Chương 116: Còn hiểu bản thân cô hơn cả chính cô


Sầm Từ cho rằng tình cảm của Dương Tiểu Đào vẫn chưa sâu đậm, nên mới bình thản khuyến cô ấy đừng lún chân quá sâu.

Sau đó, Thang Đồ cũng8 lo lắng nói với Sầm Từ:
Mình sợ cô nhóc Tiểu Đào sẽ đâm đầu vào chỗ bế tắc.

Bình thường Tân Huân rất hay mỉm cười, nên không hề tạo cảm giác áp lực cho người khác, đánh giá của Sầm Từ về anh luôn là một người đàn ông có học thức cao, biết tiến lui trong chuyện đối nhân xử thế.
Nhưng Tần Huân khi làm việc vô cùng nghiêm túc, khác hẳn với lúc bình thường, anh nắm rõ từ phương hướng chung đến từng chi tiết nhỏ trong công ty.
Tần Huân giải thích:
Em không nghĩ chuyện xảy ra ở nghĩa trang giống như một nghi lễ hơn sao? Có thể thấy nghi lễ đầu tiên và nghi lễ thứ hai đều bị người khác phá ngang, chúng ta đặt giả thiết kẻ đó là Đoàn Ý, vậy chắc chắn gã sẽ tìm cơ hội để thực hiện tiếp.
Cách nói
nghi lễ
này khá mới mẻ, tạo cho Sầm Từ một lối suy nghĩ mới.

