Chương 140: Tốt nhất anh đừng chỉ tay vào tôi


ứng lại.

Tiếng mắng chửi, la hét, quát tháo hòa lẫn vào nhau, rõ ràng chỉ là cuộc chiến của bốn người, vậy mà ồn ào không khá8c gì cái chợ. Dù Cầm Từ chưa được gặp mặt trực tiếp, chỉ nhìn khí thể của người phụ nữ, Sầm Từ
Những câu chửi rủa ác độc làm người khác lạnh sống lưng.

Đây là nơi làm việc, anh chị làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, hãy xin lỗi cho đàng hoàng.
Giọng Cẩm Từ rất lạnh lùng.
Cô ta thầm nghĩ không ổn, liền tiến tới kéo gã ta lại:
Anh!
Nhưng bị gã đẩy ra.
Sau đó gã đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt đất, kinh hãi hét thất thanh, không ngừng phủi quần mình, vừa phải vừa la:
Cứu với! Cháy rồi, cứu với!

Người phụ nữ đó ngẩn người, không để cô ta kịp hoàn hồn, Sầm Từ khóa chặt cổ tay cô ta, kéo đầu ngón tay cô ta đập mạnh vào tường, đồng thời bấm mạnh vào móng tay cô ta. Người phụ nữ đó đau đớn hét lên thất
thanh.
Vành mắt Dương Tiểu Đào đỏ hoe, cô lắp bắp không nói nên lời.
Người phụ nữ tiếp tục mắng nhiếc:
Con hồ ly tinh nhà mày, mày chết cũng sẽ không được yên đâu!


Lửa chạy dọc theo ống quần của anh, cháy lên trên rồi kìa.
Sầm Từ hơi nheo mắt lại, nửa cười nửa không nói:
Anh không cảm thấy đau sao?

Gã đàn ông sửng sốt, nhìn vào mắt Sầm Từ. Trong phút chốc gã ta không thể nào rời mắt khỏi cổ, dường như gã như bị thứ gì đó níu kéo, gã cảm nhận được ánh mắt cô chứa đựng sự đen tối, âm u, làm gã bị cuốn vào,
Người phụ nữ đó mím môi im lặng.
Sầm Từ không ép cô ta, thong thả đi tới chỗ người đàn ông, nhẹ giọng nói:
Lửa ở trên mặt, có lẽ phải dùng tay mới dập được.

Sầm Từ không nói gì, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt cô ta. Cái nhìn này khiến cô ta lạnh sống lưng, bất thình lình nhớ đến câu ban nãy Sầm Từ nói:
Tốt nhất đừng chỉ tay vào tôi...

Cô ta lập tức rụt tay về.
Dù sao cũng là anh em ruột thịt, sau khi sực tỉnh lại, người phụ nữ lập tức nhào tới nói:
Anh! Không có lửa! Không có lửa! Anh tỉnh táo lại đi!

Song gã dường như không hề nghe thấy những gì cô ta nói, vẫn luôn miệng gào thét:
Có lửa! Lửa thiêu chết tôi rồi!

Người phụ nữ đó lại tiến lên nói với Sầm Từ:
Tôi đã xin lỗi rồi, xin cô bảo anh tôi dừng lại đi.

Cô ta đang nói thì có người đẩy cửa xông vào, trông có vẻ vội vội vàng vàng. Dương Tiểu Đào ngước mắt lên nhìn, sau đó thì cứng đờ người. Người phụ nữ kia nghe thấy tiếng động cũng quay sang nhìn, lập tức bắt đầu
Gã còn dùng ống tay áo lau mạnh lên mặt mình, sợ hãi hét toáng lên:
Đau! Đau quá!

Bạn gái Đoàn Ý thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, sợ đến nỗi không dám tiến đến gần.
Bạn gái Đoàn Ý điên cuồng định bò dậy tiếp tục đánh nhau với Sầm Từ, nhưng thấy anh trai mình vốn đang hung hăng tự nhiên lại đứng như trời trồng ra đó, gương mặt thì méo mó, cứ nhìn chằm chằm cô gái đứng
phía trước như thấy ma vậy.
Anh trai người phụ nữ đó thấy vậy liền buông Thang Đồ ra, lao về phía Sầm Từ, chỉ vào mặt cô mà quát:
Mẹ kiếp, mày lo chuyện bao đồng làm gì hả?

Thang Đồ sơ Sầm Từ không đối phó được, định xông tới giúp, nhưng Sầm Từ giơ tay ngăn lại. Sầm Từ nhìn thẳng vào mắt gã ta, giọng điệu thản nhiên:
Tốt nhất anh đừng chỉ tay vào tôi.

gào khóc chỉ tay vào anh ta:
Đều tại anh cả! Đều là do anh hại.

