Chương 136: Hội chứng dorian gray(*)
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1741 chữ
- 2022-02-04 06:34:18
Những người mắc phải hội chứng này luôn bị ám ảnh bởi một vẻ ngoài hoàn hảo, từ đó sinh ra nỗi sợ tuổi già.
Họ tìm mọi cách 8để kéo dài tuổi trẻ, chẳng hạn như lạm dụng mỹ phẩm hay phẫu thuật thẩm mỹ.
Ban đầu Sầm Từ cũng nghĩ như vậy, dù gì cũng là3 nghệ sĩ đã từng nổi tiếng một thời, một khi tin tức Lâu Điệp dùng thuốc bị lan truyền ra ngoài, những lời đồn thổi vô căn cứ sẽ tr9ở thành con dao giết chết cô ấy.
Chẳng phải giống hệt như đường đời sao? Sầm Từ đi tới trước mặt Lâu Điệp, ngồi xổm xuống.
Lâu Điệp cúi đầu không cử động, cô ấy khép mắt lại, khuôn mặt được trang điểm đậm nhưng vẫn nhìn thấy được sự mệt mỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hàng mi hơi run lên.
Rất lâu sau, Lâu Điệp mới chậm rãi mở mắt ra.
Lâu Điệp cần phải dùng thuốc rồi.
Nhân lúc Lâu Điệp đi tẩy trang, Sầm Từ nói thật với Trần Huyên Nhụy.
0416
Sắc mặt Trần Huyên Nhụy căng thẳng như phải đối mặt với kẻ thù:
Bác sĩ Sâm, ý cô là chị Điệp phải...
vậy nghe có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Trần Huyên Nhụy do dự nói:
Còn về ảo giác nội tạng...
Tôi đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lâu Điệp, tất cả đều bình thường.
Sầm Từ nói:
Đau dạ dày và đau tim mà cô ấy nói thật ra là ảo giác xuất hiện ở các cơ quan trong cơ thể, là ám thị tâm lý.
Trần Huyên Nhụy gật đầu như giã tỏi:
Đúng đúng đúng, chị Điệp lúc nào cũng nói đau dạ dày, khi ấy còn làm tôi sợ phát khiếp, nhưng đi kiểm tra thì không ra bệnh nào cả.
Nói đến đây, Trần Huyên Nhụy thấy sắc mặt Sầm Từ vẫn luôn lạnh lùng, bèn ngập ngừng nói:
Nên...
nhất định phải uống thuốc đúng không?
Sầm Từ nhìn về phía phòng tẩy trang, rất lâu sau mới thở dài:
Cô buộc phải hiểu một điều, nếu tình trạng của Lâu Điệp có thể dùng thuốc để kiểm soát, hay chữa khỏi, vậy sẽ là điều vô cùng may mắn.
những hai loại bệnh ư?
Nói chính xác thì DGS không được coi là bệnh tâm lý có thể chẩn đoán chính xác.
Sầm Từ nói:
Tên bệnh này bắt nguồn từ tiểu thuyết Bức Chân dung Dorian Gray của Oscar Wilde.
Nói phức tạp thì là người bệnh quá chú ý đến mình, vì thế khó chấp nhận được tiến trình lão hóa và mức độ lão hóa.
Nói đơn giản là sợ mình già đi, hơn nữa còn dùng biện pháp y khoa và mỹ phẩm để níu kéo tuổi xuân.
Đúng thế, tôi đến rồi.
Lâu Điệp, chị cảm thấy thế nào?
Sầm Từ cho rằng Lâu Điệp luôn trong tình trạng nguy hiểm.
Lâu Điệp rất tin tưởng Sầm Từ, nên không hề giấu giếm, cô ấy nhẹ nhàng nói:
Bác sĩ Sâm, tôi không ổn chút nào cả.
Chị nói đi.
Ánh mắt cô ấy dần dần di chuyển lên phía trên, trong mắt mang theo mấy phần trải đời, mấy phần cô đơn.
Khi thấy Sầm Từ, cô ấy không hề ngạc nhiên, có điều nụ cười hơi gượng gạo:
Bác sĩ Sâm, cô đến rồi à?
