Chương 1567: Tôi là anh ruột của em ấy! (11)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 565 chữ
- 2022-02-15 04:05:46
Bạch Thần Á đưa tay đè chặt trán, kí ức đột nhiên ùa về.
Anh bất giác lùi về sau một bước.
Tôi không sao.
Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, Nghiêm Thư Mạt rụt tay về, quay người ngồi lại xuống ghế, tiếp tục ăn bánh.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cô thầm cảm thấy kì lạ, ngay cả bánh ngọt cô thích nhất để ở trước mặt mà cô cũng không thấy đói bụng chút nào.
Dáng vẻ vừa rồi của anh thật sự rất đáng sợ, giống như là đột nhiên không quen biết cô vậy.
Ánh mắt nhìn cô cứ như là đang nhìn ai đó hiện ra trong cô...
Nhưng cảm giác đó rất q5uen thuộc, giống như đang không ngừng nhắc nhở anh, đó là người rất quan trọng với anh...
Cảm giác xung đột mãnh liệt khiến cơ thể của Bạch Thần Á như bị thiên thần và ác quỷ đồng thời chiếm cứ, không ngừng xé toạc...
Ngay sau đó, anh đột nhiên tỉnh táo lại, thả tay cô ra, quay người lao vào toilet, vốc nước lạnh lên mặt mình.
Anh cứ lặp đi lặp lại một động tác giống nhau, cho đến khi lòng anh hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Cảm giác đó lại tới nữa.
Hễ mỗi lần anh cảm thấy mình sắp thấy mặt 6của cô bé kia, thì đầu anh sẽ như sắp nổ tung, làm thế nào cũng không thấy rõ mặt cô bé...
Bạch Thần Á, có8 phải là anh khó chịu trong người không?
Thấy sắc mặt anh không tốt lắm, Nghiêm Thư Mạt không màng tới bánh nữa mà tiến t3ới, đưa tay sờ trán anh.
Tay cô vừa chạm vào anh, anh liền phản ứng dữ dội, giữ chặt cổ tay cô lại, gầm nhẹ.
<9br>
Đừng đụng vào tôi!
Lại nữa rồi...
Xin lỗi, chỉ là tôi nhớ tới một số chuyện, không kiểm soát được cảm xúc.
Giọng của Bạch Thần Á trở nên dịu dàng, nâng mặt cô lên bằng hai tay, nhẹ giọng xin lỗi.
Thoáng thấy vết đỏ trên cổ tay cô, tim anh thắt chặt như bị ai đó đấm một cú.
Anh từ từ ngẩng đầu, nhìn Nghiêm Thư Mạt đang hoang mang đứng ở cửa toilet.
Nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, anh đi tới, ôm cô vào lòng, kể cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói,
Có phải tôi làm cô sợ rồi không?
...
Nghiêm Thư Mạt há miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Nghiêm Thư Mạt quay sang nhìn Bạch Thần Á đang ngồi kế bên mình, trong mắt ánh lên vẻ mù mịt.
Hình như cô biết anh, hình như lại không biết...
Bạch Thần Á, anh sao vậy? Anh đừng làm tôi sợ.
Bị anh nắm lấy cổ tay, Nghiêm Thư Mạt đau đến nhíu mày, tròn mắt nhìn Bạch Thần Á đang bị mất kiểm soát.
Nghe thấy giọng cô, thần trí của Bạch Thần Á lập tức trấn tĩnh.
Anh cũng không biết mình bị sao nữa.
Chuyện từ nhỏ đến lớn, anh đều nhớ, cũng không cảm thấy mình từng bị mất trí nhớ, nhưng chỉ riêng cô bé kia là anh làm thế nào cũng không thể nhớ nổi.
Được rồi, ăn bánh thôi, chuyện quá phức tạp, cô không nghĩ ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.