Chương 1483: Biết chuyện không nên biết (7)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 620 chữ
- 2022-02-15 03:54:52
Cậu làm gì đây? Mau buông tay tôi ra! Không tôn trọng cấp trên, bây giờ tôi sẽ đuổi cổ hai người các cô các cậu!
Đáy mắt Bạc8h Thần Á xẹt qua một tia u ám, anh lập tức thả tay Phương Vĩ ra.
Trước khi Phương Vĩ tức giận, anh lấy một chiếc điện thoại t3ừ trong túi áo ra.
Chỉ là cô tức quá nên mới tiện mồm nói bừa.
Cô vốn nghĩ mọi người không tin cũng không sao, chỉ cần ghét bỏ Phương Vĩ là được.
Không ngờ chuyện cô bịa lại thành thật! Có phải cô nên đổi nghề làm thầy bói không?
Thấy Phương Vĩ nhận6 điện thoại trên tay mình, thừa nhận là của lão, lúc này anh mới chậm rãi nói thêm một câu.
Lúc vừa rồi tôi mới vào, không c5ẩn thận nghe điện thoại.
Đó là một người phụ nữ nói là nhân viên phục vụ ở khách sạn.
Cô ta hỏi Trưởng phòng tối nay có rảnh không, cô ta muốn tới nhà ông qua đêm.
Ầm...
Bộ phận Đầu tư lại lập tức bùng nổ.
Nếu như vừa rồi có người còn không phân biệt được lời Nghiêm Thư Mạt là thật hay giả thì giờ nghe thấy mấy lời của Bạch Thần Á, tất cả đều tin tuyệt đối.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Phương Vĩ cũng không phải tên ngốc.
Lúc này mà còn đứng đôi co thì người mất mặt là lão.
Hơn nữa Bạch Thần Á có lòng tốt trả lại điện thoại cho lão, lão không thể lấy oán báo ân, còn nói năng ác khẩu?
Chuyện Phương Vĩ vừa phủ nhận, chớp mắt đã bị vả mặt.
Gương mặt béo mập của lão hết trắng lại xanh.
Đến cả Nghiêm Thư Mạt vừa bịa chuyện cũng đứng ngơ ngẩn.
Phương Vĩ đã chính miệng thừa nhận điện thoại của lão, vậy người gọi điện chắc chắn là tìm lão.
Thật trùng hợp, đó lại là một nhân viên phục vụ nhà hàng...
Không ngờ Phương Vĩ này nhìn bề ngoài cũng đứng đắn mà cuộc sống cá nhân lại phức tạp thể.
Có phải Trưởng phòng hiểu nhầm rồi không? Hôm qua lúc tôi rời khỏi khách sạn có nhặt được chiếc điện thoạ9i này.
Tôi vừa được biết là của ông, nên mới vội đến đưa.
Bạch Thần Á ung dung mở miệng.
Tụ tập liên hoan phòng mà cũng có thể có gì gì đó với cả nhân viên phục vụ.
Thảo nào mới mấy chục tuổi mà đầu đã hói.
Đáng đời!
Còn đứng ngơ ra đây làm gì? Giờ làm việc còn không đi làm việc đi!
Quản lý thấy không khí không được ổn liền vội vàng đuổi.
Trưởng phòng, điện thoại là vật cá nhân, có thể tìm được là tốt rồi.
Có chuyện gì từ từ nói.
Tới lúc đó, người trong bộ phận Đầu tư còn ai nguyện bán mạng thay lão?
Không thể phạt Bạch Thần Á, còn phải thưởng...
Phương Vĩ nhịn cơn tức, nở nụ cười giả tạo nhìn về phía Bạch Thần Á và Nghiêm Thư Mạt, nói từng chữ một.
Tôi nhớ trình độ học vấn của hai người không thấp, năng lực rất xuất chúng.
Tôi rất thích những người mới giỏi giang.
Thế này đi, hai người cùng điều tới bên tôi, làm trợ lý cho tôi.
Phương Vĩ nói xong liền quay người đi về văn phòng của mình, không để cho mọi người cơ hội phản ứng.
Lúc xoay người, đáy mắt lão còn xẹt qua một tia u ám.
Chỉ cần hai người này còn làm việc dưới trướng lão, lão không lo không có cơ hội xử họ.
Hai người còn ngây ra đó làm gì? Mau đi theo đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.