Chương 134: Đều tại anh hết
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1628 chữ
- 2022-02-04 06:34:21
Tuy khoang hạng nhất đã kín chỗ, nhưng do giờ bay khá sớm nên trong lúc đợi máy bay cất cánh hầu hết hành khách đều chọn nằm xuống nghỉ ngơi.
8Khi ngồi trên taxi ra sân bay, Sầm Từ đã nghĩ lên máy bay nhất định cô phải ngủ bù một giấc thật ngon, mấy tiếng từ thành phố Bắc đến thành phố Nam c3ũng đủ khiến cô lấy lại chút sức rồi.
Tối qua Tần Huân được ăn no nê.
Anh mạnh tay đến mức suýt vặn gãy cổ cô.
May mà không có hành lý ký gửi, cô chỉ phải kéo lê thân xác rã rời qua cổng kiểm tra an ninh.
N9hưng khi được thật sự nằm xuống cô mới phát hiện mình không thể ngủ được.
Trần Huyên Nhụy tưởng mình làm đau Sầm Từ, vội buông tay và nói xin lỗi.
Sầm Từ tự biết tình trạng của bản thân, bèn nói không sao rồi xuống xe, đi vào Thanh Vũ Đài.
Cô ấy đến gần, thấy Sầm Từ không biết tại sao lại nằm trên vô lăng, bèn sốt sắng gõ lên cửa xe.
Sầm Từ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trần Huyên Nhụy.
Khi đó Trần Huyên Nhụy chủ động tìm đến Sầm Từ, câu đầu tiên cô nói là: Bác sĩ Sâm, hãy cứu chị Điệp nhà tôi với.
Một nghệ sĩ nhận thưởng đến mỏi cả tay trên trường quốc tế, tác phẩm nào cũng thành công vang dội, lại có ngày vướng vào tâm bệnh không tài nào thoát ra, có tin được không chứ? Sầm Từ tin.
Cơn đau trên người khiến cô phải nhăn nhó.
Buồn ngủ, mệt mỏi, thật muốn ngủ...
Khi đó Lâu Điệp chấp nhận để một người không biết gì như cô ấy làm trợ lí, với Trần Huyên Nhụy mà nói đó chính là ơn Bá Nhạc.
Trần Huyên Nhụy cũng là một cô gái tài giỏi, điều này có thể thấy được qua việc từ một trợ lý mà cô ấy đã trở thành quản lý như bây giờ.
Đôi tình nhân rõ ràng không thấy cô, cô gái nhiệt còn tình khoác tay chàng trai, nũng nịu nói, cuối cùng cũng đến nơi rồi, mệt chết đi được, đợi về nhà em phải ngâm mình cho đã, buổi tối...
hừm, chúng ta đi ăn món Tây Ban Nha đi.
Thanh Vũ Đài là một nhà hát kịch Lâu Điệp bỏ tiền ra duy trì, sân khấu bên trong có tên Thanh Vũ Đài, nên nhà hát cũng được gọi theo tên này luôn.
Trước kia đội săn ảnh không bắt sai tin, quả thật Lâu Điệp thỉnh thoảng có về đây hát một vài phân đoạn nhỏ, sau đó quan sát tình hình của người mới trong đoàn, có vẻ rất muốn đào tạo lớp người mới này kế thừa Kinh kịch.
Nhưng nghệ sĩ dễ dẫn dắt, thấu tình đạt lý như vậy lại gặp chuyện tình cảm khó khăn.
Gần hai tháng nay, Lâu Điện trở thành khách quen của câu lạc bộ Môn, cô là bệnh nhân của Sầm Từ.
Sầm Từ thầm mắng Tần Huân: Đồ chết tiệt, đều tại anh hết! Ngồi chếch phía trước hình như là một đôi tình nhân.
Cabin hình vòm rộng rãi che khuất khuôn mặt của hai người, chỉ thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau, thi thoảng tay cô gái còn nghịch ngợm véo tay chàng trai một cái.
Người đàn ông bình thường nho nhã là thế, nhưng lên giường liền biến thành dã thú, chỉ thiếu điều không tháo rời xương khớp cô ra.
Ấy vậy còn chưa thỏa mãn, lúc rạng sáng anh lại đè lên người cô.
Sầm Từ cảm thán, đúng là tình cảm thắm thiết quá.
Liệu sau này cô và Tần Huân có được như vậy không?
Cô hạ kính xe xuống, giọng nói của Trần Huyên Nhụy lập tức ùa vào:
Bác sĩ Sâm, cô không sao chứ?
Hằng hái, nhiệt tình là tác phong của Trần Huyên Nhụy, bất kể trong cuộc sống hay trong công việc.
Kể ra thì Trần Huyên Nhụy cũng là người trọng tình cảm, nhiều năm trước cô ấy bước vào giới giải trí với vai trò trợ lý của Lâu Điệp, nghe nói đó là thời điểm Lâu Điệp nổi tiếng nhất.
Từ tâm lý đến sinh lý.
Sầm Từ nói không sao, Trần Huyên Nhụy lập tức mở cửa xe, tóm lấy cánh tay cô nói:
Không sao thì tốt rồi, cô mau vào xem chị Điệp nhà tôi đi, chị ấy cứ như bị ma nhập vậy.
Cánh tay bị chạm vào kéo theo cả người đau nhức, Sầm Từ xuýt xoa nhíu mày.
Người ta nói mỗi ngày mỗi khác, cả mấy bên ngoài
máy bay cũng khác so với lúc cô đến, sự thay đổi của tự nhiên có thể thấy được, vậy quan hệ giữa người với người thì sao?
