Chương 14


Dịch giả: Diệu Hằng
NXB Thời Đại
XB 2010
Nguồn: Sưu tầm
"Làm cái gì cơ?" Giọng Laurel cao lên.
"Em phải hứa là không tức giận đấy nhé."
"Anh đã bỏ loại bùa chú nào đó lên tôi và bây giờ anh hy vọng tôi chỉ mìm cười và bảo anh là không sao ư? Thế thì không đâu!"
"Xem đấy, nó thậm chí còn chẳng có mấy hiệu quả mà, không bao giờ hiệu quả đối với các loại tiên khác."
Laurel khoanh tay. "Hãy nói cho tôi xem nào."
Tamani tựa lưng vào cái cây của mình. "Tôi đã cám dỗ em."
"Cám dỗ tôi á?"
"Tôi đã làm em đi theo tôi tới đây."
"Tại sao anh lại làm thế?"
"Em phải chịu khó lắng nghe thì mới biết hết sự thật chứ."
"Vậy là gì nào? Anh ném bụi phấn tiên vào mặt tôi à?"
"Không, cái đó thật lố bịch," Tamani nói. "Tôi đã kể cho em rồi đấy – phép tiên thực sự không giống với điều em đang nghĩ đâu. Chẳng có phấn tiên nào làm em bay được, cũng không có cái việc vẩy đũa thần hay thổi khói. Nó chỉ là những thứ chúng ta có thể làm để hoàn thành những nhiệm vụ trong cuộc sống mà thôi."
"Việc cám dỗ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ của một lính gác như thế nào?" Giọng Laurel kéo dài mỉa mai nhưng Tamani vẫn tiếp tục giải thích như thể anh chàng không để ý thấy.
"Nghĩ mà xem. Tôi có thể đuổi theo một kẻ xâm nhập với mũi giáo của mình, nhưng làm thế thì có gì hay ho chứ? Hắn ta sẽ chạy biến và về kể với bạn hắn chuyện đã xảy ra rồi chúng sẽ tìm trở lại bọn tôi." Tamani xoè bàn tay ra trước mặt. "Thay vì thế, tôi dụ dỗ và cho hắn một liều thuốc tiên ký ức và sau đó tống hắn đi. Em đã bao giờ nghe nói tới những ánh lửa ma trơi lập loè nơi đầm lầy chưa?"
"Rồi."
"Đó là bọn tôi đấy. Sau khi một người uống thuốc tiên, toàn bộ sự việc xảy ra trước đó chỉ còn như một ánh sáng lập loè lên trong ký ức họ. Cảnh đó thật hoà bình. Không có ai bị tổn thương cả."
"Nhưng tôi nhớ được anh mà."
"Tôi đâu có cho em uống thuốc tiên, đúng không?"
"Nhưng anh vẫn dùng phép thuật với tôi!" Cô nàng khăng khăng không chịu từ bỏ dễ dàng.
"Tôi phải làm thế. Nếu tôi không làm thế, em có đi theo tôi không?"
Laurel lắc đầu, nhưng trong lòng cô biết rằng điều đó không hẳn là sự thật. Có lẽ cô sẽ đi theo Tamani tới bất cứ nơi đâu.
"Bên cạnh đó, phép thuật ấy không mấy hiệu quả với các loài tiên khác – và nó hoàn toàn chẳng có tác dụng gì nếu họ biết cái gì sẽ xảy đến. Em đã phá hỏng phép đó khá dễ dàng khi em nghĩ về nó." Nụ cười nửa miệng quay lại.
"Thế hôm nay thì sao?" Laurel hỏi trước khi nụ cười kia có thể thôi miên cô.
"Em sợ tôi dùng nó với em lần nữa à?" Anh chàng hỏi, miệng cười đến tận mang tai.
"Đại loại thế."
"Không, tất cả sự quyến rũ và sức thu hút này đến một cách tự nhiên." Nụ cười của anh ta giờ thật tự tin. Ngạo mạn thì đúng hơn.
"Hãy hứa là anh sẽ không bao giờ thử nó với tôi lần nữa."
"Đó là một lời hứa dễ dàng. Em đã biết rồi đó, nó sẽ không có tác dụng nếu tôi cố gắng thử. Và tôi sẽ không làm thế," anh ta nói thêm. "Tôi thích có thể bỏ bùa mê cho em mà không cần tới phép thuật cơ."
Laurel cố nén cười và ngồi đợi cho cảm giác thoải mái dễ chịu xung quanh tan đi."
Nó không biến mất.
Cô nàng nhíu mày. "Dừng lại đi. Anh đã hứa rồi mà."
Mắt Tamani mở lớn bối rối. "Dừng cái gì lại cơ?"
"Cái thứ bỏ bùa cám dỗ ấy. Anh vẫn đang làm nó đấy thôi!"
Sự bối rối của Tamani chuyển thành nụ cười ấm ấp. Vẻ thoả mãn ẩn hiện trong đôi mắt anh chàng. "Đó không phải là tôi."
Laurel trừng trừng nhìn anh ta.
"Đó là phép thuật của vương quốc. Nó rò rỉ từ thế giới các loài tiên, để giúp cho những lính gác cảm thấy như ở nhà, khi mà bọn tôi không ở đó." Bây giờ nụ cười anh ta thật bình tĩnh và thanh thản, và dấu vết của vẻ mãn nguyện vẫn còn lởn vờn trong đôi mắt xanh biếc. "Em đã cảm thấy nó trước đây – tôi biết là em đã cảm nhận được. Đó là lý do em yêu mảnh đất nhỏ này nhiều đến thế. Nhưng bây giờ em đã biết mình là ai và đã nở hoa lần đầu tiên, nó sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa." Anh ta nhướn người ra trước, mũi chỉ cách mũi cô vài phân. "Đó là vương quốc đang gọi em về nhà đấy Laurel ạ."