.
Sầm Từ cũng đã mỏi chân, đêm qua cô chỉ còn lại nửa sức lực, sau khi vượt quãng đường xa xôi đến sân khấu này, hơi sức cuối cùng của cô cũng chẳng còn, cô bèn ngồi bệt luôn xuống sân khấu.
Nhưng bây giờ, bộ phim mà cô nói quả thật chính là ngòi nổ, làm tất cả vấn để cô ấy đang che giấu nổ tung.
Rốt cuộc chị ấy bị làm sao?
Trần Huyên Nhụy hỏi.
Ảo giác nội tạng(), một loại rối loạn cảm giác tri giác, ngoài ra còn cộng thêm hội chứng Dorian Gray, viết tắt là DGS.
Sầm Từ nói.
Trần Huyên Nhụy mồm há hốc mắt trợn tròn, rất lâu sau mới lắp bắp nói:
Những...
Hôm qua vì chuyện công việc, cô cứ thế bỏ đi.
Nhưng cô hiểu rõ, là do cô bỗng nhiên không dám đối
mặt.
Thấy tiếng hát trên sân khấu đã ngừng, Sầm Từ liền ngăn Trần Huyên Nhụy đang sốt ruột lại,6 cô đứng dậy, bước lên bậc thang cạnh sườn sân khấu.
Sân khấu rất rộng và cao.
Sầm Từ đứng ở phía trên vô thức nhận5 hàng ghế khán giả phía dưới, song không thấy gì.
Cô mở tin nhắn của anh ra đọc, đều là hỏi cô đang ở đâu, đang đi đâu.
Cuộc gọi này nổi tiếp cuộc gọi kia cứ như thể cô là người vô trách nhiệm vậy.
Chuông cửa bỗng reo vang.
Sầm Từ nhanh chóng sấy khô tóc, ra khỏi nhà tắm, lúc định về phòng ngủ thì nhớ ra điện thoại của mình.
Cô lấy điện thoại trong túi ra nhìn, có khoảng hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Trước đó cô chỉnh điện thoại về chế độ tĩnh.
Nói thẳng ra, gọi nó là một hiện tượng xã hội văn hóa thì chính xác hơn là bệnh tâm lý.
Bây giờ, rất nhiều người nổi tiếng mắc căn bệnh này, nó thuộc về rối loạn nhân cách ái kỷ().
() Một loại ảo giác mà người bệnh cảm thấy rõ ràng trong người có những dị vật, những sinh vật nằm yên hay động đậy, ví dụ như đỉa trong tai, rắn trong bụng, ếch trong dạ dày, nước chảy trong đầu, điện giật trong tim, tay chân biến đổi, ma quỷ nhập trong người, bị sờ mó, bị hiếp dâm.V.V..
ảo giác nội tạng thường gặp trong bệnh tâm thần phân liệt.
() Tiếng Anh: Narcissistic personality disorder - NPD, là một trạng thái không bình thường của nhân cách, có biểu hiện qua ảo tưởng và hành vi tự cao tự đại, khát vọng được người khác ngưỡng mộ, tham vọng thành công chói sáng trong mọi lĩnh vực và thiếu sự đồng cảm với người khác.
Nếu chỉ là một hiện tượng xã hội...
Cô cầm khăn tới trước gương để sát đất, hơi nước tan, cơ thể cô dần hiện rõ trong gương.
Vóc dáng cô đầy đặn, bụng bằng phẳng, thân hình chữ S, làn da mịn màng như ngọc hơi đỏ lên vì nước nóng.
Trên cơ thể tuyệt đẹp ấy xuất hiện những dấu vết gai mắt khiến người ta phải suy nghĩ lung tung.
Có của Thang Đồ, và cả của...
Tần Huân.
Mối quan hệ giữa người với người thường rất kỳ diệu, trải qua chuyện tối qua, bây giờ nhìn thấy hai chữ
Tần Huân
lòng cô lại bắt đầu căng thẳng và hoảng hốt.
Ánh sáng chói mắt rọi lên sân khấu làm cô đau đầu.
