Chương 137: Tại sao lại trốn


Tần Huân tiến lên một bước, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt đến cổ và bờ vai cô, sau đó anh mỉm cười, hỏi đầy sâu xa:
Không phải ư?
Đương nhiên là k8hông phải.

Dù cho lúc này Sầm Từ ăn mặc không được kín đáo lắm, dù cho trên người cô có nhiều dấu vết khiến cô rơi vào thế yếu, nhưng cô vẫn3 phải kiêu ngạo đứng thẳng, hùng hồn tuyên bố rằng: Anh đừng tưởng bở.
Cô lẩm bẩm:
Theo lý mà nói...
lúc em rời giường anh phải nhận ra chứ.
Dù trong phim truyền hình hay trong tiểu thuyết, buổi sáng sau khi việc đó xảy ra, chẳng phải đều là đàn ông tỉnh dậy trước phụ nữ sao? Tần Huân nhìn Sầm Từ chằm chằm, lý do anh đưa ra vô cùng thẳng thắn và mờ ám:
Cả tâm trạng lẫn cơ thể đều thoải mái, nên ngủ say giấc.
...
Thấy Sầm Từ không nói gì, Tần Huân cũng biết cô đang hậm hực, liền hắng giọng, ngữ điệu quay trở về vẻ nghiêm túc:
Sầm Từ, em không thể phủi trách nhiệm như thế được.
Sầm Từ ngẩn người, hồi lâu sau mới thốt lên:
Hả?
Sao lại nói là cô phải trách nhiệm? Tần Huân nhịn cười, ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà mấy cái, phát ngôn rõ ràng:
Anh vừa ngủ thì em liền chạy mất, đó gọi là phải trách nhiệm.
Hừ...

Vì em có công việc...

Công việc? Lấy cớ thì có.
Tần Huân thu tay về, khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng về phía sau:
Em có thể gọi anh dậy mà.
Sầm Từ nào đã từng trải qua chuyện này, cô nghĩ trong tình huống tương tự, thường thì phụ nữ mới là người nói câu đó, giờ anh
phản công
lại, tư duy của cô lập tức bị đứt đoạn, không biết phải đáp trả thế nào.
Cô đặt cốc nước xuống, nhìn thẳng vào mắt anh:
Chuyện tối qua, nếu sau khi suy nghĩ kỹ càng mà anh vẫn làm thế, chứng tỏ anh đang muốn dùng cách này để phá bỏ tờ giấy ngăn cách giữa chúng ta, vậy từ hôm nay chúng ta chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, những chuyện như lên giường, tuy không đến mức phê phán ai chiếm lợi ai chịu thiệt, nhưng suy cho cùng da thịt cũng đã kề da thịt, cũng coi như quan hệ thể xác giữa nam nữ...
Từ đầu đến cuối Tần Huân luôn giữ nụ cười nhìn cô, làm cô không thể nào đoán được suy nghĩ của anh.
Cô nói thẳng:
Nhưng nếu tôi qua chỉ là một phút nông nổi của anh, hoặc do rượu gây ra, vậy anh hoàn toàn không cần lo lắng quá nhiều, cứ coi như là em tự nguyện, anh không cần cảm thấy áy náy với em, cũng không cần chịu trách nhiệm.
Đúng là phải nói thẳng.
Sầm Từ không thích mọi chuyện cứ vòng vo nửa vời.
Tiềm thức cô xuất hiện suy nghĩ
chạy trốn
, chỉ đơn giản vì cô cảm thấy chuyện tối qua xảy ra khi Tần Huân say.
Anh say, nhưng cô thì tỉnh táo, nên tất cả mọi chuyện vẫn hiện lên mồn một trước mắt cô, làm cô không thể nào quên được.
Trong chuyện này, em chịu trách nhiệm với chính em là được rồi.
Tần Huân nhìn cô chằm chằm:
Ý em là, anh có thể không cần chịu trách nhiệm với em?
Sầm Từ cụp mắt xuống:

một tiếng.
Tần Huân nhìn cô giây lát, hỏi tiếp:
Vậy em có hy vọng anh chịu trách nhiệm với em không?

Tần Huân vẫn kiên nhẫn chờ đợi, thấy ánh mắt cô sáng ngời, song nét mặt mang sự ngại ngùng, anh lại buồn cười, trong lòng mềm mại hẳn đi, cũng thấy ấm áp không thôi.

Em cứ nói thẳng đi.
Anh nhẹ nhàng nói,

Anh biết em chưa từng có bạn trai.
Tần Huân nói.
Sầm Từ vốn định nói đùa: Sao anh biết em không lừa anh? Nhưng nghĩ đến cảnh tối qua...
Chẳng hạn như trong chuyện này, Cẩm Từ nghĩ khả năng cao anh sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói rõ lập trường của mình và cho cô không gian suy nghĩ.
Chứ không giống như bây giờ, anh xông thẳng vào nhà cô, gặng hỏi cô tại sao lại trốn?
Động tác nhanh nhẹn quá nhỉ?
Em phải trịnh trọng tuyên bố với anh rằng, sáng nay không phải em trốn.
Sau khi ngồi xuống, Sầm Từ liền giải thích cho mình:
Em nhận được tin nhắn từ phòng làm việc, nên buộc phải đi.
Tần Huân ngả người vào sofa, uể oải nói:
Nên em vứt anh ở lại khách sạn à.
Nói cứ như anh đáng thương lắm vậy...
Sầm Từ thầm lẩm bẩm trong bụng, đàn ông đàn ang to cao thế này, có đến mức phải như vậy không? Em còn dám đi xa một mình rồi đấy.