Laurel cố thoát ra khỏi cái nhìn đăm đăm sâu thẳm của Tamani để tập trung vào những gì mình đang cảm thấy. Cô nhìn lên những tán cây xung quanh và cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn. Cảm giác sảng khoái, dễ chịu dường như toả ra từ những thân cây và lan truyền trong không khí. "Nó thật sự là phép thuật ư?" Cô nín thở hỏi, biết nó không thể là thứ gì khác được.
"Dĩ nhiên."
"Không phải là anh à?"
Tamani cười khẽ. không có vẻ chế nhạo. "Đó là thứ phép thuật vĩ đại hơn nhiều so với khả năng một chàng tiên Mùa Xuân chậm chạp có thể nỗ lực làm ra."
Cô bắt gặp ánh mắt chàng trai và trong một khoảng khắc không thể quay nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt sáng màu xanh biếc giữ chặt lấy ánh mắt cô. Anh ta trông hầu như giống con người, nhưng có điều gì đó – có điều gì đó mà cô không thể chạm tới – dường như nó nói rằng anh ta còn hơn những gì thể hiện ra bên ngoài rất nhiều lần. "Có phải hầu hết các vị tiên đều thích anh không?" Cô khé hỏi.
Anh chàng nháy mắt, và cô cố quay nhìn đi nơi khác. "Điều đó còn tuỳ thuộc vào điều em định nói," anh ta nó. "Nếu em đang ám chỉ tới sức quyến rũ và hóm hỉnh của tôi thì – không. Tôi cũng hấp dẫn như họ thôi. Còn nếu ý em là ngoại hình của tôi…" Tamani ngừng lời ngó xuống tự đánh giá mình. "Tôi nghĩ mình khá là bình thường. Chẳng có gì thực sự đặc biệt cả."
Laurel tròn mắt ngạc nhiên. Anh ta có kiểu khuôn mặt mà ngay cả các ngôi sao điện ảnh cũng chỉ có được khi chỉnh trang nhan sắc. Nhưng nếu anh ta đúng, thì có lẽ tất cả tiên đều trông giống như anh ta chăng?
Giật mình, Laurel băn khoăn liệu cô có giống như những tiên nữ khác không. Cô thấy khuôn mặt mình cũng bình thường, nhưng biết đâu vì cô đã nhìn thấy nó trong gương suốt ngày này qua ngày khác?"
Trong thoáng chốc Laurel tự hỏi sẽ ra sao nếu điều cô thấy khi nhìn vào Tamani cũng chính là điều David thấy khi nhìn cô…
Ý nghĩ đó khiến Laurel hơi bối rối cô hắng giọng và bắt đầu lục lọi trong chiếc ba lô để che giấc cảm xúc của mình. Cô nàng lôi ra từ đó một lon soda. "Anh uống không?" Cô lơ đãng hỏi trong khi bật nắp lon.
"Cái gì thể?"
"Sprite."
Tamani cười to. "Tiên nữ() á? Em đang đùa tôi đấy à?"
() Sprite tiếng Anh có nghĩa là tiên nữ – Tamani không biết đây là nhãn hiệu đồ uống.
Laurel ngạo ngán đảo mắt. "Anh có muốn uống không?"
"Có mà."
Cô chỉ chi anh chàng cách bật nắp khoen và anh ta ngập ngừng nhấp môi. "Hừ, nó chẳng ra sao cả." Tamani chăm chú nhìn cô đến mấy giây. ''Đây là thứ mà em thường uống sao?"
"Nó là một trong số rất ít thứ tôi thích."
"Thảo nào tóc và mắt em gần như chẳng có màu như thế."
"Vậy ư?"
"Em không bao giờ tự hỏi tại sao tóc tôi không giống em à?
"Tôi… tôi cũng hơi băn khoăn về tóc của anh." Còn hơn cả thế ấy chứ.
"Tôi ăn rất nhiều thứ nàu xanh sẫm. Chủ yếu là rêu dưới đáy sông."
"Eo ôi."
"Không, nó ngon lắm. Em lớn lên trong môi trường của con người nên không biết đấy thôi. Tôi cá là em sẽ thích nó nếu em nếm thử đây."
"Không, cảm ơn."
"Tuỳ em thôi. Em cũng đủ xinh đẹp rồi mà."
Laurel cười e thẹn khi Tamani nâng lon soda lên hướng về phía cô nhấp một ngụm.
"Tôi còn ăn đào nữa," cô đột nhiên nói.
Tamani gật đầu. "Chúng tốt đấy, tôi nghĩ vậy. Tôi thì không hảo ngọt lắm."
"Đó không phải lý do. Tại sao tôi không thích ăn cam?"
"Em còn ăn gì khác nữa không?"
"Dâu tây, rau diếp và rau chân vịt, đôi khi cả táo nữa. Hầu như là các loại quả và rau xanh."
"Em ăn phong phú đấy, thế nên tóc và mắt em mới không lên bất cứ thứ màu nhất định nào, chúng chỉ sáng thôi." Anh chàng cười tủm tỉm. "Hãy thử ăn toàn dâu tây khoảng một tuần đi – mẹ em sẽ sốc nặng đấy."
