Chương 132: Thà mong cậu ấy đã chết


Có vẻ như anh để ý đến cô, nhưng cũng có vẻ không phải vậy, cho nên, dù Thang Đồ có thích anh đi nữa cũng không dám hỏi câu này.

Hôm8 nay anh nói...

làm bạn gái tôi đi.
Giây phút ấy Thang Đồ ngây người hồi lâu, rồi tự hỏi liệu có phải cô đang nghe nhầm khô3ng.
Sau rồi cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhận ra câu này có chỗ nào không đúng, hay cô làm b9ạn gái tôi đi...
Sao lại giống thẩm vấn tội phạm chứ? Chẳng phải chuyện này cần sự nghiêm túc và chân thành sao? Bùi Lục liền nắm lấy tay Thang Đồ, không ngờ hơi mạnh tay khiến cô bị đau, thấy cô nghiến răng nghiến lợi, anh vội vàng buông tay, chuyển sang xoa cánh tay cho cô:
Em đúng là, tôi nói năng nhẹ nhàng thì em thấy hời hợt, tôi nói năng nghiêm túc, thì em bảo tôi đang thẩm vấn tội phạm.
Thang Đồ nhìn cánh tay mình đáp:
Không phải thể sao? Nắm tay bạn gái mà như bắt tội phạm vậy.


Tôi xin lỗi vì đã mạnh tay, tôi quen rồi, hơn nữa...
Hả? Em vừa nói gì thế?
Bùi Lục nhận ra, mừng rỡ nhìn cô.

Sao?


Tôi nghĩ mình phải chịu trách nhiệm cho thanh danh của em, nếu không em còn mặt mũi nào nữa? Thanh danh của một cô gái rất quan trọng mà.

Chính là vì thế sao?


Chứ không thì sao?
Bùi Lục khó hiểu.
Sầm Từ nhận ra tửu lượng của anh rất khá, một doanh nhân hay đi xã giao, tửu lượng chắc chắn phải đạt mức đảm bảo.
Nhưng tối nay anh say thật rồi.
Sau khi biết thi thể đó không phải của Thẩm Tự.
Do ở Sở cảnh sát có việc nên Trương Tể không đi ăn cùng bọn họ.
Tần Huân đã tìm một nhà hàng khá ngon, gọi món Sầm Từ thích, còn thêm một chai rượu vang, uống say bí tỉ mới thôi.
Sầm Từ có thể nhận ra anh đang rất vui.
Bùi Lục bị đuổi đi như thế, mặt mày ngơ ngác đứng bên ngoài mà không hiểu gì...

Thang Đồ, em cho tôi cơ hội hoãn án tử hình được không?


Hay là...
Câu này có chỗ nào giống tỏ tình chứ? Vừa giống như đang bàn bạc, vừa giống như đang thông báo, 6mà giọng điệu còn mang theo sự gắng gượng miễn cưỡng nữa.
Đáng ra là một chuyện vui, nhưng khi nghĩ kỹ lại, cô lại không thấy vui n5ữa.
Cô đứng dậy đi rót nước cho anh, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình chuếnh choáng.
Hồi nãy cô cũng uống ít rượu, nên giờ thấy hơi say.
Tần Huân uống nước xong thì mơ màng mở mắt, tỉnh táo hơn đôi phần, thấy Sầm Từ ngồi bên giường, anh liền nắm lấy tay cô.
đã nhiều năm như vậy rồi, cậu ấy...
sống không thấy người chết không thấy xác, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy đã trải qua những gì...
Anh thì mong rằng cậu ấy đã chết, thật đấy, ít nhất cậu ấy sẽ không cần...
Sầm Từ xoay cái cổ vừa mỏi vừa nhức của mình, một lúc sau mới thấy đỡ mệt hơn.
Cô cũng thấy tự phục mình, không nhờ nhân viên khách sạn giúp đỡ, cứ vậy mà dìu người đàn ông cao to thế này về phòng, ánh mắt cô rời xuống nhìn đôi chân dài của Tần Huân...
đúng là quá tốn sức.
Sầm Từ ngồi xuống mép giường, chỉ còn đủ sức để thở, cô ngồi một lúc lâu mới có thể giơ tay lên, vừa vuốt ve vừa nhìn ngắm khuôn mặt Tần Huân.
Lúc này anh đang nửa nằm nửa tựa vào thành giường, khuôn mặt nghiêng về phía ngọn đèn ở phía đầu giường, ánh đèn chiếu sáng đường nét khuôn mặt anh, rõ ràng và sắc nét, sắc đỏ trên gương mặt đã lan xuống tận cổ.
Anh lẩm bẩm điều gì đó, rất khẽ, rất nhẹ.

Lời hay ý đẹp không nói hai lần nhé.

Đừng mà, lời hay ý đẹp phải nói thường xuyên chứ.
Mắt Bùi Lục sáng lấp lánh, anh khẽ hỏi:
Em đồng ý ư?
Đồng ý, đương nhiên là đồng ý.
Trong lòng Thang Đồ lúc này vui như mở cờ, người đàn ông cô luôn nhớ nhung bấy lâu cuối cùng cũng thuộc về cô, anh còn chủ động tỏ tình với cô nữa chứ, cô vui tới mức nằm mơ cũng phải tỉnh dậy.
Song Thang Đồ vẫn giữ một phần bình tĩnh, gặng hỏi:
Đồng ý là một chuyện, nhưng anh phải giải thích tại sao đột nhiên lại tỏ tình với em.
Bùi Lục ngẫm nghĩ:
Tôi thấy em đã đến buổi họp lớp với thân phận là bạn gái của tôi, do vậy mọi người đều biết em là bạn gái tôi rồi, nên...