Thế nào cũng được.
Câu trả lời này của cô làm Tần Huân suýt nôn ra máu:
Thế nào cũng được?
Sầm Từ không lặp lại câu trả lời của mình, mà cầm cốc lên giả vờ uống nước, thật ra cô đang thầm suy nghĩ.
Tần Huân im lặng hồi lâu, suy tính độ thật giả trong câu
Thế nào cũng được
của cô, sau đó nghiêm túc hỏi cô:
Tiểu Từ, rốt cuộc trong lòng em có anh không?

Có.
Cô không hề giấu giếm.
Nói xong mà Sầm Từ cứ thấy gì là lạ, sau đó gương mặt cô thoắt cái nóng bừng.
Tần Huân không nhịn cười được nữa, bầu không khí bỗng chốc trở nên thoải mái hơn.
Sầm Từ im lặng trong giây lát, sau đó rót một cốc nước uống cho nhuận họng, rồi mới lên tiếng:
Em và anh đều có tình cảm với nhau, nhưng vẫn chưa xác định quan hệ, tình trạng hiện tại chính là vậy, anh có đồng ý với điểm này không?

Tần Huân gật đầu:
Đúng vậy.
Sầm Từ liếm môi, uống thêm một hợp nước nữa, rõ ràng cô đang nghĩ tiếp theo nên nói thế nào.
Nhưng còn anh thì sao? Sau khi tỉnh rượu anh còn nhớ không? Dù anh còn nhớ, vậy nhớ được bao nhiêu? Cho dù anh nhớ rõ ràng, vậy suy nghĩ của anh thế nào? Liệu có cảm thấy đó chỉ là một giây phút bồng bột của bản thân không? Quan trọng là cô cho rằng, theo tính cách của Tần Huân, sau khi tỉnh táo và đối diện với việc mình mất kiểm soát, anh sẽ không thể hùng hổ như thế, anh là người luôn suy nghĩ chu đáo, chừa đường lui cho mình và
người bên cạnh khi xử lý mọi việc.
Sau đó cô lập tức thoát thân.

Lại trốn nữa à?
Tần Huân nhận9 ra sự né tránh trong ánh mắt Sầm Từ, liền vòng tay qua eo cô.
Tuy không có kinh nghiệm xử lý việc này, nhưng dù gì Sầm Từ là người đã trưởng thành, cũng có nhiều năm tôi luyện trong giới tâm lý, nên dù có bắt đầu trong mơ hồ, trải qua một đêm bối rối, thì bây giờ lý trí của cô cũng quay trở lại.
Cô đối mặt với Tần Huân, nói:
Về chuyện tối qua, em nghĩ quả thật chúng ta nên nói chuyện với nhau.
Tần Huân cười nhìn cô.
Sầm Từ vẫn là Sầm Từ, nói được câu này mới chính là tính cách của cô.

Được.
Tần Huân nói:
Em nói đi.
Được rồi.

Trái lại, em đấy.
Tần Huân quan sát cô bằng ánh mắt soi mói, song giọng nói đầy hứng thú:
Vẫn còn sức lực xem điện thoại, xem ra vẫn chưa đủ mệt.

Không, không, không, mệt chứ.
Sầm Từ giật mình, vội vàng thanh minh thanh nga.

Lại trốn là sao?
Sầm Từ vẫn cứng miệng:
Quần áo không chỉnh tề xấu hổ lắm,6 em phải giữ trọn đạo hiếu khách chứ.

Chỉ cần tiếp đón bằng lòng thành là được rồi.
Tần Huân cố ý nói:
Ý anh là, anh cảm thấy em vẫn mặc hơi nhi5ều.
Gương mặt Sầm Từ thoắt cái nóng bừng, cô đẩy anh ra.
Quả nhiên người đàn ông này một khi đã lên giường rồi thì cũng vứt luôn cái mác văn minh lịch sự.
Khi ra ngoài lần nữa, Sầm Từ đã mặc bộ quần áo ở nhà vào, trước đó trong phòng thay đồ cô phải mất khá nhiều thời gian để lên dây cót tâm lý cho mình, mà cũng chỉ là hít thở sâu theo đúng tiêu chuẩn.
Sầm Từ không bao giờ ngờ được Tần Huân lại đến thẳng nhà cô.
Tần Huân ngồi ngay ngắn trên sofa, tiện thể trên bàn trà có thêm mấy đĩa hoa quả...
Từ khách biến thành chủ thì chẳng nói làm gì, nhưng lại còn không quên
phục vụ
miệng mình.

Chiếm bao nhiêu?
Tần Huân gặng hỏi đến cùng.

À ừm...
Sầm Từ ngập ngừng:
Em chưa có bạn trai bao giờ, nên không có tỷ lệ cụ thể.
Tần Huân nghe vậy mà bật cười.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.