"Tôi sẽ chuyển thành màu đỏ à?" Laurel hỏi với vẻ kinh hãi.
"Không phải toàn bộ người em." Tamani nói. "Chỉ mắt và chân tóc em thôi. Giống như tôi ấy. Ở nhà nó là một thứ thời trang đấy. Xanh da trời, hồng, đỏ tía. Rất vui nhộn."
"Thật kỳ quặc."
"Sao lại kỳ quặc chứ? Không phải có tới một nửa các câu chuyện của loài người nói rằng da chúng ta màu xanh lá à? Cái đó còn kỳ quặc hơn nhiều."
"Có thể." Laurel nhớ lại vài điều từ lần cuối cùng cô gặp Tamani. "Anh nói rằng không có phấn tiên, phải không?"
Tamani nghiêng cằm tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẻ mặt thì lại không tài nào dò được.
"Lần trước tôi ở đây, anh tóm lấy cổ tay tôi và sau đó có thứ bột lấp lánh này dính trên đó. Đó là cái gì nếu không phải bụi tiên?"
Bây giờ thì Tamani nhăn mặt. "Xin lỗi về chuyện ấy, lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn."
"Tại sao, nó nguy hiểm à?"
Tamani phá lên cười. "Không. Hiếm khi lắm. Nó chỉ là phấn hoa thôi."
"Phấn hoa?"
"Đúng vậy, em biết đấy." Anh chàng nghiên cứu đôi bàn tay mình như thể đột nhiên chúng trở nên vô cùng thú vị. "Để… thụ phấn ấy mà."
"Thụ phấn ư?" Laurel bật cười to, nhưng Tamani không giống như đang kể chuyện đùa.
"Em nghĩ tại sao mình lại nở hoa chứ? Nó không chỉ để ngắm thôi đâu. Mặc dù bông hoa của em trông rất cuốn hút."
"Ồ." Laurel im lặng một lúc. "Thụ phấn là cách để cây cối đơm hoa."
"Đó cũng là cách chúng ta được sinh ra."
"Vậy anh có thể… thụ phấn tôi sao?"
"Anh sẽ không bao giờ làm thế, Laurel ạ." Mặt anh chàng nghiêm túc đến chết người.
"Nhưng anh có thể phải không?" Laurel nhấn mạnh.
Tamani chậm chạp nói, lựa chọn ngôn từ vô cùng cẩn thận. "Về lý thuyết thì có đấy."
"Rồi sao nữa? Tôi sẽ có em bé à?"
"Một cây non, đúng thế."
"Nó sẽ mọc ra trên lưng tôi à?"
"Không, không. Các loài tiên mọc ra hoa. Đó là điều mà các câu chuyện của loài người đã nói đúng. Tiên… tiên nữ… được thụ phấn bởi tiên nam và khi cánh hoa của tiên nữ rụng xuống, cô ấy sẽ còn lại một hạt mầm. Cô ấy trồng nó, và khi bông hoa nở, cô ấy sẽ có một cây non."
"Thế anh… chúng ta… loài tiên thụ phấn như thế nào?"
"Tiên nam tạo ra phấn trên tay và khi hai tiên quyết định thụ phấn, tiên nam sẽ tiếp cận vào trong hoa của tiên nữ và để phấn trộn vào. Đó là một quy trình khá kín đáo và tinh tế."
"Nghe có vẻ không lãng mạn lắm nhỉ?"
"Chẳng có gì lãng mạn về chuyện đó cả," Tamani đáp, một nụ cười tự tin mở rộng trên khuôn mặt anh chàng. "Cái đó là dành cho chuyện sex cơ."
"Các anh vẫn…?" Cô nàng bỏ lưng câu hỏi.
"Đúng thế."
"Nhưng loài tiên không có thai ư?"
"Không bao giờ." Tamani nháy mắt. "Thụ phấn là để sinh sản – còn sex chỉ để vui vẻ thôi."
"Tôi có thể xem phấn hoa không?" Laurel để nghị rồi đưa tay ra cho Tamani.
Theo bản năng, Tamani rụt tay lại ra sau lưng. "Bây giờ tôi không có chút phấn nào cả – em không còn trong thời kỳ nở hoa nữa mà. Bọn tôi chỉ tạo ra phấn khi ở gần một tiên nữ đang nở hoa thôi. Đó là lý do tại sao tôi đã quên mất và để lại nó trên cổ tay em. Tôi đã không ở gần tiên nữ đang nở hoa trong một thời gian dài mà."
"Tại sao không?"
"Tôi là một lính gác. Ở đây cũng có những lính gác khác nữa, nhưng tất cả đều là nam giới. Và tôi cũng không về nhà thường xuyên."
"Nghe có vẻ cô đơn nhỉ."
"Đôi khi." Tamani lại nhìn cô và có điều gì đó thay đổi trong mắt anh ta. Vẻ cảnh giác của anh ta tan biến dần, chỉ còn lại trong đó một nỗi buồn thăm thẳm. Nó gần như là đau đớn, đau đớn đến mức không thể nào nhìn tiếp được, nhưng cô cũng không thể nào quay đi."
Rồi cũng mau chóng như khi đến, nó đột ngột biến mất, và môi anh ta lại nở nụ cười vô tư. "Khi em ở đây thì vui hơn. À mà em đã khiến tôi vướng vào rắc rối lớn đấy."
"Tôi đã làm gì?"