Sầm Từ nhìn vị khách không mời mà tới, là Đoàn Ý.
Cô ta dùng sức giãy ra, rồi giơ tay nhìn, móng tay vốn dài của cô ta giờ đều bị gãy, vị trí dọc theo mép thịt ở các đầu ngón tay đều nham nhở.
Người phụ nữ nổi điên xông lên đỉnh cao lại. Sầm Từ không hề nao núng nghiêng người sang một bên, người phụ nữ bắt hụt, nên cả người loạng choạng, Sầm Từ thuận thể đẩy cô ta một cái, bởi cô ta đi giày cao gót
Gã đàn ông lúc này nằm vật xuống đất mà lăn lộn, không ngừng kêu đau, cầu xin cứu mạng. Cảnh tượng này không chỉ làm người phụ nữ đó tròn mắt kinh ngạc, sợ hãi, ngay cả Dương Tiểu Đào đang khóc thút thít
cũng quên luôn cả khóc, ngỡ ngàng nhìn phản ứng kỳ lạ của gã đàn ông.
cũng đoán được cô ta chính là3 bạn gái Đoàn Ý, còn người đàn ông... Cô nhớ đến chuyện xảy ra ở Sở cảnh sát Thang Đồ kể, chắc hẳn gã đó là anh trai của cô ta. Tên 9này hung hãn thật.
Sầm Từ không vội lao vào, dù sao tình hình hiện tại không thể tồi tệ hơn. Trước tiên cô tháo dây chuyền ở6 cổ cất sang một bên. Sợi dây chuyền này được làm thủ công, vô cùng cầu kỳ do Tần Huân tặng, nên cô không
bạt tai. Thang Đồ lúc này đã bị đẩy ra xa, toan xông lên lần nữa thì bị gã đàn ông kia giữ lại.
Sầm Từ nhanh chóng bước tới, bắt lấy bàn tay cô ta trước khi nó hạ xuống.
Thang Đồ chống hông đứng bên cạnh thở hổn hển, thấy cảnh này, cô thầm nghĩ: Cho chết!
Người phụ nữ cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, cô ta quay đầu giận dữ nhìn Sầm Từ, chỉ tay vào Sầm Từ mà quát:
Cô đã làm gì anh trai tôi?

thể để nó vô cớ
b5ị thương
trong cuộc chiến này. Sau đó, Sầm Từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm móng tay của người phụ nữ, dài như thế...
Người phụ nữ này rõ ràng không thuộc dạng yếu đuối, một tay cô ta kéo Dương Tiểu Đào, tay kia đẩy Thang Đồ làm cô ấy suýt ngã dúi dụi, khi không còn gì vướng víu, cô ta giơ tay lên định cho Dương Tiểu Đào một
So với tất cả mọi người ở đây, thái độ của Sầm Từ không nhiệt tình cũng chẳng thờ ơ, cô nhìn người phụ nữ kia, nói:
Bạn gái Đoàn Ý, dù thế nào việc cô đến tận đây đánh người là cô sai trước, phải chăng cô nên xin lỗi
người đã bị cô đánh?


Muốn phóng hỏa trên địa bàn của tôi à?
Sầm Từ cười khẩy, nhìn chằm chặp gã ta, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống:
Chẳng phải bây giờ anh đã phóng hỏa rồi sao?

Gã đàn ông ngần người:
Cô... cô...

Gã đàn ông không nói không rằng, bắt đầu tự tát lia lịa vào mặt mình, đều đặn bên trái bên phải, cú nào cũng dùng sức, như thể đang tát vào mặt người khác vậy.
Người phụ nữ kia thấy vậy nổi điên tiến đến kéo tay anh trai. Nhưng gã đàn ông rất mạnh tay, cô ta kéo thể nào cũng không kéo nổi, chẳng bao lâu sau, hai má gã đã sưng vù. Bây giờ cô ta mới nhận ra Sầm Từ không
phải là người dễ động vào, liền vội vàng cầu xin:
Xin cô tha cho anh tôi, xin cô đấy! Tôi, tôi xin lỗi, xin lỗi...
Cô ta nhìn Dương Tiểu Đào, tuy không cam tâm, nhưng vẫn nói lời xin lỗi.
Dương Tiểu Đào cũng không biết trong tình huống này mình nên làm gì, phút chốc ngây ra như phỗng.
không thể nhúc nhích, linh hồn gã tựa như đã thoát khỏi đỉnh đầu, gã không nghe thấy gì nữa, ngoại trừ giọng nói của cô.
Lửa bén lên trên rồi, anh không cảm thấy đau sao?

Tao cứ chỉ tay vào mày đấy, thì sao hả?
Gã đàn ông thô lỗ quát lên, tay vẫn chỉ vào mặt cô mà hét:
Mẹ kiếp, mày là cấp trên của nó đúng không? Trông cho kỳ người của mày, nếu còn để tao biết nó quyến rũ em rể
tao nữa, tao thề sẽ thiêu rụi cái chỗ này của mày! Thiêu chết từng đứa một!
.

Tôi xin lỗi cô ta? Con hồ ly tinh này phải xin lỗi tôi mới đúng.
Nói rồi người phụ nữ nhìn chằm chằm Dương Tiểu Đào, ánh mắt trào ra lửa giận:
Chính là cô ta! Nếu không có cô ta, Đoàn Ý sẽ không chia tay với tôi! Đồ
thứ ba đáng ghét! Con khốn kiếp! Mày vui vẻ trên nỗi đau của người khác, mày không sợ bị báo ứng à?

nên đứng không vững, chân nam đá chân chiều rồi ngã xuống đất, quá tức giận nên cô ta bắt đầu điên cuồng gào hét.
Dương Tiểu Đào đầu bù tóc rồi ngồi co ro trong một góc, từ đầu đến giờ vẫn khóc thút thít.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.