Chương 133: Kịch bản chết tiệt


Nhưng anh luôn rất đúng mực, gần gũi mập mờ nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn.

Anh như người chờ đợi và bảo vệ cô, chờ cô 8chủ động nói: Tận Huân, em muốn ở bên anh, và bảo vệ lời bày tỏ chân thành chậm chạp của cô.

Đêm nay là lần đầu tiên Tần H3uân làm vậy.
Từ
thích
hôm nay được thốt ra từ miệng Tần Huân mang một hàm nghĩa khác, trước đây giống như là sự cho đi, anh cũng thật sự cho đi, còn giờ câu nói này giống như đang đòi hỏi, hẳn như câu thích này là điều kiện nhận biết hành động tiếp theo của anh, vì anh thích, nên anh có thể làm theo ý mình.
Người say nhiệt độ cơ thể thường rất cao, nên Sầm Từ cảm thấy như môi anh đang làm bỏng lòng bàn tay cô, cô giật mình thu tay về, không ngờ lại làm người anh lảo đảo.
Cô vội đỡ lấy, nào ngờ người đàn ông dáng cao, sức nặng loạng choạng ngã trở lại giường.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt anh, toàn thân cô chẳng còn chút sức lực nào, chỉ còn lại chút hơi tàn để hô hấp.
Tần Huân nghiêng người tựa vào đầu giường, vạt áo trước ngực xộc xệch do cú ngã khi nãy, để lộ khuôn ngực săn chắc.
Anh nhìn cô không rời mắt, ngọn lửa nơi đáy mắt cũng mãi không tan, anh nắm tay kéo cô về phía trước, kéo cô đến trước người mình.
bây giờ có biết em là ai không?

Cũng từng có đêm anh mơ màng vuốt ve khuôn mặt cô, gọi cô là Vân An Thời.
Cô sợ, trong mắt anh, cô của đêm nay cũng là Văn An Thời.
Khi cơ thể của người đàn ông áp xuống, Sầm Từ cảm thấy mình đang lơ lửng.
Cô cũng say rồi, nhận ra bản thân mình không hề bài xích, thậm chí còn đắm chìm.
Phải rồi, đêm nay cô cũng uống rượu.
Sầm Từ bị anh ôm vào lòng, lưng cô dán lên lồng ngực anh.
Cả hai đều đã cởi áo khoác, tuy da thịt khô9ng cận kề, nhưng nhiệt độ cơ thể của nam nữ quấn quýt lấy nhau tăng lên nhanh chóng, đặc biệt là Tần Huân, cô cảm nhận được hơi th6ở của anh men theo đỉnh đầu mình đi xuống, hun nóng vành tai và cổ cô.
Sầm Từ muốn vùng ra những cánh tay anh quá mạnh mẽ,5 ôm chặt cô không buông, khác hẳn với vẻ lịch sự nhã nhặn của anh mọi khi.
Nhưng hơn hết là hơi rượu trên người anh làm cô ngây ngất, cô mới liều lĩnh để mặc cho anh đè lên mình như thể dẫu biết nguy hiểm đang cận kề.
Khi nụ hôn của Tần Huân rơi xuống, cô xem như tìm lại được chút lý trí, đẩy lồng ngực săn chắc của anh ra.
Cô yếu ớt hỏi:
Tần Huân, anh, anh...
Hồi lâu sau anh cất tiếng, tay cô vẫn đang phủ trên cánh môi anh, giọng nói của anh vọng qua bàn tay cô trầm thấp vô cùng...

Em biết...
anh thích em mà.