"Em đã biến mất." Tamani cười và lắc đầu. "Trời ạ, bọn tôi rất vui khi em trở về. Khi em…"
"Ai là 'bọn tôi'?"
"Em không nghĩ tôi là tiên duy nhất ở đây đấy chứ hả?"
Laurel đùa nghịch với một lọn tóc bị tuột ra từ đuôi tóc của cô. "Thì… đại loại thế."
"Em không thể nhìn thấy bọn tôi trừ phi bọn tôi để em nhìn thấy."
Laurel liếc nhìn quanh những hàng cây, bất chấp điều Tamani vừa nói. "Bọn anh có bao nhiêu người ở đây?" Cô hơi, băn khoăn liệu cô có đang bị bao vây bởi một quân đoàn tiên tàng hình hay không.
"Còn tuỳ, tôi và Shar hầu như toàn ở đây. Còn mười hay mười lăm người khác luân phiên gác trong sáu tháng hoặc một năm."
"Anh đã ở đây bao lâu rồi?"
Trong vài giây, Tamani lặng lẽ nhìn cô với anh mắt cơ hồ hơi khó đoán. "Một thời gian dài rồi," cuối cùng anh ta nói.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ta cười. "Để theo dõi em. À, cho tới khi em đi mất."
"Các anh ở đây để quan sát tôi ư? Tại sao?"
"Để bảo vệ em. Để chắc chắn không ai phát hiện được thân phận của em."
Laurel nhớ ra vài điều từ lần tra cứu của mình. "Có phải tôi là một… một đứa trẻ thay thế() không?"
() Theo thần thoại, có những đứa trẻ sinh ra là để thay thế cho những đứa trẻ đã bị các bà tiên bắt đi.
Tamani do dự vài giây. "Theo nghĩa rộng của từ đó thì đúng thế. Ngoại trừ bọn tôi không đánh cắp ai và thay thế bằng em cả. Tôi thấy em giống như một mầm giống hơn."
"Mầm giống là cái gì?"
"Đó là một chồi cây được chiết từ cây này rồi ghép sang cây khác. Em được mang từ thế giới chúng ta tới thế giới loài người. Một mắt mầm."
"Nhưng tại sao? Có nhiều… mầm giống lắm à?"
"Không, hiện tại, chỉ có em thôi."
"Tại sao lại là tôi?"
Tamani hơi cúi người về phía trước. "Tôi không thể kể với em mọi chuyện được, và em phải tôn trọng điều đó, nhưng tôi sẽ kể cho em những gì có thể, được chứ?"
Laurel gật đầu.
"Mười hai năm trước, em được đưa tới đây để hoà nhập vào thế giới loài người."
Laurel đảo mắt. "Ôi! Đáng lẽ tôi phải đoán ra chứ nhỉ! Còn ai khác cho tôi vào giỏ và đặt trước hiên nhà người khác nữa chứ?" Đôi mắt cô mở lớn khi Tamani cười phá lên. "Anh đã làm việc đó hả?"
Tamani bây giờ còn cười khoái trá hơn, anh ta ngửa cả đầu ra sau trong dáng vẻ thích thú. "Không, không. Lúc ấy tôi còn quá nhỏ. Nhưng khi tôi gia nhập đội lính gác ở đây, tôi đã có bản tóm tắt khá đầy đủ về toàn bộ cuộc đời em."
Laurel không chắc là mình thích cái ý tưởng đó lắm. "Toàn bộ cuộc đời tôi?"
"Phải."
Cô nàng nheo mắt. "Anh do thám tôi à!"
"Không hoàn toàn là do thám đâu. Bọn tôi đang giúp đỡ em mà.''
"Giúp đỡ…? Ừ, đúng quá nhỉ!" Cô khoanh hai tay trước ngực.
"Thật đấy. Bọn tôi phải giữ không cho bố mẹ em phát hiện ra được em là ai."
"Nghe giống một kế hoạch quá phi lý ấy nhỉ." Giọng cô chuyển sang chế nhạo. "Hừm, làm thế nào để hai con người đó không khám phá ra chuyện về các loài tiên được chứ? Ôi, tôi biết mà, cứ thả tõm một đứa bé tiên ở bậc thềm nhà họ, thế là xong chứ gì?"
"Không phải như thế, chúng ta cần họ nuôi một đứa trê của loài tiên."
"Tại sao?"
Tamani do dự, rồi mím môi lại.
"Tốt thôi, thư Ngài Ta-sẽ-kể-cho-ngươi-nhưng-sau-đó-ta-phải-giết-ngươi. Tại sao các người không gửi tôi đến khi tôi là một đứa trẻ sơ sinh nhỉ?" Laurel cười lặng lẽ. "Tin tôi đi, tôi sẽ vừa cái giỏ đó hơn nếu tôi không phải lên ba tuổi."
Lần này Tamani không cười. "Thực ra, em lớn hơn thế một chút."
"Ý anh là gì?"
"Loài tiên không tính tuổi như con người. Họ không bao giờ thực sự là trẻ sơ sinh cả. Ý tôi là, khi được nở ra từ hoa, những đứa trẻ tiên trông cũng giống như trẻ con loài người mới sinh, nhưng chúng không bao giờ ngô nghê như loài người. Sinh ra chúng đã biết đi và nói chuyện, về mặt tinh thần thf tương đương với…" anh ta cân nhắc thoáng chốc, "có lẽ là một đứa trẻ loài người năm tuổi."
"Thật ư?"
