Chương 1059: Em là nữ hoàng của anh (1)


Khụ khụ..
Nghiêm Thịnh kích động lại không thể kiểm soát, bắt đầu ho dữ dội, thậm chí không thể nói được một câu hoàn chỉnh. <8br>
Hai tay ông ta nắm chặt lan can bên cạnh giường, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Nhìn Nghiêm Thừa Trì sắp rời đi, 3ông ta lo lắng rướn cố đỏ bừng mặt, cuối cùng phun ra một ngụm máu lên giường, cả người ngã xuống!


Ông chủ! Ông chủ đ9ừng làm tôi sợ, ông chủ hãy tỉnh lại đi!
Quản gia đứng bật dậy, lao đến bên giường của Nghiêm Thịnh, lo lắng đỡ người ông ta 6dậy.

Thừa Trì, đừng oán hận bác, bác hứa với cháu...
từ giờ trở đi, sẽ không can thiệp vào chuyện của cháu nữa.
Cháu muốn cưới ai bác đều sẽ không ngăn cản nữa...

Đôi người của Nghiêm Thừa Trì có chặt, môi mỏng mím lại, chỉ dặn dò bác sĩ chăm sóc Nghiêm Thịnh, không thèm nhìn quản gia lấy một cái, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Một mình anh lái xe trở lại biệt thự cạnh biển, lục tìm rượu trong tủ.
Anh nốc toàn bộ rượu vào miệng, càng uống nhiều, tâm trí càng tỉnh táo.
Con người của Nghiêm Thừa Trì co lại, như thế đột nhiên bừng tỉnh, lao về phía trước, đưa tay ra đỡ Nghiêm Thịnh dậy, quát lớn quản gia bên cạnh,
Còn ngây ra đó làm cái gì? Gọi bác sĩ!

Nghiêm Thừa Trì ôm lấy Nghiêm Thịnh cả người lạnh ngắt, siết chặt tay thành nắm đấm.
Đôi môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên tia sáng phức tạp.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, bấm vào nhân trung, xoa bóp hồi máu cho Nghiêm Thịnh.
Người bất tỉnh thở ra một hơi từ từ tỉnh dậy.
Không đợi bác sĩ nhắc nhở không được kích động, ông ta vội vàng quay sang tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Thừa Trì, hai tay nắm chặt tay anh.
Nghiêm Thịnh nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trướng hồng nhạt dần, chỉ còn lại một vẻ tái nhợt.
Thoạt nhì5n giống như...
đã chết.

Cậu chủ, cậu muốn trút hận gì thì cứ nhắm vào tôi, tôi chết cũng không có gì đáng tiếc.
Nhưng ông chủ thật sự một lòng nghĩ cho cậu, cầu xin cậu đừng hiểu lầm ông chủ.
Ông ấy không còn lắm thời gian...
Quản gia quỳ xuống trước mặt Nghiêm Thừa Trì, chảy nước mắt dập đầu, thay Nghiêm Thịnh cầu xin sự tha thứ.
Cảnh tượng bốn năm trước hiện ra trước mắt.
Trong bốn năm này Nghiêm Thịnh luôn là người thân nhất của anh.
Đã bao nhiêu lần, khi anh vật lộn ở rìa quỷ môn quan, đều là Nghiêm Thịnh ở bên cạnh anh.
Nghiêm Thịnh nói mấy chữ đều không nhịn được ho mấy cái, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Người nhà có chuyện gì thì đợi lát nữa hãy nói, lúc này không thể chọc giận ông ấy nữa.
Bác sĩ đã tiêm thuốc cho Nghiêm Thịnh, giúp ông ta nằm xuống lại, sau đó mới ra hiệu mọi người trong phòng bệnh đều ra ngoài.
Anh biết ơn Nghiêm Thịnh, thậm chí đối xử với ông ta như ba mình.

Nhưng cuối cùng, anh phát hiện tất cả những đau thương của anh trong bốn năm qua đều là do Nghiêm Thịnh mà ra...

Thật mỉa mai?

Bây giờ Nghiêm Thịnh sắp chết rồi...

Anh thậm chí không cần thù hận và trả thù, ông ta cũng sắp nhận được hình phạt nên có.


Reng reng...
Điện thoại reo liên hồi, nhưng Nghiêm Thừa Trì không muốn nhận.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.