Chương 15
-
Cánh Tiên
- Aprilynne Pike
- 2804 chữ
- 2020-02-01 12:00:25
Dịch giả: Diệu Hằng
NXB Thời Đại
XB 2010
Nguồn: Sưu tầm
Khi Laurel dựng xe vào ga-ra thì đã là bốn giờ. Muộn hơn bất cứ buổi học nhóm nào có thể biện minh được. Cô dốc hết can đảm đẩy cánh cửa trước ra.
Bố cô đang ngả lưng trên đi văng, tiếng ngáy vang lên khe khẽ. Không phải bận tâm đến rắc rối bắt nguồn từ phía đó. Cô lắng nghe tiếng mẹ và thấy âm thanh chai lọ va lách cách trong bếp. "Mẹ à?" Cô hỏi khi đi vòng qua góc nhà.
"Con kia rồi. Con và David chắc phải làm nốt trang cuối cùng đó vội vàng lắm nhỉ? Mẹ vừa mới gọi điện nửa giờ trước mà?"
"À, vâng. Nó dễ hơn là con tưởng,'' cô nàng đáp nhanh.
"Các con đã vui vẻ chứ? David là một chàng trai tốt đấy."
Laurel gật đầu, tâm trí cô chẳng ở chỗ nào gần David cả – chính xác thì nó cách chỗ David đến bốn mươi hai dặm đường cơ.
"Hai đứa… ?"
"Gì cơ ạ?" Laurel cố gắng tập trung vào điều mẹ cô đang nói.
"À, con đang dành nhiều thời gian khủng khiếp ở nhà cậu ấy, mẹ nghĩ có lẽ hai đứa đã…"
"Con không biết nữa," cô nàng thật thà đáp. "Có lẽ thế."
"Chỉ là… mẹ biết mẹ của David thi thoảng làm việc nhiều giờ liền, bởi vậy các con có rất nhiều thời gian ở riêng. Khi các con ở cùng nhau trong một ngôi nhà vắng vẻ như thế thì sẽ rất dễ bị mất kiểm soát đấy."
"Con sẽ cẩn thận, mẹ ạ," coi nhăn nhó đáp.
"Mẹ biết con sẽ làm thế, nhưng mẹ là một người mẹ và dù thế nào mẹ cũng phải nói chuyện này," bà mỉm cười bảo. "Và hãy nhớ," bà thêm. "con chưa bắt đầu có kinh nguyệt không có nghĩa là con không thể có thai đâu đấy."
"Mẹ!"
"Mẹ chỉ nói thế thôi."
Laurel nghĩ tới những lời Tamani nói vào sớm ngày. Sự thụ phấn để duy trì giống nòi – sex chỉ để vui vẻ thôi. Cô thắc mắc không biết mẹ sẽ nói gì nếu cô tuyên bố với bà rằng cô không thể có thai – sẽ không bao giờ có kinh nguyệt cả. Rằng sex đối với cô chỉ là sex mà thôi, không có sự đau đớn nào kèm theo cả. Nếu cô mà nói điều đó thì chắc mẹ cô lo lắng đến chết mất. Quỷ quái thật, cô vẫn đang cố gắng gói ghém ý nghĩ của mình xung quanh chuyện đó.
"Mẹ này," cô ngập ngừng nói. "Con muốn nói chuyện với mẹ về mảnh đất. Nó đã thuộc gia đình bên ngoại từ rất lâu rồi. Và nhà ta đã sống ở đó từ khi con còn bé xíu." Cô cúi đầu khi nghĩ tới nguồn gốc thật sự của mình – quê hương bí mật của cô. "Dù sao cũng là từ khi con biết ghi nhớ." Những giọt nước mắt bất ngờ làm khoé mắt cô cay cay khi vô nhìn lên mẹ. "Nó là nơi kỳ diệu nhất trên thế gian này. Con ước gì mẹ đừng bán nó."
Mẹ nhìn cô một lúc lâu. "Ông Barnes đang ra giá cho chúng ta rất nhiều tiền, Laurel ạ. Nếu bán mảnh đất chúng ta sẽ có thể chi trả cho tất cả những thứ mà con muốn."
"Nhưng nếu mẹ không bán thì thế nào? Chúng ta sẽ ổn chứ?"
Mẹ cô thở dài và ngẫm nghĩ một lúc. "Việc kinh doanh của bố con đang khá tốt, nhưng khônh có gì đảm bảo là nó sẽ tiếp tục ổn thoả như thế." Bà chống hai khuỷu tay lên quầy bếp. "Chúng ta chỉ có một số tiền eo hẹp trong thời gian dài, Laurel ạ. Mẹ không thích sống đạm bạc như thế này. Con không phải là người duy nhất phải từ bỏ nhiêu thứ đâu."