"Đúng vậy. Sau đó, cơ thể chúng lại còn phát triển chậm hơn, bởi thế vào thời điểm đứa bé tiên trông như ba hay bốn tuổi, thì thực ra chúng đã bảy hay tám tuổi rồi… và về mặt đầu óc thì chúng tư duy giống như mười một hay mười hai tuổi cơ."
"Kỳ lạ thật đấy."
"Em cần nhớ chúng ta là thực vật. Nuôi nấng chăm sóc một đứa trẻ còn chưa biết gì là điều mà những loài động vật làm. Thực vật chúng ta tạo ra các mầm cây và những mầm cây ấy tự chúng lớn lên. Chúng không cần trợ giúp."
"Vậy là gì cơ, loài tiên thậm chí không có cha mẹ sao? Tôi không có cha mẹ là tiên ở đâu đó à?"
Tamani cắn môi và nhìn xuống đất. "Ở vương quốc thần tiên, nhiều thứ rất khác lạ. Không có nhiều thời gian để là trẻ con và cũng không có đủ tiên lớn để suốt ngày loanh quanh trông nom bọn trẻ chơi đùa. Mỗi người đểu có một phận sự và mục đích, họ đảm nhận những vai trò đó từ rất sớm và trưởnh thành nhanh chóng. Tôi đã là lính gác ở đây từ năm mười bốn tuổi. Tôi là một trong rất ít các tiên trẻ ở đây, nhưng cũng chỉ một hoặc hai năm nữa thôi. Hầu hết tiên đều thực hành chuyên môn của họ và tự nuôi sống bản thân lúc mười năm mười sáu tuổi.
"Điều đó nghe chẳng mấy vui vẻ nhỉ?"
"Được vui vẻ không thực sự là vấn đề."
"Nếu anh nói vậy, thế thì tôi không thể đến đây như một đứa trẻ bởi tôi có thể đi đứng và nói chuyên, đúng không?"
"Phải."
"Vật khi được đặt trước cửa nhà bố mẹ nuôi, tôi bao nhiêu tuổi?"
Tamani thờ dài, trong một thoáng Laurel đã nghĩ anh ta sẽ không nói cho cô biết. Thế rồi dường như anh ta đổi ý. "Em bảy tuổi."
"Bảy tuổi ư?" Ý nghĩ đó có hơi sốc thật. "Tại sao tôi không nhớ bất cứ điều gì hết?"
Tamani cúi về phía trước, tỳ khuỷu tay lên đùi. "Em phải hiểu trước khi tôi trả lời chứ, rằng cho dù em không nhớ được chút gì, em đã đồng ý với tất cả chuyện này mà."
"Tất cả cái gì cơ?"
"Mọi chuyện. Chuyện em tới khu đất này, hoàn thành vai diễn của em, sống với con người… tất cả những chuyện đó. Em đã được lựa chọn cho kế hoạch này từ lâu lắm rồi, và em cũng đã đồng ý đến đây đấy!"
"Tại sao tôi không nhớ gì cả?"
"Tôi đã kể với em là tôi có thể khiến con người quên đi việc họ trông thấy tôi mà, đúng không?"
Cô gật đầu.
"Đó là điều họ đã làm với em. Khi em đủ tuổi để vào vai một đứa trẻ loài người, họ đã làm em quên đi cuộc sống thần tiên của mình."
"Như bằng thuốc hay thứ gì đó ấy hả?"
"Đúng thế."
Laurel ngồi đó sững sờ. "Họ làm tôi quên đi bảy năm cuộc đời mình à?"
Tamani nghiêm trang gật đầu.
"Tôi… tôi không biết nói gì nữa."
Họ ngồi trong im lặnh tới vài phút trong khi Laurel cố nhận thức một cách thấu đáo điều này có ý nghĩa gì với mình. Cô bắt đầu thêm vào những năm mà Tamani nói là cô đã đánh mất. "Tôi đã mười chín tuổi à?" Cô hỏi trong sự kinh ngạc.
"Ừ. Nhưng em vẫn chỉ giống con người mười lăm tuổi thôi."
"Thế anh bao nhiêu tuổi rồi?" Cô hỏi, cơn giận nặng trĩu trong giọng nói. "Mười lăm ư?"
"Hai mươi mốt," Tamani khẽ đáp. "Chúng mình gần bằng tuổi nhau."
"Vậy họ chỉ làm tôi quên đi mọi thứ thôi à?"
Tamani nhún vai, gương mặt căng thẳng.
Hai bên thái dương Laurel giãn ra. "Các người thậm chí đã từng nghĩ qua điều này chưa? Hàng triệu thứ còn có thể sai lầm! Sẽ thế nào nếu bố mẹ nuôi không muốn có tôi? Sẽ ra sao nếu họ phát hiện tôi không có tim, hay máu, hay là tôi không cần phải thở? Các anh có biết người ta nuôi trẻ conba tuổi như thế nào không? Sữa, bánh quy, xúc xích đấy! Tôi có thể đã chết rồi!"
Tamani lắc đầu. "Em nghĩ bọn tôi dùng vào việc gì chứ hả? Giải trí chắc? Rất hiếm khi trong cuộc đời em có ít hơn năm lính tiên giám sát, để chắc chắn mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ. Và việc ăn uống cũng không phải là vấn đề. Đó là lý do em đã được lựa chọn đầu tiên."
"Tôi đã không quên những thứ mình ăn được à?"
