Chương 1388: Cậu nhóc ăn mày độc miệng (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 570 chữ
- 2022-02-14 04:12:31
Để tạo ra ngoài, tạo sẽ đánh chết chúng mày!
Tên áo đen không ngờ mình lại bị hai đứa nhỏ đùa bỡn, bèn phẫn nộ đạp cửa phò8ng.
Nơi này vốn là khu vực nguy hiểm, căn phòng bị hắn ta đạp hai củ, không chỉ cánh cửa lung lay, mà cả khe hở tr3ên tường cũng toác ra thêm.
Cậu nhóc cõng Mạt Mạt đi với tốc độ chậm, cẩn thận tìm lối ra ở xung quanh, không chú ý tới cô bé ở trên lưng sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, đang bất an nắm lấy cổ áo của cậu.
Mạt Mạt khó chịu, nói mớ:
Đau...
Ngực cô bé đau quá.
Bọn kia còn có đồng bọn, ngộ nhỡ bị tên khác p6hát hiện là xong đời.
Trước tiên, cả hai cần phải rời khỏi nơi này...
Nhưng khu vực nguy hiểm này rất rộng, hơn nữa lại còn như một vòng tròn.
Cả hai đã chạy hồi lâu nhưng cứ như lại trở về chỗ cũ vậy, hoàn toàn không tìm thấy lối ra.
Em sao thế?
Rốt cuộc cậu nhóc cũng phát hiện ra cô bé yên tĩnh quá mức, mới dừng lại ở một hàng hiên.
Nghe thấy tiếng nói mở sau lưng, cậu vội để Mạt Mạt xuống, cau chặt mày khi thấy cô bé ôm lấy ngực mình, dáng vẻ như là thở không ra hơi.
Em bị bệnh hả? Em có mang theo thuốc không?
Cậu nhóc ngẩn ra rồi hỏi.
Người bình thường sẽ không chạy hai bước đã mệt như cô bé.
Mạt Mạt là trẻ sinh non, từ nhỏ đã nhỏ hơn người khác, ăn thật nhiều cũng không lớn, hơn nữa còn không thể chạy quá nhanh, nếu chạy sẽ không thở nổi, mà vừa rồi là cô bé đã chạy quá nhanh.
Ngồi yên là được.
Mạt Mạt ngồi trong chốc lát, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn.
Cậu nhóc lôi mạnh Mạt Mạt chạy về ph5ía trước, thấy Mạt Mạt chạy không nổi còn cố gắng chạy chậm lại để đợi cô bé, hoàn toàn quên mất là mình có thể bỏ rơi Mạt Mạt để chạy trốn trước.
Em chỉ biết ăn bánh ga-tô, mập như quả bóng rồi, ngay cả chạy cũng không chạy nổi.
Cậu nhóc dừng lại, quay đầu nhìn Mạt Mạt sắc mặt trắng bệch ở sau lưng.
Thấy cô bé khó chịu lấy tay đè ngực, cậu mới vội đi tới bên cạnh cô bé, ngồi xổm xuống.
Lên đi, tôi cõng em.
Cả hai không thể tiếp tục ở lại đây, lỡ như bị bắt được sẽ bỏ mạng.
Hắn vội vàng ngừng lại, móc điện thoại di động trong túi ra gọi cho đồng bọn.
9
Mau theo tôi!
Cậu nhóc vừa thở dốc vừa kéo Mạt Mạt chạy ra ngoài.
Mạt Mạt dựa vào tường, khẽ lắc đầu.
Cô bé không có bệnh, cũng không có thuốc, chỉ là sức khỏe của cô bé kém, nên không thể chạy được.
Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, em có nhớ số điện thoại hay địa chỉ nhà em không?
Thấy Mạt Mạt không sao, cậu nhóc lạnh lùng hỏi.
Rõ ràng cậu cũng là trẻ con, nhưng lại trông như người lớn, biết tất cả mọi chuyện.
Hơn nữa, dáng vẻ của cậu giống như là hay bị bắt cóc lắm ấy, chẳng hề sợ hãi chút nào...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.