Chương 1002: Liều mình vì em (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 588 chữ
- 2022-02-13 03:58:54
Anh giúp em chuyến viện cho ba em nhé.
Giáo sư Ross nói rằng ba em đã bắt đầu có ý thức, nếu người thân ở bên cạnh chăm sóc, ông sẽ c8àng mau hồi phục hơn.
Theo như nhữn9g gì em nói, thì năm xưa chắc hẳn đã có người âm thầm phá hoại.
Như thế có lẽ phải đợi đến khi ba em tỉnh lại mới biết được một cuộc6 đã xảy ra chuyện gì.
Em với mẹ em cũng nghĩ như vậy.
Thế nên dù cho năm xưa ba em thật sự đã phụ tình bà, thì bà vẫn bằng lòng đó5n ba em về nhà họ Dương để chăm sóc, còn chuẩn bị một phòng bệnh riêng ngay tại nhà nữa.
Nhớ tới khi Dương Mộc Nhã nói những lời này, Hạ Trường Duyệt lại cảm thấy đau lòng.
Bà đã sống cô đơn nhiều năm, oán hận nhiều năm, người đàn ông bà yêu thì lại cưới người khác, còn cướp con gái của bà đi, vậy mà sau cùng, bà vẫn chấp nhận tha thứ.
Hạ Trường Duyệt:
...
Cộc cộc
Bỗng dưng có người gõ cửa phòng.
Giọng nói của quản gia truyền vào:
Cô chủ, canh gừng xong rồi.
Là chú Minh!
Hạ Trường Duyệt vội đẩy Nghiêm Thừa Thì ra, bước xuống giường, chạy đi mở cửa, rồi nhận bát canh gừng từ trong tay ông đặt lên cái bàn bên cạnh, sau đó chạy ra ngoài.
Rốt cuộc giữa Dương Mộc Nhã và ba em đã có chuyện gì vậy?
Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, bước tới ôm Hạ Trường D3uyệt vào lòng.
Sau khi nghe cô kể lại tường tận chuyện ân oán của đời trước xong, anh càng nhíu chặt mày hơn.
Thành phố G.
Trong một căn hộ nhỏ.
Nhan Linh lo lắng nhìn bữa ăn dưới nến mà mình chuẩn bị, dáng người mỏng manh đi tới đi lui trước bàn ăn.
Cô đang cầm chặt một lọ thuốc nhỏ, bên trong chỉ có một viên, trông chẳng hề bắt mắt, tay siết chặt như muốn bóp nát lọ thuốc ra.
Tuy Dương Mộc Nhã không nói, nhưng cô biết, dù cho chuyện năm xưa không có hiểu lầm gì, thì Dương Mộc Nhã cũng sẽ không bỏ mặc ba cô.
Em phải đi bao lâu?
Nghiêm Thừa Trì đột nhiên hỏi, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc,
Không biết...
A.
Hạ Trường Duyệt còn chưa nói xong, thì cả người đã bị đè xuống giường.
Bắt gặp ánh mắt đen như mực của anh, trong lòng cô hồi hộp không thôi, sau đó chợt phản ứng lại, lập tức kêu lên,
Nghiêm Thừa Trì, đây là nhà họ Dương, nếu anh dám làm căn, mẹ em sẽ giết anh thật đấy.
Suyt, em kêu khẽ thôi, bà sẽ không nghe thấy đâu.
Nghiêm Thừa Thi cong môi cười gian, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Trường Duyệt, như thể đang nhìn miếng mồi ngon.
Này, anh uống xong thì đi ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon.
Tinh tinh.
Điện thoại đột ngột vang lên âm báo có tin nhắn đến.
Cô càng hoảng hơn, sau khi bình tĩnh lại, mới kích động bước tới mở tin nhắn ra xem.
Là tin nhắn trả lời của Dịch Hải Âm: [Vừa rồi đang lái xe, không thấy có điện thoại, bây giờ anh đang lên lầu.] Đôi mắt Nhan Linh đong đầy ý cười, đặt điện thoại xuống rồi nhìn lọ thuốc trong tay một lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.