Laurel im lặng. Dường như đó là một nhiệm vụ quá to lớn đối với một cô gái mười lăm tuổi. Nhưng mà, tâm tưởng cô lên tiếng, mình đâu phải là một cô gái bình thường, đúng không? Phấn chấn hơn với ý nghĩ đó, cô nói: "Nhưng mẹ cứ suy nghĩ về việc này mẹ nhé? Khoảng một tuần chẳng hạn?" Laurel nói thêm trong khi mẹ cô mím môi.
"Bố mẹ dự định sẽ ký giấy tờ vào thứ Tư này đấy."
"Một tuần nhé mẹ! Mẹ làm ơn đi mà! Chỉ cần bảo với ông Barnes là mẹ cần một tuần thôi! Và nếu mẹ thật sự suy nghĩ trong một tuần, con hứa sẽ không làm phiền mẹ về chuyện này một lần nào nữa."
Mẹ cô nhìn cô đầy hoài nghi.
"Làm ơn đi mẹ!"
Gương mặt bà trở nên dịu dàng. ''Có lẽ ông Barnes sẽ huỷ bỏ chào giá nếu mẹ xin thêm một tuần nữa đấy."
Laurel vòng qua quầy bếp và ôm chầm lấy mẹ. "Con cảm ơn mẹ," cô thì thầm. "Điều này có ý nghĩa với con lắm đấy, mẹ biết không?"
"Vậy là anh ta thực sẹ không kể cho cậu nhiều lắm." David ngồi trên câu ghế trong căn bếp nhà mình. Mẹ cậu đã đi hẹn hò nên cậu và Laurel có cả ngôi nhà tha hồ mà riêng tư tối nay. David đang ăn đồ ăn vừa được hâm lại trong lò vi sóng còn Laurel thì đang hí hoáy trên một cuốn vở, cố gắng không bị phân tâm vì cái mùi đó.
"Anh ta kể cho mình vừa đủ thôi," Laurel nói vẻ bênh vực. "Có vẻ như anh ta muốn kể cho mình nhiều hơn, nhưng lại không được phép. Mình đoán điều đó gây phiền cho anh ta."
"Anh ta nghe có vẻ thuộc loại kỳ quặc."
"Anh ta rõ ràng rất khác lạ – và không chỉ ở vẻ bề ngoài đâu." Cô nàng ngừng bút giữa một đường vòng xoắn và ngẩng đầu lên, nhớ lại. "Anh ta rất bồn chồn và căng thẳng. Mọi cảm xúc của anh ta – dù tốt hay xấu – dường như đều được tăng thêm. Và dễ lan truyền sang người đối diện nữa." Cô nàng bắt đầu nguệch ngoạc viết. "Cậu muốn cảm nhận giống anh ta, nhưng không tài nào bắt kịp được vì cách anh ta cảm nhận biến đổi rất nhanh. Nồng nhiệt đến thế chắc hẳn là phải kiệt sức mất." Cô rùng mình khi phát hiện ra cái từ chính xác dành cho anh ta. Nồng nhiệt, lúc nào cũng thế.
"Vậy bây giờ hai người là bạn à?"
"Mình không biết nữa" Sự thật là Laurel biết anh ta muốn có – muốn cô tới từng tế nào trong cơ thể anh ta. Và bất chấp việc cố gắng cưỡng lại, cô cũng cảm thấy dâng trào mãnh liệt ham muốn ấy. Có vẻ là không tốt khi buổi tối ở cùng David sau khi cả ngày đã ở bên Tamani. Mà biết đâu ở cả cả ngày bên Tamani mới không tốt! Thật khó có thể nói chắc chắn.
Cô đưa tay chạm vào chiếc nhẫn Tamani tặng, nó được lồng vào một sợi dây chuyền rất mảnh bằng bạc. Suốt ngày hôm đó cô đã chạm vào nó đến cả trăm lần. Nó mang lại cảm giác như được ở bên Tamani. Trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi ấy, cả hai đã trở thành một điều gì đó còn hơn cả bạn bè, không, không phải, nó còn vượt xa những người bạn. Cái từ bạn bè dường như thật tầm thường so với mối dây liên hệ mà họ cùng chia sẻ. Nó giống như cả hai có chúng một mối đồng cảm, chung một bí mật hơn. Cô không thể kể với David điều đó. Sẽ rất khó giải thích cho một con người khách quan tới mức thản nhiên – mà David thì còn xa mới tới được mức khách quan và thản nhiên ấy. Nếu cậu ấy biết dù chỉ chút ít về cơn bão cảm xúc mà cô đã trải qua với Tamani, thì cậu ấy hẳn sẽ ghen tỵ kinh khủng lắm.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô không thích David. Cô đã coi cậu là người bạn tốt nhất và đôi khi vòn hơn thế nữa, David có những điều mà Tamani không có được – trầm tính, cuốn hút, logic và êm dịu, Cảm xúc của cô đối với David không phải là một cơn bão hỗn loạn mà êm dịu và lôi cuốn. Cậu là một hằng số trong cuộc đời cô theo cách mà Tamani không bao giờ có thể thay thế. Hai nửa không bao giờ có thể là một chỉnh thể.
