Chương 141: Cô ở bên tôi, tôi mới yên t m
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1538 chữ
- 2022-02-04 06:34:36
cái danh.
Vốn tôi không thích lo chuyện bao đồng, nhưng người của anh đến quấy rối nơi làm việc của tôi, lại còn đá8nh Dương Tiểu Đào, chuyện này không thể cứ thể cho qua được.
Khi Sầm Từ nói vậy, tất cả mọi người đều đang ở trong 3phòng họp, nét mặt Thang Đồ nghiêm nghị, Dương Tiểu Đào lúc này ngồi ở vị trí gần cửa sổ, từ đầu đến cuối không nhìn Đoàn Ý,9 đôi mắt sưng húp vì khóc.
Nói xong, Sầm Từ ra khỏi phòng họp, không quay đầu lại.
Dương Tiểu Đào nghe vậy, nước mắt lại tuôn rơi. Thang Đổ vội vàng nói:
Em đừng khóc, em khóc cũng chẳng giải quyết được gì, hơn nữa chị nghĩ những gì Sầm Từ nói không sai đâu, Đoàn Ý không phải là người hợp
với em, dù em có cưỡng cầu, tình yêu của hai người cũng do lừa dối mà có được.
Câu nói của Sầm Từ thẳng thắn, không hề khách sáo. Nghe Sầm Từ nói vậy, nét mặt Đoàn Ý dần chuyển sang trạng thái lạnh lùng, anh ta nhìn chằm chằm Sầm Từ, một lúc sau thì nói:
Bản lĩnh của bác sĩ Sầm, đương
nhiên tôi biết.
Sau khi Đoàn Ý rời khỏi, Dương Tiểu Đào mới mon men đến gần bàn họp, đôi mắt đỏ au, ấp úng xin lỗi Thang Đồ và Sầm Từ.
Dương Tiểu Đào còn ít kinh nghiệm, xảy ra chuyện này với cô không khác gì trời đất sụp đổ6, chỉ nghĩ đến thôi mà nước mắt cô đã rơi lã chã.
Nét mặt Đoàn Ý ngượng ngập, anh ta vô thức nhìn Dương Tiểu Đào, sa5u đó luôn miệng nói lời xin lỗi Thang Đồ và Sầm Từ.
Qua mấy lần tiếp xúc, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng ấn tượng của Thang Đồ với Đoàn Ý không hề tốt, nên cố nói thẳng chẳng chút nể nang:
Anh không cần xin lỗi chúng tôi, bạn gái anh và anh trai
Sầm Từ vốn không định nói nhiều, dù sao cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, điều này chẳng lẽ Dươi Tiểu Đào không hiểu sao? Đã lớn ngần này rồi, sao còn cần người khác phải răn dạy thế này chứ?
Sầm Từ đứng lên, nói:
Tóm lại chị chỉ có một câu khuyên em thôi, tốt nhất em nên cắt đứt quan hệ với Đoàn Ý, em không dây vào loại người này được đâu, huống chi anh ta còn đang mập mờ không rõ với bạn gái.
Chẳng lẽ nếu anh ta không chia tay dứt khoát được, em vẫn muốn tiếp tục chịu tội à?
Nước mắt Dương Tiểu Đào rơi như mưa.
Sầm Từ vào phòng điều trị một lúc thì Thang Đồ gõ cửa bước vào, cô ngẩng đầu lên nhìn Thang Đồ, rồi tiếp tục xử lý hồ sơ.
Thang Đồ thở dài, rót một cốc nước, tựa người vào bàn thong thả uống. Giây lát sau, cô nói:
Cậu rất ít khi can thiệp vào chuyện của người khác, chắc không liên quan đến việc tức giận đâu nhỉ?
cũng chưa từng chẩn đoán cụ thể cho anh ta, nên mình cho rằng phán đoán ban đầu của mình sai.
Sầm Từ suy tư:
Tâm lý con người phức tạp, có một vài bệnh thể hiện rất rõ ràng, giống như hòn đảo nổi trên mặt nước, nhìn là biết, có bệnh thì như nằm ở nơi sâu thẳm dưới đáy đại dương, bề ngoài có vẻ bình yên,
nhưng bên trong tiềm tàng điều bí ẩn.
ba, mâu thuẫn giữa hai người ngày một nhiều hơn.
Nghê Kiều là người phụ nữ có tính chiếm hữu cao, chỉ thiếu điều gắn định vị lên người Ý theo dõi hằng ngày, tất 1 các mật khẩu của ứng dụng trò chuyện trong điện thoại Đoàn Ý, cô ta đều biết.
Thậm chí tôi ăn gì mỗi ngày Nghê Kiều cũng can thiệp.
Đoàn Ý ngao ngán:
Rất nhiều bạn làm ăn của tôi bị cô ta gây chuyện, hễ có cô gái nào đến gần tôi, cô ta cứ như đang phải đương đầu với kẻ địch, nói thật, tôi
đang cảm thấy mất mặt thôi, chứ không hề lưu luyến gì đoạn tình cảm này...
Hóa ra bạn gái anh ta tên Nghê Kiều,
Trong khoảng thời gian sau đó, Đoàn Ý nói về mối quan hệ hiện tại giữa anh ta và Nghê Kiều. Hai người họ chính là được khách hàng làm mối, thấy đối phương cũng ổn nên hẹn hò nhau được hai năm, đến năm thứ
Thang Đố vốn không thích nhìn người khác khóc, nhất là người sớm tối bên cạnh mình, cô thở dài, rút khăn giấy đưa cho Dương Tiểu Đào. Dương Tiểu Đào cầm lấy tờ khăn giấy, nghẹn ngào cảm ơn. Thang Đồ dịu dàng an ủi:
Không sao, không sao rồi, cô bé xinh đẹp mà khóc sẽ không còn đẹp nữa đâu.
