Chương 1277: Sáng lóa mắt! chắc chắn mắt anh sẽ bị hoa! (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 601 chữ
- 2022-02-14 04:01:57
Nhiều năm như thế nhưng em vẫn không quên được anh.
Em rất muốn biết, lúc đầu anh khi anh trộm Duyệt Duyệt ở trong viện, 8anh có từng nghĩ đến người bị bỏ rơi là em sẽ sống tiếp như thế nào không?
Hai mắt Dương Mộc Nhã đỏ ửng nhìn người đàn ông trước3 mắt.
Nhớ ông từng nắm tay bà cùng băng qua đường...
Bà chưa từng nghi ngờ tình yêu Vệ Kinh Tư dành cho bà.
Dù bà chưa chắc đã bỏ được sự cố chấp trước đây, nhưng từ đáy lòng bà vẫn luôn có một tiếng nói.
Bà không hối hận, bà chưa từng hối hận vì đã yêu người đàn ông này...
Cuối cùng, mọi nỗ lực của bà đều bị quét sạch vì bốn chữ
Môn đăng hộ đối
mà rơi vào cảnh bị vứt bỏ.
Hỏi bà có hối hận không? Dương Mộc Nhã ngồi trên xe lần nhìn Hạ Hoa đang hôn mê.
Người đâu, mau...
mau gọi Giáo sư Ross!
Dương Mộc Nhã sốt ruột bò về phía cửa, lớn tiếng hô to.
Bà chỉ muốn biết, năm đó khi ông bỏ rơi bà, bỏ rơi tình yêu của họ, ông có mảy may do 6dự nào không? Nhiều năm qua, ông nuôi con gái của họ, dù Duyệt Duyệt trông cực kì giống ông, nhưng vẫn có một phần giống bà.
5
Lúc ông nhìn con gái có bao giờ nhớ đến bà không? Những người yêu nhau thường hẹn mọn như thế đấy.
Cả đời này của bà chỉ từng yêu một người đàn ông, yêu toàn tâm toàn ý, yêu tới đau thấu tâm can.
Nếu anh có thể nghe em nói thì anh có thể nói cho em biết, câu 'sẽ yêu em kiếp này mà anh nói lúc đầu là thật chứ?
Bà dựa vào một lời hứa mà kiên trì hơn hai mươi năm, dù cả thế giới nói cho bà biết, ông không cần bà.
Nhưng bà vẫn nhớ rõ mỗi lúc họ bên nhau.
Dương Mộc Nhã sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn.
Bà định gọi người, nhưng vừa đúng lên lại động phải bên chân bị thương, sau đó ngã khỏi xe lăn.
Sinh rạng rỡ như hoa mùa hạ, chết đẹp đẽ như lá mùa thu.
Đời này của bà nếu không có tình yêu oanh liệt đó, chỉ yên bình chấp nhận mối liên hôn của gia tộc, lấy lợi ích làm tiền đề mới là điều khiến bà sống không bằng chết.
Bà chỉ không biết, tình yêu của họ đã bị biến chất từ bao giờ.
Đến cả cơ hội gặp mặt ông cũng không cho bà, ông cứ thể biến mất khỏi cuộc đời bà.
Nhớ ông từng thức đêm làm kế hoạch với bà.
Nhớ vở kịch mà ông từng dẫn bà đi xem.
Nhớ tới cảnh chiến tranh loạn lạc lúc họ gặp nhau lần đầu.
Nhớ đến sự tâm đầu ý hợp sau khi họ yêu nhau.
Trong lòng có oán hận, có sự không cam tâm, rồi dần dần tất cả đều trở nên tĩnh lặng.
Bà hận nhiều năm thể,9 sớm đã không còn hận nổi nữa rồi.
Cái chân được bọc bằng lại thấm vết máu.
Nhưng bà không cảm thấy đau, chỉ vội bò về phía cửa.
Tít tít tít...
Dương Mộc Nhã nói xong, máy điện tâm ở đầu giường vang lên âm thanh chói tai.
Người trên giường bỗng nắm chặt hai tay thành nắm đấm.
Cánh tay khẳng khiu của ông thậm chí còn hiện lên cả gân xanh.
Có vẻ như ông đang kích động, muốn nói gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.