Nữ là bạn gái của Đoàn Ý, người trước kia từng đánh Dương Tiểu Đào.
Khi Sầm Từ lái xe đến Thanh Vũ Đài đã một giờ chiều, không kịp ăn trưa, mà cô cũng không đói.
Chàng trai nói, em thích là được.
Sầm Từ ra khỏi khoang máy bay, bước lên cầu thang đi xuống, bỏ lại đôi trai gái đáng ghét kia lại phía sau.
Bởi sống trong cõi đời này, trèo lên càng cao, càng sợ sẽ ngã đau, dần dà tâm không còn tĩnh nữa.
Tâm không tính thường ngã bệnh.
Như cô và Tần Huân, sau đêm hôm qua sẽ thế nào?
Gần giữa trưa, máy bay hạ cánh xuống thành phố Nam.
Sầm Từ ít hành lý nên cửa khoang vừa mở là cô có thể đi thẳng ra ngoài.
Khi ngang qua đôi tình nhân kia cô vô thức ngoái lại liếc nhìn thoáng sửng sốt.
Dường như nhiệt độ lưu lại từ nụ hôn của Tần Huân mãi chưa tản đi.
Cô không ngủ được nữa bèn ngồi dậy.
Trần Huyên Nhụy nhanh chân bám theo cô, vừa đi vừa giải thích...
Bác sĩ Sầm, tôi biết cô rất bận rộn, theo lý mà nói không phải thời gian trị liệu thì không nên quấy rầy cô, nhưng hai hôm nay chị Điệp khác thường lắm, tôi sợ chị ấy xảy ra chuyện nên đành gọi cô đến.
Sầm Từ khẽ gật đầu, vào trong xem thử.
Cô nhìn tấm chắn sáng nằm chếch phía trước, cảm thấy mặt mình đỏ bừng tim thì đập thình thịch, hơi thở cũng theo đó trở nên gấp gáp.
Nơi đáng lẽ phải đau nhất trên cơ thể lại nhói lên theo phản xạ có điều kiện, bụng dưới lại nóng hổi.
Qua phen giày vò này, cơ thể cô trở nên đau nhức vô cùng.
L6úc qua cửa kiểm tra an ninh cần cởi áo khoác, Sầm Từ bất cẩn kéo phải áo bên trong, để lộ cổ ra ngoài, không khó để thấy ánh mắt của nhân viên kiểm t5ra nhìn cô thể nào.
Mấy năm trước, có rất nhiều tác phẩm xuất sắc hay tác phẩm từng đoạt giải thưởng nước ngoài của Lâu Điệp đều là nhờ Trần Huyên Nhụy liều mình giành về.
Trần Huyên Nhụy từng nói với Sầm Từ, chị Điệp chắc hẳn là nghệ sĩ dễ dẫn dắt nhất trong giới giải trí, chị ấy hòa nhã tự giác, tôi chưa từng thấy chị ấy nổi nóng với người xung quanh, đối với đồng nghiệp cũng rất khách sáo, không bao giờ ăn nói quá khích, đạo diễn và nghệ sĩ từng hợp tác với Lâu Điệp đều rất thích con người chị ấy.
Cả chàng trai và cô gái kia Sầm Từ đều từng thấy qua tấm ảnh mà Thang Đồ cho xem.
Nam là Đoàn Ý.
Sầm Từ giật mình, cô đã nghĩ đến cả tương lai rồi ư? Cô nâng lưng ghế lên, hoàn toàn không muốn ngủ nữa.
Sầm Từ mở tấm chắn sáng, bên ngoài là mây trắng bao la, những đám mây ấy to lớn, mềm mại như bông.
Sầm Từ đột nhiên mở mắt.
Tiếng thở của Tần Huân cứ văng vẳng bên tai cô mãi không dứt.
Tiếng thở hổn hển của anh rơi bên tai Sầm Từ, hơi nóng chạy thẳng vào tim cô.
Anh thả chậm tốc độ, nhưng khi nghe thấy tiếng thở của cô, anh lại bắt đầu rong ruổi cuồng dã như ngựa hoang.
Đi lòng vòng theo ứng dụng chỉ đường, may chỉ mất hơn mười phút là cô đã về đúng đường, khi nhìn thấy ba chữ
Thanh Vũ Đài
cuối cùng Sầm Từ cũng có thể ôm vô lăng thở phào.
Cô phát hiện mình thực sự quá trâu bò, từ thành phố Nam đến thành phố Bắc, rồi lại từ thành phố Bắc về thành phố Nam, kể tiếp đến Thanh Vũ Đài, giống như cô bật chế độ treo máy tự động, ai đã từng nói cô hễ ra đường là bị lạc vậy? Trần Huyên Nhụy, người quản lý của Lâu Điệp, từ xa đã thấy xe của Sầm Từ, liền vội vàng chạy ra khỏi cổng Thanh Vũ Đài.
Trong lúc mơ màng cô chỉ thấy những nơi anh chạm vào đều đau đến muốn chết.
Cô khẽ van nài, rủ rỉ nói mình đau.
Nhưng theo Trần Huyên Nhụy nói, gần đây Lâu Điệp về đây khá thường xuyên, song không tiếp xúc với người mới, chỉ tự mình lên sân khấu hát, hát xong thì ngồi trên sân khấu rất lâu, người trong đoàn đều không biết chị có chuyện gì, cũng không dám tự ý quấy rầy.
Khi Sầm Từ bước vào trong, xa xa đã nghe thấy có người đang hát, giọng ngân dài chất chứa biết bao tịch mịch, bị thương.
Thanh Vũ Đài này rất bắt mắt, khi đi vào sân trong, qua cửa nhà hát là thấy ngay sân khấu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.