"Đó là một khả năng tuyệt vời của tiên Mùa Thu đấy. Một phần trong phép thuật của họ là biết được bản chất thứ gì tốt hay không tốt đối với họ cũng như với các loài tiên khác. Như thế họ mới làm ra được thuốc tiên. Bọn tôi đều biết tự em sẽ không ăn thứ gì có hại cho mình. Việc suy nhất bọn tôi phải giám sát là để bố em không ép em ăn. Điều này thì họ không bao giờ làm cả," anh ta nói trước khi cô có thể lên hỏi. "Chúng ta điều khiểm soát được mọi việc hoàn toàn. Thế đấy," anh ta miễn cưỡng nói thêm, "cho tới khi em rời đi."
"Tới khi tôi rời đi? Nếu bọn anh đang giám sát tôi sát sao như thế, đáng lẽ anh phải biết gia đình tôi sẽ chuyển đi chứ?"
"Bọn tôi đã thôi giám sát em sát sao mấy năm qua rồi. Thật đấy. Em không còn là một đứa bé nữa. Xét về tuổi tác của loài tiên thì em còn hơn cả một tiên nữ trưởng thành nữa. Những dấu hiệu của một tiên nữ ở em cũng không quá rõ ràng. Em không hay ngã và bố mẹ em đã quen với thói quen ăn uống của em rồi. Tôi cũng cảm thấy em đáng được có thêm chút riêng tư… Tôi đã nghĩ em sẽ đánh giá cao điều đó," anh ta rầu rĩ nói.
"Tôi có thể sẽ cảm kích nếu tôi biết được điều đó," Laurel thừa nhận.
Tamani thở dài. "Nhưng tôi đã lùi lại sau quá xa và bọn tôi đã lỡ mất việc em chuyển đi cho tới khi những người chuyển nhà xuất hiện. Tôi muốn lao vào dừng mọi chuyện lại ngay lúc đó. Bỏ thuốc cho những người chuyển đồ, đưa em trở lại vương quốc, xoá sạch toàn bộ kế hoạch chết tiệt này, nhưng… tôi đã không làm được, thế đấy. Thế là em và bố mẹ lên xe khởi hành, và em.. đi mất." Anh ta cười lớn nhưng chẳng có vẻ hài hước cả. "Trời ạ, vậy là tôi đã gặp rắc rối to!"
"Tôi xin lỗi."
"Không sao cả. Em đã trở về. Mọi thứ đã ổn rồi."
Cô nhìn anh ta thận trọng. "Các anh sẽ lại đi theo tôi và chuyển vào sống trong sân sau nhà tôi, vì bọn anh dường như rất thích giám sát tôi, đúng không?"
Tamani cưởi. "Không. Bọn tôi ở đây là tốt rồi, cảm ơn. Chủ yếu bọn tôi lo lắng về việc em nở hoa và gặp những rắc rối lớn với nó. May mắn thay, em đã xoay xoả rất tốt."
"Vậy tôi sẽ sống ở đó và anh sẽ tiếp tục sống ở đây à?"
"Trong thời gian này."
"Vậy còn mục đích tôi là một… mầm giống là gì? Tôi có phải là một cuộc thử nghiệm không?"
"Không. Không phải đâu!" Tamani buột kêu lên, anh ta thở dồn dập rồi vội đưa mắt nhìn quanh khoảng rừng trống. "Em được gửi tới đây là để giúp bảo vệ mảnh đất này. Nó là… một địa điểm trọng yếu của loài tiên. Phải có ai đó hiểu điều đó và sở hữu mảnh đất. Đó là lý do chính em được sắp đặt vào sống với họ. Khi bà ngoại em qua đời, mẹ em đã thật sự đau khổ và ngay lập tức rao bán nơi này. Khi ấy bà mới mười chín tuổi và anh đoán nó lưu giữ rất nhiều kỷ niệm với bà."
"Mẹ có kể với tôi chuyện đó."
Tamani gật đầu. "Mọi chuyện tốt đẹp hơn khi bà ấy kết hôn với bố em, nhưng bà vẫn luôn tìm cách bán nó đi. Thế là Seelie Court nảy ra ý tưởng đưa em vào gia đình đó. Công việc được tiến hành thậm chí tốt hơn là mọi người hy vọng. Sau khi mẹ em thật sự gắn bó với em, bà đã không cố bán mảnh đất nữa. Cũng có những người mua lúc này lúc khác đến đây, nhưng bọn tôi khá dễ dàng vô hiệu hoá họ. Bây giờ có vẻ tất cả đã an bài rồi." Tamani ngả người ra sau rồi đan hai bàn tay ra sau gáy. "Chúng ta chỉ ngồi chờ em được thừa kế nữa thôi."
Laurel nhìn xuống hai bàn tay. "Nếu tôi không thừa kế nó thì sao? Nếu bố mẹ tôi bán nó đi thì sao?"
"Họ không thể bán được!" Anh ta nói đơn giản như không.
Đầu cô bật ngẩng lên. "Tại sao không?"
Tamani cười ngại ngùng. "Em không thể bán một ngôi nhà nếu không có ai nhớ là nó tồn tại cả."
"Hả?"
"Bọn tôi không chỉ làm con người quên đi việc họ đã trông thấy mình mà."
Mắt Laurel mở to hơn khi cô đã hiểu ra. "Anh vẫn ngầm phá họ! Các anh đã làm cho họ quên là đã từng thấy ngôi nhà này!"
"Bọn tôi phải làm thế."
"Và cả những người định giá nữa à?"