Nếu không phải là Đoàn Ý thì sao?
Cô hỏi.
Sầm Từ cảm thấy sợ cái cảm giác không biết này.
Cô làm trong ngành tâm lý, nhưng bài học đầu tiên lại là làm cách nào để rút khỏi ngành.
Bất ngờ thay Sầm Từ lại tin vào cái
cảm thấy
của anh, hình như trực giác của anh luôn luôn chính xác.
Đương nhiên trực giác này không phải là nói suông, những lời anh nói đều dựa vào cơ sở cả.
Tần Huân trong video mỉm cười nhìn cô:
Tiểu Từ, thật ra từ trước em đã phán định Đoàn Ý có tội rồi.
Tần Huân rất hiểu cô.
Sầm Từ cảm thấy, có đôi lúc Tần Huân còn hiểu bản thân cô hơn cả chính cô nữa.
Sầm Từ bật loa ngoài, anh ở trong video đang thảo luận các phương án, cô nghe đến nỗi đau hết cả đầu, vì có rất nhiều thứ cô không hiểu, nhưng vẫn rất khâm phục khả năng của anh.
Sau này Sầm Từ hỏi anh, tại sao nhất định phải gọi video.
Sầm Từ cứ canh cánh trong lòng suy nghĩ này, chẳng mấy mà chớp mắt đã đến lập xuân.
Năm nay lập xuân sớm, hoa nở cũng sớm hơn, nên hôm lập xuân đã thấy bóng dáng sắc hoa tràn ngập khắp các con phố, trên các chạc cấy cũng thấp thoáng chồi non mới nhú.
Nhắc đến Đoàn Ý, Sầm Từ không hiểu tại sao Tần Huấn lại chắc chắn sau này sẽ còn xảy ra chuyện.
Anh dường như đã đoán trước cô sẽ hỏi thể, nên thật thà trả lời:
Anh cảm thấy vậy.
Cảm thấy
Anh thực sự rất bận, nhưng lại lo cho sự an toàn của cô, anh sẽ gọi video cho đến khi cô bình an về đến nhà mới thôi.
Bình thường hai người ai bận việc của người nấy, nếu cần hẹn cũng lên lịch từ trước, nên Sầm Từ gần như chưa thấy dáng vẻ lúc Tần Huân làm việc.
Cô cũng không biết tại sao bản thân lại không dám, Tần Huân chưa bao giờ kể cho cô nghe mối quan hệ giữa Văn An Thời và Thẩm Tự, những gì Tân Huân nói tối hôm đó giống như hé lộ một phần sự thật vụ Thẩm Tự mất tích.
Cô không biết gì cả.
Cộng thêm việc xảy ra lần trước ở Sở cảnh sát, coi như Th3ang Đồ đã có hai lần tiếp xúc với Đoàn Ý, bởi vậy Sầm Từ hỏi cô:
Qua lần quan sát này cậu cảm thấy Đoàn Ý là người thế nào, có vẻ gì là anh ta 9đang nói dối không?
Thang Đồ trả lời:
Dù là đối mặt với Dương Tiểu Đào hay cảnh sát, cử chỉ của anh ta vẫn rất tự nhiên, vô cùng ung dung, khô6ng hề có phản ứng vô thức khi nói dối.
Nói đến đây, Thang Đồ im lặng trong giây lát, rồi nói tiếp:
Nhưng không hiểu sao, mình luôn cảm thấy, l5ần trước anh ta điên điên khùng khùng nhìn còn có vẻ thật hơn lần này.
Sầm Từ suy nghĩ, rồi hỏi Thang Đồ:
Nếu cậu bị người khác vu oan, cứ dăm bữa nửa tháng lại bị mời lên Sở cảnh sát, thậm chí còn ảnh hưởng đến công việc của cậu, cậu sẽ thấy thế nào?
Thang Đồ đáp:
Tức giận, nổi điên
Sầm Từ lại hỏi:
Vậy nếu cậu không vô tội thì sao?
Thang Đồ nói:
Chột dạ, cũng sẽ cãi chày cãi cối.
Sầm Từ nói:
Tuy mình chưa từng gặp Đoàn Ý, nhưng cảm thấy dù anh ta vô tội hay không, thì những gì anh ta thể hiện ngoài mặt đang quá bình tĩnh.
Trước đây cậu từng chẩn đoán bước đầu cho anh ta, một bệnh nhân mắc chứng mania thì tinh thần nhẽ ra phải không ổn định mới đúng chứ.
Thang Đồ nhớ lại, rồi trả lời:
Nhìn từ phản ứng của Đoàn Ý, anh ta bây giờ và anh ta lúc ở sân bay cứ như hai người khác nhau, hiện giờ anh ta không hề có vẻ gì giống với người mắc chứng mania.
Nói đến đây, cô cực nghĩ ra một điều, liền đập bàn:
Chẳng lẽ là anh em sinh đôi? Một người bình thường, còn người kia có vấn đề?
Sầm Từ gõ tay lên tập tài liệu trên bàn:
Nếu ngay cả chuyện anh ta có anh em sinh đôi hay không mà cũng không điều tra được, vậy Bùi Lục nhà cậu khỏi cần làm cảnh sát nữa.
Thang Đổ nghĩ đi nghĩ lại:
Hay là người đa nhân cách, tương tự như tình trạng của Trạm Tiểu Dã?
Sầm Từ hỏi ngược lại cô ấy:
Cậu cảm thấy có phải thế không?
Thang Đổ suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng lắc đầu, hiện giờ tạm thời không thể kết luận được.

Nên cứ bình tĩnh quan sát trước đã.

