Chương 115: Đừng lún chân quá sâu


Có thể nhận ra người phụ nữ này đang tức giận chứ không phải có vấn đề về tâm thần, cô ta xông về phía Dương Tiểu Đào, cái tát đó cũng do cảm x8úc tích tụ mà thành, cô ta chỉ muốn trút giận, nhưng không ngờ lại bị đánh trả, lúc đó, cô ta cũng sửng sốt y hệt Dương Tiểu Đào.

Nhưn3g người đàn ông đứng phía sau cô ta đã tiến lên đẩy mạnh Thang Đồ một cái, chỉ vào mặt cô mắng:
Mẹ kiếp, mày là ai? Thèm đòn phải không? Tao 9đang dạy dỗ con tiện nhân này, mày nhúng mũi vào làm gì?
Thang Đồ bị đẩy mạnh, bèn quát lại:
Mẹ kiếp, mày đẩy phụ nữ thì còn coi là đàn ông 6không hả?

Đẩy mày? Tao còn muốn đánh mày nữa đây này!
Nói đoạn, gã liền xông tới.
Anh nghiêm giọng quát:
Muốn giở trò gì hả?
Thang Đồ ngước mắt lên nhìn bóng lưng cao to đứng trước mặt mình, trước đây cô cảm thấy khi Bùi Lục mặc đồng phục cảnh sát trông rất lạnh lùng, nhưng bây giờ cô lại thấy ấm áp lạ thường.
Gã kia không đánh được Thang Đồ, liền quát Bùi Lục:
Cảnh sát thì giỏi lắm hả?
Bùi Lục vẫn chắn trước Thang Đồ, nói với gã ta:
Cảnh sát không giỏi, nhưng ở đây là Sở cảnh sát, nếu anh dám gây chuyện, tôi sẽ bắt anh.
Gã đó không chịu thua, muốn tiếp tục tranh cãi với Bùi Lục, nhưng bị người phụ nữ đứng bên cạnh kéo lại, nháy mắt ra hiệu với gã.
Thang Đồ bèn giải vây cho cô:
Thật ra cũng không có gì khó thừa nhận, chị đã xem ảnh chụp của Đoàn Ý rồi, nếu xét về ngoại hình thì đúng là mẫu đàn ông được con gái thích.
Dương Tiểu Đào gẩy đầu ngón tay, thỏ thẻ nói:
Bác sĩ Sầm, chị cảm thấy người trước đây xông vào câu lạc bộ Môn và nghĩa trang liệu có phải là anh ấy không?

Thật ra cho đến giờ, đừng nói là Triệu Đại Đảm, ngay cả Dương Tiểu Đào dù ban đầu khẳng định chắc nịch, vậy mà cũng đã bắt đầu lưỡng lự, dù gì tối hôm Giáng sinh, cô cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt méo mó trên cửa kính, chưa từng thực sự nhìn thấy gương mặt của kẻ đột nhập đó.
Thang Đồ thở dài, bổ sung thêm câu nữa:
Cũng tại hôm đó ở nghĩa trang tối đen như mực, chỉ có mỗi đèn pin, ông ta nhớ được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Sầm Từ nhẹ nhàng xoay cốc cà phê, cô biết nếu chỉ dựa vào mấy lời nói bâng quơ thì rất khó lập thành án, dù Bùi Lục có lòng thì cũng phải làm việc dựa theo quy trình.
Không có chứng cứ xác thực, Đoàn Ý lại chưa làm hại ai, tổn thương đến ai, cùng làm chỉ là làm người khác sợ, vậy buộc tội thế nào được?
Thang Đổ mẳng Dương Tiểu Đào nói nhiều:
Chuyện của em chính là chuyện của câu lạc bộ Môn, hơn nữa chuyện này đâu có liên quan đến em, do em xui xẻo nên mới gặp phải thôi, em cũng biết câu lạc bộ Môn nhà mình chuyên gặp phải mấy loại chuyện kỳ quái này mà.

Hai người họ về đến câu lạc bộ Môn, thời gian khám bệnh của Sầm Từ cũng kết thúc, sau khi tiễn khách về, cô thấy mắt Dương Tiểu Đào hơi sưng lên, liền nhìn Thang Đồ.
Nói thật, chuyện này rất khó để tìm bằng chứng, chuyện tiếp theo Bùi Lục phải làm là tiếp tục thẩm vấn Đoàn Ý và tìm bằng chứng xác thực.

Đương nhiên, với điều kiện là phải lập án thì mới tiếp tục điều tra được.
Trong phòng họp, Thang Đồ nhấn mạnh điểm quan trọng, hơn nữa cô còn nhắc đến một chuyện:
Sau đó Bùi Lục còn gọi Triệu Đại Đảm đến xác nhận, anh ấy đặt hình Đoàn Ý bên cạnh hình của mấy tên tội phạm khác, nhưng Triệu Đại Đảm vẫn nhận ra Đoàn Ý chính là người trong nghĩa trang đêm hôm đó, song khi Bùi Lục đặt ảnh Đoàn Ý bên cạnh ảnh mấy tên tội phạm nhang nhác giống gã, Triệu Đại Đảm lại không thể khẳng định được chắc chắn.