Thang Đồ ngước mắt nhìn anh:
Tìm bạn gái đầu dễ như thế, chỉ qua quýt vậy thôi là được à.
Bùi Lục ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra, anh bèn giải thích:
Tôi không phải làm qua quýt cho xong, Thang Đồ, tôi nghiêm túc đấy.

Vậy...
Thang Đồ ngập ngừng:
Vừa rồi anh tỏ tình thật lòng sao?
Bùi Lục sở trán, bất lực:
Thang Đồ, năng lực tỏ tình của tôi kém vậy à? Kém đến mức làm em nghi ngờ ư?
Thang Đồ giãi bày:
Giọng điệu của anh vừa rồi quả thực không giống tỏ tình chút nào.
Không giống? Bùi Lục ngơ ngác, anh nghĩ lại một hồi, hắng giọng rồi đứng thẳng lưng lên:
Được, vậy tôi nói lại lần nữa.
Anh nhìn cô, giọng nghiêm túc:
Thang Đồ, làm bạn gái của tôi nhé.
Thang Đồ nhìn anh rất lâu, đột nhiên phì cười thành tiếng, khiến Bùi Lục không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cô vừa cười vừa nói:
Không ổn rồi, không ổn rồi, anh đừng hiểu lầm nhé, tôi không có ý cười cợt anh đâu, tôi chỉ cảm thấy anh tỏ tình sao mà giống thẩm vấn tội phạm quá đi mất...

Bùi Lục nghẹn lời, trong lòng muốn phát điên.
Sầm Từ cảm thấy lòng bàn tay anh nóng hổi, khẽ nói với anh:
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi đi.
Tần Huân lắc đầu, cười tự giễu:
Hễ nhắm mắt...
không nghĩ về chuyện thi thể thì cũng nghĩ tới Thẩm Tự.
Sầm Từ thở dài, Thẩm Tự chính là cái gai trong lòng mà Tần Huân không thể nào từ bỏ được.

Anh hy vọng cậu ấy còn sống, nhưng...
Hiếm khi Tần Huân uống say.
Chí ít, đây là lần đầu tiên Sầm Từ thấy Tần Huân uống đến không còn tỉnh như vậy.
Bình thường anh hẹn cô ăn cơm thỉnh thoảng sẽ khai một chai rượu vang, nhưng dù uống, thì anh vẫn tỉnh táo như không.
Lúc ăn, anh kể cho cô nghe nhiều chuyện giữa anh và Thẩm Tự, từ chuyện họ quen biết nhau thế nào, đến việc họ tâm đầu ý hợp ra sao, cuối cùng, anh hỏi Sầm Từ, cũng như đang hỏi chính mình:
Em nói xem, Thẩm Tự rốt cuộc đang ở đâu?
Sầm Từ cũng uống rượu, nhưng tửu lượng kém, nên cô chỉ uống thử một ít rồi thôi.
Cô nghe Tần Huân huyên thuyên không ngừng mà thầm nghĩ, thật ra anh không hề vui vẻ như những gì anh thể hiện ngoài mặt.
Quả nhiên, sau khi dìu Tần Huân vào khách sạn, anh mới tâm sự thật lòng, anh mơ màng nói với giọng khàn khàn:
Tiểu Từ, em biết không, thực ra lúc chờ ở phòng giám định...
Thang Đồ cảm thấy sự phấn khích của bản thân bị một chậu nước lạnh dập tắt, cô chẳng còn chút hứng thú nào, đẩy anh ra:
Tôi không cần quý cảnh sát Bùi Lục chịu trách nhiệm cho thanh danh của mình đâu.

Sao tự dưng lại giận dỗi rồi? Tôi...

Anh về đi.


Sao?


Tôi còn phải làm việc.

Không phải đã làm việc xong, giờ chuẩn bị đi ăn sao...

Nghề của chúng tôi làm mãi cũng không hết việc, anh về đi, đừng làm phiền tôi.
Thang Đồ nói xong liền đẩy anh ra khỏi cửa, rồi đóng sầm cửa vào.
có giây phút anh hy vọng...
hy vọng thi thể bên trong chính là Thẩm Tự.

Dìu Tần Huân vào phòng khách sạn xong, Sầm Từ mệt tới nỗi thở không ra hơi, một người đàn ông nhìn vóc dáng có vẻ cân đối mà sao lại nặng đến mức như vậy chứ? Từ
nặng trịch
dùng trong ngữ cảnh này không sai vào đâu được, đúng với cả người chết lẫn kẻ say.
chịu tội.
Sầm Từ hiểu rõ tâm trạng anh.

Một người mất tích lâu như vậy, khi thật sự rơi vào cảnh ngộ sống không bằng chết, vậy thì thà mong anh ta chết đi còn hơn.

Song dù cô hiểu rõ điều đó thì cũng không thể tiếp tục trò chuyện với con ma men này thêm nữa.

Sầm Từ đứng dậy, định nhờ khách sạn nấu trà giải rượu đem lên.

Cô đứng ở đầu giường dùng điện thoại bàn gọi cho lễ tân, ánh đèn hắt lên người cô, thân hình kiều diễm in bóng lên tường.

Cũng in trọn vào mắt Tần Huân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.