Dương Tiểu Đào sụt sịt gật đầu.
Thang Đồ nhìn Sầm Từ, ý bảo cô cũng an ủi Dương Tiểu Đào, Sầm Từ lên tiếng, nhưng thái độ lạnh lùng:
Tiểu Đào, khi em chen chân vào tình cảm của Đoàn Ý, em hẳn nên nghĩ tới ngày hôm nay, mà cũng đâu phải
chịu đủ rồi, giờ chưa kết hôn đã vậy, nếu lấy Nghề Kiểu thật, hậu quả thế nào tôi không dám nghĩ tới...
Anh Đoàn.
Sầm Từ cắt ngang mạch cảm xúc uất ức của Đoàn Ý, lạnh nhạt nói:
Tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm của anh, nhưng anh cần phải biết một điều, nếu lần sau Dương Tiểu Đào còn phải chịu ấm
ức vì anh, vậy anh Đoàn đừng trách tôi không khách sáo. Tôi không phải chính nhân quân tử, nếu thật sự phải đối phó với một người cũng sẽ không dùng cách chính nhân quân tử đâu, hy vọng anh hiểu.
Sắc mặt Đoàn Ý trở nên nghiêm túc:
Tôi thật lòng thích Tiểu Đào, tôi muốn ở bên cô ấy.
Thang Đồ cười khẩy:
Anh làm thể không khác gì bắt cá hai tay.
Không phải, tôi không bao giờ có suy nghĩ đó.
Đoàn Ý vội vàng giải thích:
Tôi sẽ xử lý ổn thỏa mối quan hệ này, tuyệt đối không để Tiểu Đào chịu thiệt. Bình thường Nghê Kiều ngang ngược thành thói, cô ấy chỉ là
trước đây chuyện này chưa từng xảy ra.
Cả người Dương Tiểu Đào cứng ngắc.
Tiểu Từ.
Thang Đồ nói khẽ, lắc đầu với Sầm Từ, trong lòng thầm nghĩ, bảo Sầm Từ đi an ủi người ta đúng là quyết định sai lầm mà.
Cậu nghĩ Đoàn Ý có bệnh tiềm ẩn ư?
Chỉ là lo lắng thôi, nhưng không có chứng cứ, Đoàn Ý thể hiện không khác gì người bình thường.
Sầm Từ chau mày:
Tất cả cảm giác đều đến từ trực giác của mình, nhưng mình biết không thể dùng trực giác để
phán đoán một người được.
Không nói rõ được, chỉ là mình cảm thấy...
Sầm Từ nghĩ xem nên dùng từ nào để hình dung, một lát sau thì nói:
Nguy hiểm.
Nguy hiểm?
Thang Đồ cảm thấy ngạc nhiên, rồi chợt nhớ tới vụ ở sân bay, bèn nói:
Quả thật trước đây mình từng nghi ngờ Đoàn Ý mắc chứng hưng cảm, nhưng sau đó tình trạng của anh ta rất bình thường, hơn nữa chúng ta
Sầm Từ mỉm cười, đóng tập hồ sơ trong tay, hiểu cô quả nhiên chỉ có Thang Đồ.
Đoàn Ý có vấn đề.
Có vấn đề nghĩa là sao?
Thang Đồ thở dài não nề:
Không biết anh ta có nguy hiểm hay không, nhưng bạn gái anh ta thì chắc chắn nguy hiểm, mong Tiểu Đào sẽ nghe theo lời khuyên của cậu.
Đối mặt với tình yêu, liệu ai nghe được lời khuyên của ai chứ? Sầm Từ hiểu rõ, tuy cô nói khó nghe như thế, thậm chí còn có phần hăm dọa, nhưng thực tế Dương Tiểu Đào còn do dự, liệu cô ấy có thể thật sự cắt đứt
sạch sẽ? Chuyện này không ai chắc chắn được.
cô ta coi như đã được bác sĩ Sầm dạy cho một bài học, còn Tiểu Đào, anh định nói gì với cô ấy?
Đoàn Ý ngước mắt nhìn Dương Tiểu Đào.
Dương Tiểu Đào một lần nữa cảm thấy tủi thân, cô vùi mặt vào lòng bàn tay rồi cứ thể khóc nức nở.
Chuyện của Dương Tiểu Đào cũng chỉ là một chuyện nhỏ của câu lạc bộ, thậm chí có thể nói là vụn vặt. Câu lạc bộ Môn là nơi bộc lộ nhiều nét tính cách của con người, mỗi vụ việc ở đây đều phải nói là đáng sợ, nên dù
Đoàn Ý có thực sự là nhân vật nguy hiểm, thì so với những vụ ở đây cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc.
Sầm Từ nhận được điện thoại của Lâu Điệp. Cô ấy vừa gặp đạo diễn xong, cảm xúc không được vui vẻ cho lắm. Lâu Điệp gọi điện thoại đến chủ yếu là để xin lỗi Sầm Từ:
Thật sự tôi không thoát thân nổi, lại sợ cô chờ
lâu, nên mới bảo Huyên Nhụy đến thay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.