Từ nhỏ Thang Đồ đánh nhau với con trai chưa thua 5bao giờ, lớn lên rồi thì lại càng bạo dạn hơn, dù bị đánh đến mức chảy máu đầu cô cũng không bao giờ chịu nhận thua, vẫn tiếp tục xông lên đánh tiếp.
Bàn tay của gã đó còn chưa kịp chạm vào Thang Đồ, thì bàn tay của một người đàn ông khác đã vươn tới chặn ngang gã ta, sau đó siết chặt cổ tay gã, đẩy gã về phía sau.
Thang Đồ lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện ở Sở cảnh sát cho Sầm Từ nghe.
Nghe xong, Sầm Từ cười nói:
Xem ra phải để Tiểu Đào đăng ký học một lớp boxing mới được, đứng ngây ra chịu ăn đánh là không được rồi.
Sầm Từ nói vậy làm Dương Tiểu Đào càng muốn khóc hơn.
Nghĩ đến đây, Sầm Từ ngước mắt nhìn Dương Tiểu Đào, bất ngờ hỏi:
Lần này sau khi gặp được Đoàn Ý, em có cảm giác gì?
Dương Tiểu Đào sửng sốt:
Dạ?

Lần trước em gặp Đoàn Ý trong lễ hội đoán đổ đèn đã lập tức thích anh ta, còn hôm nay thì sao?

Em...
Dương Tiểu Đào ngập ngừng.
Thang Đồ quay đầu nhìn Dương Tiểu Đào.
Vừa rồi trong Sở cảnh sát, Thang Đổ bắt bạn gái của Đoàn Ý phải xin lỗi Dương Tiểu Đào, nhưng cô ta không phục, mắng Dương Tiểu Đào là yêu tinh chuyên đi hại người, quyến rũ bạn trai của cô ta, Thang Đồ phản bác lại:
Ăn nói cũng phải có chứng cứ, cô nói em ấy quyến rũ bạn trai của cô, thể chứng cứ đâu? Cô nhìn thấy hai người đó đi thuê phòng hay ôm ấp hôn hít trên đường?
Bạn gái Đoàn Ý đang nổi giận cũng phải á khẩu, cuối cùng tuy cô ta không cam tâm, nhưng ít nhất đã phải xin lỗi Dương Tiểu Đào, nói cho cùng cũng là cô ta ra tay đánh người trước.
Dương Tiểu Đào nghe Thang Đồ nói vậy, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ hơn, liền rối rít xin lỗi Thang Đồ, cô tự thấy mình đã làm liên lụy đến câu lạc bộ Môn.
Vừa mới lên xe, Thang Đồ lập tức hỏi Dương Tiểu Đào có nhận ra người phụ nữ đó là bạn gái của Đoàn Ý không? Dương Tiểu Đào cúi gằm mặt, khóe mắt đỏ hoe, nghe Thang Đồ hỏi vậy liền gật đầu.
Thang Đồ thở dài:
Vậy sao em lại để mặc cho cô ta đánh? Em cũng đâu nợ nần gì cô ta?
Một lúc lâu sau, Dương Tiểu Đào mới trả lời:
Em không kịp tránh, khi ấy em ngạc nhiên đến nỗi quên hết tất cả.
Thang Đồ nghiến răng khởi động xe:
Em xem đi, người phụ nữ đó cũng chẳng phải hiền lành gì, chắc chắn cô ta sẽ đến câu lạc bộ gây chuyện.

Nhắc đến chuyện của Đoàn Ý, hôm nay cũng không thu hoạch được gì.
Sau khi thấy Dương Tiểu Đào, Đoàn Ý chỉ thừa nhận gặp cô ở lễ hội đổ đèn, cũng thừa nhận chuyện ở sân bay, còn chuyện đêm Giáng sinh và ở nghĩa trang thì anh ta không hề biết.
Dương Tiểu Đào cuống quýt hỏi:
Vậy phải làm sao hả chị?

Còn làm sao nữa? Chúng ta không làm chuyện xấu, chẳng lẽ lại đi sợ họ? Đúng là buồn cười, còn có chị và Sầm Từ ở đây, không đến lượt em phải lo.
Dương Tiểu Đào à, chị bổ sung thêm một câu nữa, tính cách em thế này không được đâu, chị phát hiện ra câu lạc bộ mình tính cả cô lao công, em là người yêu bóng vía nhất đấy.

Sầm Từ nói:
Phải hay không phải là chuyện Bùi Lục cần chứng thực.
Còn về tình trạng tâm lý của Đoàn Ý, chị tin chẩn đoán chuyên môn của Thang Đồ trước đây.
Sầm Từ đổi tư thế ngồi khác, hơi nghiêng chiếc ghế lại:
Hôm nay sau khi gặp anh ta, em còn có thấy thích anh ta nữa không?
Nét mặt Dương Tiểu Đào cứng đờ, cô ấy ngẩng lên nhìn Sầm Từ, cảm thấy hoảng hốt.
Thang Đồ cũng nhận ra cảm xúc của cô ấy, ngạc nhiên không thôi:
Dương Tiểu Đào, không phải chứ?
Dương Tiểu Đào xấu hổ, miệng hết mở rồi lại khép, cũng không biết phải nói gì.
Thang Đồ lạnh lùng nhìn hai người đó, nhất là người phụ nữ có vẻ khá bình tĩnh, cô ta là ai vậy?
Người phụ nữ đó tiến lên nói với Bùi Lục:
Tôi là bạn gái của Đoàn Ý, đến Sở cảnh sát vì muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải những gì cần hỏi lần trước đã hỏi hết rồi sao?

Tiểu Đào, em phải nhớ rằng, em là người vô tội bị liên lụy vào, không nói đến hình vẽ trên tấm bia mộ, em còn bị bạn gái chính thức của người ta cho một cái bạt tại ngay tại Sở cảnh sát đấy, nên nếu có thể quên được Đoàn Ý, em hãy quên đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.