Chương 1122: Không quấy rầy chính là sự dịu dàng của anh! (4)



Nhan Linh đâu? Có tin tức gì về Nhan Linh chưa? Chẳng phải tôi đã bảo các người đi tìm rồi à? Nhà họ Dịch nhiều người như vậy mà không thể tìm ra m8ột cô gái sao?
Bà Dịch nhớ tới điều gì đó, bèn ngẩng đầu lên.


Cậu chủ đã sai người đi tìm thật lâu mà vẫn không có tin tức, như thể cô ấy3 đã biến mất rồi vậy.

Còn người của chúng ta vừa được điều đi thì đã nhận được lệnh của cậu chủ là không cần tìm kiếm nữa, cho nên tất cả h9ọ đã rút về cả rồi.
Quản gia cau mày, khó xử nói.
Anh chỉ ngồi đó, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, hoàn toàn hòa mình vào cảnh trí thiên nhiên, tự cô lập mình trong một không gian riêng biệt.

Bà chủ, kể từ khi cậu chủ tỉnh lại thì hầu như ngày nào cũng thế này.
Nếu không phải ngẩn người trong phòng sách thì cậu ấy sẽ thơ thẩn ở đây, nhìn chằm chằm vào một điểm, có khi suốt cả ngày không chịu nói một lời nào.
Lão giúp việc đang đứng bên cạnh trông Dịch Hải Âm, thấy bà Dịch đến hỏi thăm thì cung kính báo lại.
Một cô gái đang vui vẻ khỏe mạnh, đột nhiên gặp phải chuyện như thế, chắc hẳn lúc đó con bé phải sợ hãi lắm.
Bà Dịch càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.
Bà đứng dậy, cất bước đi ra sân.
Nhưng lúc đó tôi vẫn không biết Nhan Linh chính là cô gái đêm đó mà.
Mặt bà Dịch đỏ hoe.
Vốn dĩ là do bà đã làm điều sai trái, nên mới khiến Dịch Hải Âm gặp Nhan Linh, vậy mà hiện tại bà lại ép người ta đi.
Cũng chính vì chuyện đêm đó, mà Nhan Linh còn bị chứng rối loạn căng thẳng.
Bà Dịch sửng sốt, mở to mắt,
Ông vừa nói gì? Hải Âm đã bảo mọi người rút về, không cần 6phải tìm người nữa à?

Vâng, cậu chủ nói rằng cậu ấy có lỗi với cô Nhan Linh, đã không bảo vệ tốt cho cô ấy, nên mới khiến cô ấy bị tổn thương hết5 lần này đến lần khác.
Cậu ấy không đủ tư cách xin cô Nhan Linh tha thứ, ở bên nhau cũng chỉ bị người nhà của anh gây khó dễ...
Quản gia nói tới đây thì sắc mặt của bà Dịch trở nên tái nhợt, nên vội vàng im lặng.

Hải Âm thậm chí đã không còn muốn tìm cô gái đó về nữa, có nghĩa nó không chịu tha thứ cho mình, không chịu tha thứ cho tôi.
Vừa mới đến bãi cỏ, bà đã thấy Dịch Hải Âm đang ngồi trên băng ghế ngoài đó.
Anh mặc một chiếc áo len trắng, quần xám, ngồi im trên băng ghế, đôi mắt lạnh lùng sáng trong, lẳng lặng nhìn những chú chim bay trên cành cây, như thể đang ghen tị với chúng vì chúng có thể tự do bay lượn.
Nhưng khi đến gần hơn mới thấy, trong mắt anh hoàn toàn trống rỗng đến đáng sợ, Khuôn mặt đẹp trai chẳng có lấy một biểu cảm nào.
Ngày hôm đó, sau khi ngất xỉu, Dịch Hải Âm đã chịu đả kích quá mạnh, làm cơ thể nhất thời suy sụp.

Trận bệnh này hết sức nguy kịch, suýt chút nữa thì anh không thể tỉnh lại, đến khi cứu chữa được thì anh đã trở nên thế này.

Anh không còn mất bình tĩnh, cũng không điên cuồng tìm kiếm Nhan Linh nữa.

Có điều anh lại giống như hiện giờ, trở về với nhịp sống như trước khi gặp Nhan Linh, thậm chí còn bắt đầu xử lí công việc ở tập đoàn của nhà họ Dịch.

Thế nhưng anh lại càng trở nên trầm lặng và yên tĩnh hơn.

Mọi việc điều được anh thông báo qua email hoặc thể hiện bằng cử chỉ, hoàn toàn không muốn mở miệng nói năng gì nữa cả.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.