David cuối cùng cũng ăn xong bữa tối và Laurel đẩy cuốn sách sang bên đối diện với cậu bạn. "À, cảm ơn vì đã bao che cho mình nhé. Mình không ngờ mẹ mình sẽ gọi cho cậu."
David nhún vai. " Cậu đi lâu quá, và mẹ cậu lại biết là cậu chẳng hề thích môn Sinh học tẹo nào."
"Mình đã đọc được một vài thứ vào chiều nay;" Laurel mói. " Cậu biết cách thực vật hấp thụ carbonic từ không khí rồi nhả ta oxy, đúng không nào?"
"Đsung vậy, đó là lý do chúng ta phải cứu những cái cây và tất cả những thứ như thế."
"Mình đang nghĩ việc hít thở khí oxy sẽ chẳng có ý nghĩa đối với mình."
"Vậy cậu nghĩ cậu hấp thụ carbonic à?"
"Và thở ra oxy, đúng thế."
"Điều đó quan trọng đấy.''
"Mình đang nghĩ," Laurel chậm rãi mở lời. "rằng chúng mình có thể thử một thí nghiệm khác hay không."
David nhìn cô lúng túng. "Được thôi. Thí nghiện gì thế?''
"Ừm, à, không khí là thứ cậu không thể thấy được dưới kính hiển vi hay bất cứ thứ gì. bởi vậy cách duy nhất để biết có phải mình đang thở ra khí oxy hay không là xem xem khi cậu hít nó vào cậu có gặp rắc rối nào không."
David bắt đầu hiểu câu chuyện này đang hướng tới đâu. "Thế cậu định chúng ta làm viêc đí như thể nào?" Anh chàng nói, cố nén nụ cười tủm tỉm nơi khóe miệng.
"À…. kiểu như là… miệng kề miệng kiểu hô hấp nhân tạo ấy. Khác ở chỗ là cậu thở vào miệng mình trước rồi sau đó. mình không lấy thêm chút không khí nào nữa mà thở lại vào miệng cậu." Cô nhìn David trong một giây rồi buộc miệng: "Nhưng chẳng có lý do gì mà cậu phải làm thế cả. Đây chỉ là ý tưởng của mình thôi."
"Mình rất ấn tượng mà," David nói. "Cậu đã tự học được sinh rồi đấy."
Larel đảo hai mắt, nhưng vẫn cưởi rõ tươi. "/p>
David khụt khịt mũi tỏ ý chê bai, rồi cô khóa lấp nó bằng một tiếng ho.
Larel trừng mắt nhìn cậu bạn.
"Nó có ý nghĩa lắm.'' David vội nói rồi nháy mắt. "Chúng ta làm thôi."
Cậu quay người sang phía cô cho tới khi đầu gối họ chạm nhau.
''Đầu tiên cậu hãy hít vào một hơi rồi nín thở trong mười giây để phổi cậu biến đổi nó thành khí carbonic. Sau đó hãy thổi nó vào miệng mình, và mình sẽ hít nó vào. Rồi mình sẽ đợi khoảng mười giây và thổi nó trở lại miệng cậu, được chứ?"
Davud gật đầu.
Nghe thì có vẻ đơn giản. À, ngoài trừ phần miệng-kề-miệng. Nhưng cô có thể xử ký nó được. Đúng không?
Lồng ngực David căng ra khi cậu hít vào phổi đầy không khí và gương mặt cậu đỏ ửng lên khi nín thở.
Giờ thì không còn đường lui nữa rồi!
Sau khoảng mười giây, David ra hiệu cho cô và ngã đầy về phía trước, mắt nhìn đăm đăm vào miệng cô. Laurel buộc mình phải tập trung trong khi cúi người về phía trước. Ban đầu, môi họ nhẹ nhàng chạm nhau và Laurel gần như quên mất chính mình, cô hít vào bằng một động tác nuốt không khí bồn chồn căng thẳng. Thế rồi David ép môi kiên quyết hơn và thổi vào miệng cố. Laurel để cho hai lá phổi căng đầy,
David lùi lại và Laurel mắc sai lầm khi mắt cô vô tình chạm vào mắt cậu. Cô mỉm cười, rồi phải quay nhìn đi chỗ khác, trong khi đếm đến mười Sau đó, David lại nghiêng người vào, một tay đặt lên vai cô và kéo nhẹ lại gần mình.
