Chương 1389: Tôi sẽ không bỏ em lại! (1)



Mau lên đây, tôi cõng em.
Cậu nhóc ngồi xổm xuống trước mặt Mạt Mạt, đưa lưng đến trước mặt cô bé.

Mạt Mạt nhìn tấm lưng gầy yếu nhưng thẳn8g tắp của cậu, rất nhanh nhẹn bò dậy, nằm nhoài lên.

Cậu nhóc đưa tay nâng mông Mạt Mạt lên, cõng cô bé trốn vào một căn nhà mục nát, sau đó3 cả hai cùng chui vào một cái thùng giấy bỏ đi.
Ngoài cửa, tiếng bước chân càng lúc càng gần...

Ở đây có dấu chân, chúng nhất định 9chưa chạy xa đâu.
Tìm kĩ ở gần đây cho tao, nếu để chúng chạy ra ngoài, tụi bây biết hậu quả rồi đấy!
Một giọng nói trầm khàn tàn nhẫn vọng6 vào từ phía cửa.

Vâng.
Mấy tên đồng thanh đáp.
Cậu nhóc dẫn Mạt Mạt trốn vào trong thùng giấy, nghe bên ngoài có tiếng bước chân 5nhưng không thấy ai, trong lòng cứ lo lắng.
Mạt Mạt thấy xung quanh tối mịt, sợ hãi định nói chuyện thì cậu nhóc đột nhiên đưa tay bịt kín miệng cô nhóc rồi ôm cô nhóc vào lòng.

Suyt, bọn họ chưa đi đâu, đừng nói chuyện.

...
Bị bịt kín miệng, Mạt Mạt mở to đôi mắt ngây thơ.
Mạt Mạt vẫn chưa phát ra tiếng Cơ mà, sao cậu lại biết mình sẽ không kìm được mà lên tiếng? Rõ ràng đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau đã bị bắt, cậu nhóc làm như rất hiểu cô nhóc vậy...
Mạt Mạt không phục chu môi, nào biết mình vừa chu là hôn trùng lòng bàn tay của cậu nhóc.
Xúc cảm mềm mại khiến cậu nhóc giật thót, cúi đầu nhìn chằm chằm Mạt Mạt đang tựa trong lòng mình.
Cậu cau chặt mày như là đang hoài nghi.
Cậu chỉ bảo cô bé đừng nói chuyện, đang yên đang lành, tự nhiên cô bé lại hôn tay cậu...

Dấu chân đến đây là mất, có khi nào chúng đi vào căn nhà mục nát này không?
Bỗng có người đứng trên hiên hỏi.

Hai đứa mày đi vào xem thử, tìm cho kĩ đấy.


Vâng!
Nghe vậy, hai đứa nhóc trốn trong thùng giấy đều cứng hết cả người, không dám động đậy,nín cả thở.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, cậu nhóc nhẹ nhàng buông Mạt Mạt ra, nắm lấy tay cô bé, chuẩn bị chờ thùng giấy bị xốc lên là sẽ kéo cô bé cùng chạy.


Có người đụng vào dây cảnh giới ở cổng, đại ca bảo chúng mày mau ra xem thử là ai đã xông vào.
Bỗng, một giọng nói vang lên, ngay sau đó là nghe thấy tiếng bước chân rời đi từ ngoài cửa.


Phù...
Hai đứa nhóc cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa đã bị phát hiện, hú hồn hú vía.


Có phải người nhà của em tới tìm em không?
Cậu nhóc giở nắp thùng giấy ra, nhìn Mạt Mạt ngồi xổm dưới đất, hỏi.

Dứt lời, cậu nắm lấy tay Mạt Mạt, thận trọng rời đi theo hai tên kia.

Cho dù là có người tới cứu họ hay không, chỉ cần họ đi theo hai tên áo đen kia là có thể tìm thấy cửa ra...

Có cần tôi cõng em không?
Cậu nhóc dắt Mạt Mạt chạy một đoạn, bỗng không yên lòng ngoảnh đầu lại nhìn cô bé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.