Những năm qua Sầm Từ đã sớm quen với việc quan sát bệnh nhân trong tư cách là người ngoài cuộc, nguyên tắc làm việc của cô là tuyệt đối không được đồng cảm với bệnh nhân.
Ngành tâm lý học phát triển đến giờ, các vấn đề tâm lý đều có một nguyên tắc bắt buộc phải tuân thủ, chính là không được để bản thân lún quá sâu vào.
Tần Huấn nghiêm túc nói:
Anh không tin con người Đoàn Ý, luôn cảm thấy gã có thể gây chuyện bất cứ lúc nào, nên anh phải đảm bảo sự an toàn của em.
Đương nhiên còn vì...
Anh bổ sung thêm:
Mà quả thật anh cũng muốn gặp em hằng ngày.
Sầm Từ cảm thấy ấm áp, nhưng cô vẫn cứng miệng trách móc anh:
Học được mấy lời sến súa đấy ở đâu đấy!
Anh cười thoải mái, mặc cho cô nói thể.
Dạo này Tần Huân phải họp khá nhiều.
Sầm Từ lái xe về nhà, trong video anh đang họp.
Tần Huân đi công tác.
Dù vậy, nhưng anh vẫn dành thời gian gọi video cho Sầm Từ thường xuyên.
Khi hai người tiếp xúc với nhau, tâm lý của một bên sẽ ảnh hưởng đến bên
còn lại trong vô thức, nên rất nhiều bác sĩ tư vấn tâm lý dù ít hay nhiều cũng gặp phải vấn đề về tâm lý, nguyên nhân chính là do họ vẫn chưa thể tách rời giữa cuộc sống và công việc.
Chỉ có một lần, hai người hẹn xong thời gian gặp mặt, nhưng đúng lúc ấy Tần Huân phải phê duyệt gấp một vài văn kiện, nên cô đành chờ trong văn phòng của anh.
Hôm đó anh đọc tài liệu, cô chơi game trong điện thoại, tuy thời gian chờ đợi không dài, nhưng trong khoảng thời gian ấy, Sầm Từ cảm thấy Tần Huân khi làm việc vô cùng quyến rũ.
Cũng giống như điều Tần Huân vừa nói.
Sầm Từ không nhắc đến chuyện tối qua với Tần Huân, một phần do cô không biết nói thế nào, trên hết là vì cô cũng không dám nói.
Trước đây Sầm Từ đến rạp chiếu phim cũng chỉ để xem phim, hoàn toàn không quan tâm đến khu trò chơi, sau này quen Tần Huân, anh thích chơi trò chơi, thế nên mỗi lần đến rạp chiếu phim, trước khi vào phòng chiểu, cô sẽ cùng anh đến khu trò chơi, cứ thế, dần dà cô cũng thích chơi theo.
Lần nào vào khu trò chơi, Sầm Từ cũng nghĩ, người ta nói đàn ông dù trưởng thành thế nào vẫn luôn như một đứa trẻ đúng là rất chính xác.
Giống như chuyện của Đoàn Ý, mặc dù cô không tỏ thái độ ra ngoài mặt, thậm chí còn không nói bất cứ điều gì với Thang Đồ, nhưng thực tế là từ lâu trong lòng cô đã xác định kẻ đó chính là Đoàn Ý.
Nói sao nhỉ? Đó là trực giác.
Có một bộ phim cũ được chiếu lại, đây là bộ phim Sầm Từ chờ mong rất lâu, Tần Huân đã đặt vé từ trước, hai người đến rạp chiếu phim trước khi phim chiếu nửa tiếng.
Họ không đi lấy vé ngay, mà đến khu trò chơi ở bên cạnh, đổi một đống tiền xu, tìm những trò chơi mà hai người có thể chơi với nhau.
Tuy nhiên, Tần Huân đã kể cho cô nghe chuyện của Thẩm Tự, sau đó là chuyện của Văn An Thời.
Cô cảm thấy cuộc sống của mình đang dần dần bị ảnh hưởng, ít nhất là cô cảm thấy thế, người phụ nữ nửa người nửa ma trong giấc mơ ấy có lẽ chính là Văn An Thời, Cô ghét cảm giác bị lún sâu vào như thế này, đây chẳng phải là chuyện dễ chịu gì, dù đối phương có là Tần Huân chăng nữa.
Sau Tết, thời gian trôi nhanh vùn vụt, ngày qua ngày, đêm qua đêm, dường như còn chưa làm gì mà thời gian đã trôi qua rồi.
Trong khoảng thời gian này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.