Chương 1289: Tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất (1)


Nhìn thấy cảnh này, nước mắt Hạ Trường Duyệt chẳng mấy chốc đã rơi lã chã.

Trong ấn tượng của cô, Dương Mộc Nhã từ trước tới nay 8luôn nho nhã đoan trang.

Bà mất kiểm soát như thế, chỉ e Hạ Hoa đã...
Hạ Trường Duyệt ngẩng đầu lên nhìn bà rồi lại quay sang nhìn Hạ Hoa, phải nửa phút sau mới như tỉnh táo lại.
Cô bổ nhào đến bên giường bệnh, vươn tay ôm Hạ Hoa.

Ba...

Đã hơn bốn năm rồi, cùng với sự ra đi của bà Hạ, Hạ Trường Duyệt đã từng nghĩ, dù ba không tỉnh lại, dù ba chỉ tồn tại dựa vào máy thở, chỉ cần ông còn sống thì chính là sự ban ơn của thượng đế với cô.
Từ trước tới giờ cô chưa từng dám hi vọng có một ngày ông sẽ tỉnh lại, mở mắt rồi nhìn thấy con gái cưng của mình...
Nhưng tới giây phút có thật sự nhìn thấy Hạ Hoa tỉnh lại, niềm vui tới quá bất ngờ khiến cô cảm thấy mọi thứ như đang mơ vậy.
Đến tại cũng như bị mất thính lực, cô không nghe thấy gì, chỉ còn lại tiếng ù ù.
Hạ Trường Duyệt há miệng muốn gọi ba, nhưng lại không thốt nên lời.
Cô giống như người đang chìm đắm trong một giấc mộng đẹp, sợ mình phát ra tiếng động thì cảnh trong mơ sẽ biến mất.

Ba...
Hạ Trường Duyệt vừa mở miệng cất tiếng gọi3, giọng nói đã nghẹn ngào.
Cô vừa định tiến lên thì thấy tiếng khóc của Dương Mộc Nhã dừng lại.
Bà chậm rãi quay lại nhì9n cô.

Duyệt Duyệt, ba con, ông ấy...
ông ấy tỉnh rồi...
Giọng bà nghẹn ngào, gương mặt đầy nước mắt không che giấu đượ6c sự vui mừng.
Nghe xong, cơ thể Hạ Trường Duyệt cứng đờ.
Cho tới lúc cô hoàn hồn thì mới vội lao lên như tên bắn.
Cô nhìn rõ Hạ Hoa đang nằm trên giường bệnh mở mắt, đôi mắt ngấn lệ nhìn cô.
Trong giây phút đó, dường như trong đầu cô bị người ta xoát sạch toàn bộ những hình ảnh, chỉ còn lại một khoảng trắng.
Ngay sau đó, đôi mắt long lanh nước chưa kịp trào ra chớp chớp5, không tin nhìn Dương Mộc Nhã.
Bà vừa nói gì? Ba cô không phải...
mà là tỉnh lại rồi?! Hạ Trường Duyệt đứng bất động hoàn toàn, dựa vào Nghiêm Thừa Trì một lúc lâu.

Duyệt Duyệt, con đứng ngay ra đó làm gì.
Mau qua đây để ba con nhìn con nào.
Thấy dáng vẻ sửng sốt của Hạ Trường Duyệt, tâm trạng kích động của Dương Mộc Nhã cũng dần trở nên bình tĩnh hơn.
Bà quay ra vẫy tay gọi Hạ Trường Duyệt.
Nước mắt cô tuôn rơi lã chã như trân châu, tâm tình khác hoàn toàn so với lúc vừa bước vào phòng bệnh.
Hạ Trường Duyệt ghé sát mặt vào ngực Hạ Hoa, chợt khóc như một đứa trẻ, không ngừng gọi
Ba
.
Mắt Hạ Hoa đỏ ửng, nước mắt rưng rưng rồi cũng không chịu được mà khóc theo.
Ông đảo mắt, muốn đưa tay lên vuốt ve con gái yêu thương của mình nhưng rất lâu sau cũng chỉ có thể cử động ngón tay.

Hạ Trường Duyệt chìm trong sự kích động, đến khi tỉnh táo lại mới nhớ ra gì đó, quay người nhìn Nghiêm Thừa Trì rồi vội kéo anh đến trước mặt Hạ Hoa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.