Chương 1517: Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn! (1)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 606 chữ
- 2022-02-15 04:00:20
Anh trai?
Là người nhà của cô đang tìm cô sao? Bác sĩ vừa nói, người nhà của cô chắc đã thử điều trị cho cô, vậy hẳn là đã bi8ết tình trạng thân thể của cô, anh hẳn nên báo một tiếng.
Bạch Thần Á giơ tay lên cầm điện thoại di động của cô, vừa định nh3ận cuộc gọi thì lại đối diện với một đôi mắt to đen láy.
Nghiêm Thư Mạt đang mơ màng mở mắt ra, cô mông lung nhìn điện thoại9 di động trong tay anh, lông mày nhíu rất chặt, còn hơi bĩu môi, giống như đang oán giận tiếng chuông điện thoại làm ồn đến cô.
6
Cô tỉnh rồi à?
Bạch Thần Á đặt điện thoại di động sang một bên rồi ngồi xuống mép giường, nâng cô dậy.
Khi đưa tay sờ 5lên trán cô, thấy cô đã hết sốt thì vẻ mặt của anh mới dịu xuống.
Còn thấy chỗ nào không thoải mái không?
...
Nếu như anh nhận điện thoại của tôi, anh ấy sẽ hiểu nhầm.
Nghiêm Thư Mạt căng thẳng liếm môi.
Không chỉ anh trai, còn có ba và cả ba nuôi của cô nữa...
Trong nhà cũng chỉ có bà ngoại và mẹ là lo cố không có ai lấy.
Sắc mặt của Nghiêm Thư Mạt chợt thay đổi, phắt một cái cô đưa tay nhận ngay lấy điện thoại di động.
Thấy cuộc gọi đến thật sự là do Nghiêm Thư Hãn gọi đến, cô lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Thần Á.
Anh nhận rồi à?
Nếu để anh trai cô phát hiện một người đàn ông nhận điện thoại của cô, Nghiêm Thư Hãn chắc chắn sẽ lao tới chém giết ngay...
Khát.
Nghiêm Thư Mạt mở miệng, tiếng cô phát ra khô khốc vì mới qua cơn sốt.
Bạch Thần Á lập tức rót cho cô một cốc nước, anh nhìn cô uống hết rồi mới nhận lại cái cốc, đặt sang một bên rồi đưa tay cầm điện thoại di động đã bị ngắt máy.
Anh trai cô gọi điện thoại.
Bạch Thần Á đưa điện thoại di động cho cô.
Vậy bây giờ có phải cô cần nhanh chóng bỏ trốn để giữ mạng hay không?
Không, tôi đang định nhận thì cô tỉnh lại.
Bạch Thần Á liếc nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói.
Trông phản ứng của cô thì hình như cô rất sợ anh trai.
Phù...
À thì, anh trai tôi khá nghiêm khắc, đặc biệt là...
đặc biệt là...
không hy vọng tôi yêu đương quá sớm.
Nghe thấy Bạch Thần Á không nhận điện thoại thì Nghiêm Thư Mạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay lên lau mồ hôi theo bản năng, vừa chạm vào trán của mình thì chợt nhớ ra, hình như biểu hiện của mình vừa rồi quá chột dạ thì phải.
Cô lập tức hằng giọng.
Còn ông ngoại thì, chuyện gì ông ngoại cũng nghe theo bà ngoại, có thể bỏ qua không cần tính đến.
Xem ra cô thật sự rất giống trẻ vị thành niên.
Bạch Thần Á đánh giá cô từ trên xuống dưới, lời anh nói ra mang theo sự trêu tức.
Thế nhưng, anh trai cô có hiểu nhầm gì không?
Nghiêm Thư Mạt:
...
Lời này của anh có ý gì?
Có nhớ lúc trước tôi đã từng nói với cô, nếu như cô cần một người bạn trai, chúng ta có thể thử xem không?
Bạch Thần Á nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang sửng sốt, giống như sợ còn chưa dọa cô đủ, anh thong thả bồi thêm một câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.