Lần này Laurel gặp anh chàng ở nửa chừng mà không có bất cứ sự do dự nào. Miệng David ép lên miêng cô, đôi môi hơi hé mở. Cô thổi tất cả không khí từ khổi mình trờ lại miệng cậu và cảm thấy cậu đang nuốt vào. Anh chàng nấn ná lại một lát trước khi lùi ra.
"Wow." Anh chàng thở ra và luồn những ngón tay qua tóc. "Chà. Thật kinh ngạc! Đầu mình hơi quay cuồng một chút. Nhưng mình nghĩ cậu đang thở ra hầu như là oxy tinh khiết đấy. Laurel ạ."
"Cậu sắp ngã khỏi ghế rồi kìa?" Cô vội giữ lấy chân cậu bạn.
"Mình không sao." David nói, thở chậm lại. "Cho mình thêm vài giây nữa." Đôi tay David trượt xuống đặt lên hai bàn tay cô lúc ấy vẫn giữ trên chân anh chàng. Cô nhìn lên đúng lúc David bậm môi dưới lại, rồi cười hết cỡ,
"Cái gì buồn cười thế?"
"Xin lỗi Laurel," David đáp, mặt lại đỏ bừng lên. "Cậu có vị thật ngọt ngào."
"Cái gì ngọt ngào cơ?"
Anh chàng liếm mỗi dưới lần nữa. "Cậu có vị như mật ong ấy."
"Mật ong ư?"
"Đúng thế. Hôm ấy mình đã nghĩ là mình lẩn thẩn… à, cậu biết đấy, có một hôm ấy… Nhưng, hôm nay cũng vậy, Miệng cậu ngọt lắm ý Laurel ạ." Anh chàng ngừng một giây, rồi cười toe toét. "Không giống mật ong, mà là giống mật hoa cơ."
"Hay thật đấy. Bây giờ tớ sữ phải giả thích điều này với từng người mà tớ hono trong suốt phần đời còn lại. trừ phi đó là cậu hay… hay một tiên nam khác." Cô gần như đã nói ra tên Tamani. Nhưng ngón tay cô lại lướt lên chiếc nhẫn đeo trên cổ.
David nhún vai. ''Thế thì ngoài mình ra đừng hôn ai cả, nhé!"
"David… "
"Mình chỉ đang đề nghị một giải pháp hiển nhiên mà thôi," anh chàng nói, hai tay giơ lên phòng vệ.
Cô cười phá lên. "Mình đoán nhờ thế mà mình không trở thành một trong các cô nàng phân phát nụ hôn cho cả tá các chàng trai."
David lắc đầu. "Cậu sẽ không bao giờ giống như thế đâu. Những cảm xúc của cậu quá dịu dàng. Cậu lúc nào cũng lo lắng rằng mình sẽ làm tan nát trái tim mỗi anh chàng mà cậu hôn."
Cô không chắc liệu ý David có phải là một lờ tán dương hay không, nhưng có lẽ là thế. "Ừa, chắc là vậy."
"Vậy đó là cái gì thế?" Anh chàng hỏi, tay chỉ vào sợi dây đeo trên cổ cô. ''Cậu cứ nghịch nó mãi."
Laurel thả chiếc nhẫn xuống trước ngực. Nó giống như một là bùa chuyển những ý nghĩ của cô thẳng tới cho Tamani. Cô băn khoăn liệu Tamani có biết được điều đó trước khi đem tặng nó cho cô hay không. Cô hơi ngạc nhiên khi ý nghĩ đó không làm cô khó chịu. "Nó là một chiếc nhẫn,'' cuối cùng cô nàng thú nhận. "Tamani đã tặng nó cho mình."
David nhìn cô đầy lạ lùng. "Tamani đã tặng cho cậu một chiếc nhẫn ư?"
"Không giống thế đâu, Nó là một chiếc nhẫn trẻ con. Hình như tiên nào cũng đều có nó khi còn bé. "Chống lại thôi thúc muốn giữ chiếc nhẫn là bí mật đặt biệc cho riêng mình, Laurel tháo sợi dậy chuyền ra và cho David xem cái vòng tròn bé tí xíu.
"Chiếc nhẫn này thật sự rất đẹp," anh chàng miễn cưỡng nói. "Tại sao anh ta lại tặng nó cho cậu?"
Laurel cố gắng nhún vai trước câu hỏi của cậu. "Mình không biết nữa. Anh ta chỉ muốn mình có nó thôi."
David nhìn nó một lần nữa trước khi nó trở lại trước ngực Laurel.
~°°°°°°~