Sầm Từ thẩm thở dài một tiếng, sân khấu này rộng mênh mông mà đầy trống trải, đầu kia sân khấu thì chìm hẳn trong bóng tối vô tận, khiến cô không thể nhìn thấy điểm cuối.
Có những diễn viên đã sống trên sân khấu này cả đời, có diễn viên diễn được nửa đời rồi đột nhiên rời đi.
Dấu hôn và vết bầm.
Vết nhạt vết đậm, vết ở vị trí kín đáo, vết ở vị trí rõ ràng.
Sầm Từ nín thở nhớ lại cảnh đêm qua, rồi cô vội vàng quấn khăn tắm lên người, cài một góc khăn xuống dưới nách.
bệnh ở chỗ này của chị ấy nặng lên thật sao?
Cô ấy chỉ vào đầu mình.
Sầm Từ lắc đầu, kéo tay Trần Huyên Nhụy chỉ vào vị trí trái tim:
Bệnh ở đây nặng hơn.
Trần Huyên Nhụy không hiểu:
Nếu chỉ là bệnh tâm lý, trong lòng không suy nghĩ thông suốt được, vậy cũng không nhất thiết phải uống thuốc chứ? Chị ấy đâu mắc bệnh vật lý...
Tâm lý và tâm thần bổ trợ cho nhau, để phán đoán một người có mắc chứng bệnh tâm thần hay không? Chủ yếu phải xem ý thức của người đó có xuất hiện triệu chứng mất kiểm soát hay không? Một khi triệu chứng này xuất hiện, thông qua dịch chuyển liệu nó có biến mất không? Ngoài ra dấu hiệu cụ thể của triệu chứng và môi trường xung quanh có khớp với nhau không? Một điểm quan trọng nhất là những tình trạng này liệu có gây ra tổn hại các chức năng xã hội cho bệnh nhân ở mức độ khác nhau không? Trần Huyên Nhụy không hiểu những từ ngữ chuyên ngành này, nhưng vẫn hiểu ý Sầm Từ muốn nói, bàn tay cô ấy hết siết chặt rồi lại thả ra, hết thả ra rồi lại siết chặt, cô ấy tựa người vào tường, bờ môi khẽ run lên.
Sầm Từ nhẹ nhàng nói:
Trước đây Lâu Điệp có vấn đề, nhưng tôi cảm thấy vẫn kiểm soát được, chỉ cần cô ấy thả lỏng và sống vui vẻ, biết buông bỏ và giải thoát thì chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Khi Sầm Từ vào nhà, ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ đã tắt, màn đêm buông xuống.
Suy nghĩ duy nhất của cô bây giờ là quăng mình lên giường ngủ bù một giấc thật ngon.
Sầm Từ mệt mỏi đi tắm, khi với tay lấy chiếc khăn tắm, cả người cô lại đau nhói.
Lâu Điệp đáp:
Dạ dày tôi đau lắm, có lúc đau đến nỗi tim tôi cũng đau theo.
Dạo này mới trở nên nghiêm trọng như thể đúng không?
Đúng thế.
Sầm Từ ra chiều suy nghĩ.
Bác sĩ Sầm...
Lâu Điệp nắm lấy tay cô, ánh mắt đầy bất lực:
Cô nói thật với tôi đi, có phải tôi già thật, hết thời thật rồi không? Tôi không thể diễn tiếp được nữa đúng không?
Sầm Từ cảm thấy cánh tay mình lạnh buốt.
Cái lạnh ấy truyền từ bàn tay Lâu Điệp sang, cũng giống như nhiệt độ trên sân khấu lúc này, làm người ta lạnh sống lưng.
Sầm Từ định mở tin nhắn của Thang Đồ thì khựng lại, nghĩ tới Thang Đồ, cô lại phải nghĩ cách giải thích cho mình.
Những giải thích như thế nào đây? Giây phút ấn chốt tay nắm cửa, Sầm Từ sực nhớ ra mình vẫn chưa mặc bộ đồ ở nhà vào, nếu Thang Đồ nhìn thấy những dấu vết đó trên người cô...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.