"Tin tôi đi, nó sẽ quá hấp dẫn nếu mẹ em phát hiện ra mảnh đất này đáng giá đến mức nào!"
"Vậy là các anh cũng làm họ lãng quên hả?"
"Điều đó là cần thiết, Laurel ạ. Tin tôi đi."
"Ừm… không có tác dụng rồi," Lairel khẽ nói.
Gương mặt Tamani chuyển sang vẻ cảnh giác. "Ý em là sao?" Anh ta hỏi, giọng trầm xuống nghiêm nghị.
"Mẹ tôi đã bán mảnh đất này."
"Cho ai? Không có ai đến đây xem mà? Bọn tôi đã canh chừng nó mà!"
"Tôi không biết, người đàn ông nào đó mà bố tôi đã gặp ở Brookings."
Tamani nhoài người ra trước. "Laurel, điều này rất quan trọng đấy. Em không thể để cho mẹ em bán nó."
"Tại sao không?"
"Trước hết là vì tôi sống ở đây. Tôi thật sự không thích thú gì cuốc sống vô gia cư đâu. Nhưng… " Anh chàng liếc nhìn xung quanh và làu bàu vẻ thất vọng. "Tôi không thể giải thích mọi việc ngay lúc này, nhưng em không thể để mẹ em bán mảnh đất đi được. Cho dù chuyện gì xảy ra, em cần phải nói chuyện với bà khi em về nhà và làm bất cứ điều gì có thể để thuyết phục mẹ em nói không với gã đó."
"Ừm, việc đó có thể rắc rối đấy."
"Tại sao?"
"Chào giá đã hoàn thành. Họ đang nhanh chóng hoàn thành các giấy tờ."
"Ôi, không!" Tamani hất những lọn tóc xoà trước trán. "Chuyện này thật tệ, thật quá tệ! Shar sẽ giết tôi mất." Anh ta thở dài. "Em có thể làm điều gì đó không?"
"Chuyện đó thật sự không do tôi quyết định," Laurel đáp. "Tôi không thể bảo họ làm gì cả."
"Hãy thử xem. Hãy nói… điều gì dó. Bọn tôi cũng sẽ cố tìm ra cách từ phía mình. Nếu em biết mảnh đất này quan trọng với vương quốc đến mức nào, em sẽ không thể ngủ được cho tới khi nó được an toàn đâu! Tôi không biết mình có thể ngủ được không nữa cho tới khi em quay trở lại và báo với tôi là nó không bị bán."
"Tại sao?"
Tamani thở dài bất lực. "Tôi không thể nói được – nó bị nghiêm cấm."
"Bị cấm ư? Tôi là một tiên nữ mà, đúng không?"
"Em không hiểu đâu, Laurel ạ. Em là tiên nữ không có nghĩa là em được phép biết mọi chuyện – vẫn chưa được. Ngay cả trong vương quốc, các tiên trẻ cũng không được phép bước vào thế giới loài người cho tới khi họ chứng minh được lòng trung thành của mình. Em đang bắt tôi phải tiết lộ một trong những bí mật lớn nhất của giống loài chúng ta đấy. Tôi không thể làm điều đó cho em được."
Vài giây trôi qua trong yên lặng. "Tôi sẽ làm những gì mình có thể," cuối cùng Laurel đáp.
"Đó là tất cả những gì tôi cần ở em."
Cô gượng cười. "Bố mẹ tôi sẽ nghĩ là tôi điên mất."
"Với tôi thì không sao cả đâu."
Laurel nhìn Tamani vài giây rồi vươn tay ra đập vào vai anh chàng.
Tamani chỉ cười.
Sau đó anh chàng lấy lại vẻ nghiêm trang và ngây ra nhìn cô. Ngập ngừng, anh ta nhẹ nhàng tiến đến gần hơn và lướt các ngón tay dọc xuống một bên cánh tay để trần của mình. "Tôi mừng là hôm nay em đã đến," anh chàng nói. "Tôi đã rất nhớ em."
"Tôi… tôi nghĩ… có lẽ tôi cũng nhớ anh."
"Thật sao?" Niềm hy vọng sáng lên trong đôi mắt chàng trai quá rõ ràng đến nỗi Laurel phải nhìn đi chỗ khác và cười bối rối.
"Anh biết đấy, sau khi suy ngẫm thì anh đúng là một gã vô gia cư điên rồ."
Cả hai phá lên cười với nhau và Laurel ngạc nhiên trước giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của Tamani. Một cơn rùng mình xốn xang ấm ấp chạy dọc sống lưng cô. Laurel liếc nhìn đồng hồ. "Tôi… phải đi rồi," cô nói, giọng đầy vẻ cáo lỗi.
"Sớm quay lại nhé," Tamani nói. "Chúng mình sẽ nói chuyện nhiều hơn."
Laurel mỉm cười. "Tôi rất muốn thế."
"Và em hứa là sẽ nói chuyện với bố mẹ chứ?"
"Cô gật đầu. "Tôi sẽ làm."
"Em sẽ mang tin tức đến cho tôi chứ?"
"Ngay khi tôi có thể. Nhưng tôi không biết là khi nào nữa."
"Em có định kể cho bố mẹ tất cả chuyện này không?" Tamani hỏi.
"Tôi không biết," Laurel nói. "Tôi không nghĩ là họ sẽ tin tôi đâu. Đặc biệt là khi tôi không còn bôn hoa để chứng minh nữa. Đó là cách tôi thuyết phục được David mà!"
