi Lục biết Dương Tiểu Đào là một cô gái tốt, tính tình ngây thơ lạc quan, song dù sao cũng chỉ là một cô gái, khi gặp rắc rối tình cảm sẽ mềm lòng lưỡng lự, nhưng không ngờ hôm nay cô đã khiến anh nhìn bằng con mắt khác.
Có lẽ do Dương Tiểu Đào đã quen với những bệnh án ở câu lạc bộ Môn.
Nếu không phải lúc trước từng gặp ở Sở cảnh sát, Thang Đồ thực sự cho rằng Đoàn Ý đang ngồi trước mặt mình và kẻ điên rồ ở sân bay chỉ là hai người có ngoại hình giống nhau mà thôi.
Cô quan sát rất kỹ, lúc Đoàn Ý nhìn Dương Tiểu Đào, sự bất ngờ trên gương mặt không hề giống như đang giả bộ.
Ngoài bất ngờ, ánh mắt anh ta còn thấp thoáng niềm vui.
Dương Tiểu Đào ngẩng đầu lên.
Thang Đổ đưa cho Dương Tiểu Đào một tách cà phê
Điều tra một vụ án không dễ đâu, việc cần làm em đã làm rồi, người cần gặp em cũng đã gặp rồi, hôm nay ra khỏi Sở cảnh sát thì đừng nghĩ ngợi linh tinh gì nữa, chuyện này đúng là rất kỳ lạ, nhưng em cứ để Bùi Lục lo liệu, trong khoảng thời gian này, sau khi tan làm chị sẽ đưa em về.
.
Dương Tiểu Đào cầm tách cà phê, mắt nhìn chằm chằm chất lỏng bên trong, bên trên phủ một lớp bọt sữa mỏng, thi thoảng lắc nhẹ sẽ phát ra tiếng lách tách khe khẽ, giống như phần tâm tư nhỏ nhoi đang chôn sâu trong đáy lòng cô bị hiện thực đánh vỡ tan tành.

Việc còn lại đừng nghĩ nhiều nữa, về sau em phải cẩn thận đấy.
Không sợ chuyện trở nên nghiêm trọng, chỉ sợ chuyện bất ngờ xảy ra.

Sầm Từ gọi điện thoại đến, hỏi thăm chuyện của Dương Tiểu Đào và Đoàn Ý, Thang Đồ vừa cầm điện thoại vừa đi tới chỗ cửa sổ, tóm tắt ngắn gọn lại toàn bộ chuyện thẩm vấn ban nãy, rồi thở dài:
Tâm trạng của Tiểu Đào không tốt, không lẽ con bé này thực sự thích Đoàn Ý rồi sao?
Ở đầu bên kia, Sầm Từ ngẫm nghĩ rồi nói:
Không chắc lắm.

Đừng làm quá lên chứ.
Thang Đồ ngoái đầu nhìn Dương Tiểu Đào, hạ giọng xuống:
Hai người đó mới gặp nhau một lần thôi mà.

Không phải cậu cũng vừa mới gặp Bùi Lục mà đã rung động rồi sao?
Sầm Từ nói trúng tim đen.

Thang Đồ bĩu môi, muốn nói Đoàn Ý sao có thể sánh được với Bùi Lục, nhưng cuối cùng vẫn nhịn mấy lời đó xuống.

Có tiếng bước chân đến gần, Thang Đồ vừa nói chuyện với Sầm Từ vừa liếc mắt sang, thấy một nam một nữ, người phụ nữ đi phía trước, rất xinh đẹp, bước chân khá nhanh, người đàn ông theo sau cô ta cao to vạm vỡ, khí thể hùng hổ.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Thang Đổ: Mấy người này không tốt đẹp gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.