Cô thích anh, tình cảm cũng đến mức không thể dừng lại rồi, nhưng không có nghĩa là cô cho phép bản thân mình trở thành thế thân của người khác, cô có thể làm thiêu thân, nhưng cũng phải xem ngọn lửa này có đáng cho cô lao mình vào hay không.
Môi Tần Huân men theo vành tai cô trượt xuống, khơi dậy cảm xúc nhộn nhạo trong lòng cô, trước khi phủ lên môi cô, anh thì thào:
Tiểu Từ...
Tiểu Từ, anh muốn em, vẫn luôn rất muốn có được em.
Thành lũy khó khăn lắm mới dựng lên được trong lòng Sầm Từ sụp đổ trong nháy mắt, cô bỗng chốc trở nên mềm mại như làn nước.
Cả người lẫn trái tim Sầm Từ đều run lên.
Khi nãy cô còn đang suy đoán ý đồ của anh thì lúc này anh đã thẳng thắn ngỏ lời không chứa đường lui cho cô.
Sự chần chừ của cô đã khiến Tần Huân hiểu lầm, nhờ có chất cồn mà nhiệt huyết anh sục sôi, cánh tay anh đột nhiên dùng sức rồi đè cô xuống giường.
Anh kéo cả cô ngã cùng, dùng thân mình làm đệm, đón lấy trọng lượng của cô.
Sầm Từ vội vàng ngồi dậy khỏi người anh, cô ngồi trên mép giường thở hổn hển, tay vẫn bị Tần Huân giữ, cô cố vùng ra lại bị anh nắm chặt hơn.
Mãi đến khi thấy đau, cô mới ngước mắt nhìn anh, hé miệng muốn nói, Tần Huân, anh buông em ra.
Nhiệt độ trong ánh mắt anh hun nóng cô, thật ra có lờ mờ hiểu được ý nghĩa phía sau ánh mắt ấy, một dự cảm giông bão nghiêng trời lật đất ập tới.
Tần Huân nâng tay, ngón tay anh luồn qua suối tóc dài giữ lấy gáy Sầm Từ, khuôn mặt tuấn tú kể sát lại muốn hôn cố.
Cô chặn môi anh lại, giọng run run:
Tần Huân, anh uống say rồi.

Sầm Từ cố xoay người lại, vừa ngước lên đã giật mình khi thấy ánh mắt anh.
Ánh mắt Tần Huân lúc này đã không còn kìm nén nữa, ngọn lửa ham muốn như vừa được châm ngòi, cháy hừng hực, toát ra sự nguy hiểm của đàn ông khi say.
Tim Sầm Từ đập mạnh, lý trí mách bảo cô phải đấy anh ra, nhưng tình cảm lại không ngừng chìm đắm, lôi kéo cô, muốn vùi cô xuống nơi sâu thăm của đầm lầy.
Tần Huân không gỡ tay cô ra, mặc cho lòng bàn tay cô che kín môi mình.
Đổi lại lúc bình thường, phép lịch sự được rèn luyện từ nhỏ sẽ tức tốc kéo lý trí Tần Huân trở lại, có thể anh sẽ kéo tay cô ra, nhỏ nhẹ nói với cô, xin lỗi Tiểu Từ.
Nhưng đêm nay anh không xin lỗi, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng đã thấm hơi men, tuy không có bước hành động tiếp theo, nhưng ngọn lửa trong ánh mắt anh không những không tắt mà còn thêm phần mãnh liệt, như thể sắp thiêu rụi cô đến xương cốt cũng chẳng còn.
Sầm Từ cứng đời người, không nhúc nhích nổi.
Tần Huân mượn sức ngồi dậy, vòng tay qua eo cô.
Anh nhìn cô, khẽ nói:
Đêm nay ở lại đi.


Tần Huân, anh...
Khó khăn lắm Sầm Từ mới lấy lại được giọng nói của mình, thanh âm ấy run run, nhưng chưa nói xong cô đã im bặt vì bàn tay của người đàn ông ấy đặt lên eo mình.
Cách một lớp quần áo, lòng bàn tay người đàn ông đó vẫn nóng như lửa.
Ngón tay anh khẽ dùng sức, như đang vỗ về, lại như đang xoa nắn, tuy không mạnh, nhưng mỗi một lần đều chạm đến tim cô.
.

Cánh môi Tần Huân phủ xuống.

Nhịp thở của cô trở nên vừa nhanh vừa ngắn, như có một sợi dây siết lấy cô, kéo căng từng chút một, cuối cùng thành đứt đoạn.

Tay anh nhóm lửa trên người cô, bỏng rát, nóng hổi.

Khi quần áo cô bị anh cởi ra, hình như cô nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.