"David?" Tamani nhắc lại bằng một giọng nhạo báng.
"Có chuyện gì không ổn với David ư?"
"Không có gì. Nhưng em chắc là hắn ta đáng tin cậy chứ?"
"Tôi chắc chứ."
Tamani thở dài. "Tôi biết em phải kể với một ai đó. Nhưng dù sao tôi cũng không thích điều đó."
"Tại sao không?"
"Bởi vì hắn ta là con người. Con người không bao giờ có thể tin tưởng được. Em nên cẩn thận."
"Tôi không phải cẩn thận với cậu ấy. Cậu ấy sẽ không nói ra đâu."
"Tôi hy vọng là đúng."
Họ chậm rãi bước đi trên lối mòn quen thuộc rồi dừng lại ở bìa rừng. "Em phải đi thật sao?" Tamani khẽ hỏi.
Laurel ngạc nhiên trước cảm xúc trong giọng nói anh ta. Lúc trước cô đã cảm nhận được là anh ta thích cô… rất nhiều. Nhưng đây dường như là điều gì đó còn hơn thế nữa. Thứ gì đó riêng tư hơn. Cô hơi ngạc nhiên nhận ra là mình cũng không sẵn lòng rời đi. "Bố mẹ tôi thậm chí còn không biết là tôi đang ở đây. Tôi đã lén đi đấy."
Tamani gật đầu. "Tôi sẽ nhớ em lắm đấy," anh chàng thì thầm.
Laurel bối rối. "Anh không hoàn toàn biết tôi mà."
"Dù sao tôi cũng sẽ nhớ em." Anh chàng nhìn thẳng vào mắt cô. "Nếu tôi tặng em một thứ gì đó, em sẽ giữ nó để nhớ đến tôi chứ – và có thể nghĩ đến tôi nhiều hơn một chút chứ?"
Đôi mắt xanh sẫm của Tamani dường như nhìn xuyên qua cô – xuyên thấu tâm can cô.
Anh ta tháo sợi dây mỏng đeo quanh cô và lấy ra một vật nhỏ xíu, sáng long lanh. "Cái này cho em."
Anh ta đặt thứ lấp lánh nhỏ xíu vào bàn tay cô. Đó là một chiếc nhẫn vàng đang phát sáng, chỉ lớn hơn hạt đậu một chút, với một bông hoa nhỏ xíu đính bên trên. "Nó là cái gì thể?" Laurel ngạc nhiên hỏi.
"Đó là một chiếc nhẫn dành cho mầm cây." Tamani nói. "Một đứa trẻ mới sinh ra ấy mà! Mỗi mầm cây đều có một chiếc nhẫn khi chúng con nhỏ. Nếu em mang nó, nó sẽ lớn cùng với em. Các vị tiên Mùa Đông làm ra chúng. À, tiên Mùa Xuân làm ra chúng, nhưng tiên Mùa Đông yểm bùa cho chúng." Anh ta giơ bàn tay mình ra để cô thấy một dải băng thô nhám mang bạc. "Thấy không, cái này là của tôi. Nó từng nhỏ như cái nhẫn đó đấy. Em không còn là một mầm cây nữa, bởi thế nó không thể điều chỉnh theo cỡ ngón tay em được, nhưng tôi nghĩ em sẽ thích nó."
Chiếc nhẫn bé xíu được tạo tác tinh tế khéo léo, đẹp đến từng chi tiết. "Tại sao anh lại tặng thứ này cho tôi?"
"Để giúp em cảm thấy nhiều hơn mình là một phần của bọn tôi. Em có thể lồng nó vào sợi dây đeo quanh cổ." anh chàng chần chừ thêm một lúc lâu. "Tôi chỉ nghĩ là em nên có nó."
Laurel ngước nhìn Tamani vẻ thắc mắc, nhưng anh chàng không đón nhận ánh mắt cô. Cô ước gì mình có nhiều thời gian hơn để lôi kéo được những bí mật từ anh ta. "Tôi sẽ luôn đeo nó," cô nói.
"Và nghĩ đến tôi chứ?" Đôi mắt anh ta như muốn bắt giữ cô làm tù nhân và Laurel chỉ biết có duy nhất một câu trả lời cho điều đó.
"Vâng."
"Tốt."
Laurel bắt đầu quay lưng, nhưng trước khi cô kịp quay đi, Tamani đã nắm chặt bàn tay cô. Anh mắt giao nhau không rời, anh nâng tay cô lên và áp môi mình lên những ngón tay cô. Chỉ một giây thôi, ánh mắt anh đã không còn vẻ cảnh giác và thận trọng. Một tia sáng loé lên như xuyên qua Laurel, chứa chan nỗi khao khát nguyên sơ, không kiềm hãm. Trước khi cô có thể cảm nhận nó gần hơn, anh đã mỉm cười và tia sáng đó đã biến mất.
Laurel đi về phía chiếc xe, hơi thở gấp gáp khi cô cố ngăn lại vẻ ửng hồng đang lan toàn khắp cơ thể từ nơi môi Tamani chạm vào cô. Laurel vẫn liếc nhanh về phía sau khi cô đạp xe hướng đường cao tốc. Mỗi lần quay lại, ánh mắt anh chàng vẫn khoá chặt lấy cô. Ngay cả khi cô nhấn bàn đạp trên lối xe đi dọc con đường lớn, cô vẫn có thể cảm thấy đôi mắt ấy đang mãi dõi theo mình.
~°°°°°°~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cánh Tiên.