Chương 1518: Không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn! (2)


Anh cũng không biết mình bị làm sao.

Anh vẫn luôn muốn tìm thấy cô bé xuất hiện ở trong giấc mơ của mình, giống như bánh8 xe của số mệnh vậy, trong lòng anh luôn vang lên giọng nói ấy.

Đã rất nhiều năm, anh đi qua rất nhiều nơi, chỉ có thàn3h phố này làm cho anh cảm thấy tương tự như thể.

...
Bác sĩ ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Bạch Thần Á.
Cậu chủ Bạch đối xử với ai cũng lạnh lùng như băng, ông ta chưa từng thấy cậu chủ Bạch quan tâm tới ai như vậy, càng khỏi phải nói tới người được quan tâm lại là phụ nữ, loại người mà trước giờ bị cậu chủ Bạch coi là thứ phiền phức!
Tôi không sao, chỉ là chạy mấy bước nên bị mệt thôi, không chết được đâu.
Nghiêm Thư Mạt thấy dáng vẻ nghiêm trọng của anh thì nheo mắt cười trêu ghẹo để cho bầu không khí thoải mái hơn một chút.
Ai ngờ cô vừa nói xong thì đã bị Bạch Thần Á lườm một cái.
Ánh mắt sắc bén của anh giống như đang cảnh cáo cô, món nợ của cô, lát nữa sẽ tính...
Ôi chao...
Cô bị bệnh rồi, bệnh nhân không được chịu khổ quá, đột nhiên cô thấy mình buồn ngủ ghê, có thể ngủ một giấc tới mai luôn ấy.
Cái cảm giác đó rất khó miêu tả, thế nhưng nó vẫn luôn tràn đầy trong lồng ngực anh, không thể tiêu tan được.
Chỉ có lúc ôm cô vào lòng, anh mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh lại...
Đây là lần đầu tiên anh muốn chiếm một người làm của riêng.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ hiểu rõ, tại sao vừa đến gần cô là anh lại có cảm giác rung động khó nói nên lời.

Cốc cốc!
Cửa phòng bệnh chợt vang lên.
Bác sĩ đẩy cửa ra, đi vào thì nhìn thấy hai người đang nhìn nhau, ông ta chợt sững lại.
Nghe vậy, bác sĩ chỉ đành tiến lên, lấy ống nghe ra.
Sau khi kiểm tra, ông ta nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cậu Bạch yên tâm, cô Nghiêm đã hạ sốt rồi, tình trạng bệnh đã dần ổn định, chỉ cần khoảng thời gian này không vận động mạnh thì sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.

Vậy bình thường thì sao? Cô ấy phải chú ý những điều gì? Ví dụ như về mặt ăn uống và làm việc chẳng hạn.
Vẻ mặt của Bạch Thần Á mới thả lỏng thì lập tức lại nhớ ra điều gì bèn hỏi.
Còn có, Nghiêm Thư Mạt ở trước mắt...
Có lẽ do cô mang lại cho9 anh cảm giác quen thuộc, quen thuộc đến mức làm cho anh có một ảo giác, bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Lúc c6ô ấn ngực vì không thở nổi, trái tim anh cũng không kiếm được mà thắt lại, giống như một người rất quan trọng đối với anh cũng 5đang cảm thấy đau đớn như vậy.
Sao ông ta cứ có cảm giác, cậu chủ Bạch sắp yêu đương rồi nhỉ...
Thế nhưng lại lịch của cô gái trước mặt này thế nào thì ông ta vẫn chưa biết rõ, có nên báo với các vị phụ huynh trong nhà họ Bạch trước không nhỉ?
Thưa ngài Bạch, cô Nghiêm đã tỉnh thì tôi cần kiểm tra cho cô ấy một lần nữa, có cần chờ một lát không?
Bác sĩ lấy lại tinh thần, ông ta thoáng liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Bạch Thần Á thì rùng mình, vội vàng cung kính hỏi dò.

Không cần, hiện giờ kiểm tra cho cô ấy đi.
Vừa nghe phải kiểm tra cho Nghiêm Thư Mạt thì Bạch Thần Á đã lập tức đứng dậy, nhường chỗ.
Nghiêm Thư Mạt ngoan ngoãn nằm xuống, đưa tay kéo chăn lên ngực, bắt đầu giả vờ ngủ.

Sau khi lăn lộn một ngày, lại bị sốt một trận, cơ thể cô cũng chưa hồi phục được như cũ nên cứ giả vờ giả vịt rồi cô lại thật sự ngủ mất...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.