Chương 1713: Bạn gái giả, đính hôn thật! (12)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 550 chữ
- 2022-02-16 04:02:32
Mạt Mạt, em đau lắm phải không? Để anh gọi bác sĩ tới.
Bạch Thần Á vội bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi xoay người đi ra ngoài.
<8br>Động tác của anh rất nhanh, Nghiêm Thư Mạt chưa kịp phản ứng, anh đã đi rồi.
Nghiêm Thư Mạt vừa định nói mình không sao, những lời3 nói cứ nghẹn trong cổ họng.
Bác sĩ gia đình nhanh chóng tới nơi.
Bây giờ, từ trên xuống dưới nhà họ Bạch e rằng đều nghĩ bọn họ đang làm chuyện xấu hổ gì đó, động tác quá mạnh, còn ngã xuống giường.
Ấy ấy
đến mức phải gọi bác sĩ luôn.
Hu hu...
Thằng nhóc này, Mạt Mạt sao khỏe bằng con được, con kiềm chế một chút!
Bạch Thần Á:
...
Nghiêm Thư Mạt:
...
Ầm!
Cửa phòng được đóng lại.
Trong phòng, hai người ngồi sóng vai nhau, không ai nói gì.
Cô không còn mặt mũi gặp ai nữa! Để cô lấy chăn bịt chết mình cho rồi.
Ngày hôm sau.
Ngay cả bà Bạch cũng nghe tin chạy tới...
Chỉ là b9ị thương rất nhẹ thôi, bôi thuốc và nghỉ ngơi một đêm là khỏi.
Có điều, tối nay cậu chủ nên cố gắng nhẹ nhàng chút, tránh cho lại làm6 cô ấy bị thương.
Ông bác sĩ già đẩy kính lão trên sống mũi, nhắc nhở.
Dứt lời, không khí trong phòng lập tức trở nên quỷ dị.
Nghiêm Thư Mạt hiểu ra, lập tức đỏ mặt, vội vàng giải thích.
Là tôi bất cẩn ngã xuống giường, không liên quan đến Bạch Thần Á.
Vừa thốt ra, Nghiêm Thư Mạt liền cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Ý tôi là, chúng tôi chỉ đang ngủ...
Vừa thức giấc, Nghiêm Thư Mạt lập tức thay quần áo.
Cô đã ở nhà họ Bạch hai ngày, đã gặp hết những người cần gặp, giờ cô phải về nhà.
Nghiêm Thư Mạt sửa soạn xong liền định đi tìm Bạch Thần Á.
Mạt Mạt, cháu không cần giải thích, thanh niên thích cảm giác mạnh là chuyện bình thường, miễn đừng làm bản thân bị thương là được, bác hiểu mà.
Thấy cô đỏ mặt, bà Bạch vội dặn bác sĩ để lại thuốc bôi rồi bảo quản gia mời mọi người ra ngoài.
Gương mặt được chăm sóc kĩ lưỡng của bà không giấu được vẻ vui mừng.
Trước khi đi, bà còn quay đầu răn dạy Bạch Thần Á.
Nghiêm Thư Mạt vừa định chui vào chặn lại thì Bạch Thần Á đã giữ lấy cổ tay cô.
Mạt Mạt...
Không cần nói gì hết, tôi bị ảnh làm mất hết mặt mũi rồi.
Tôi muốn đi ngủ!
Nghiêm Thư Mặt đỏ mặt, đẩy anh ra, nhanh chóng chui vào chăn.
Cốc cốc!
.
Cô vừa định mở cửa phòng để ra ngoài thì cửa phòng lại đột nhiên bị ai đó gõ.
Cô giật nảy mình, sửng sốt mấy giây mới vội vàng mở cửa.
Cô Nghiêm, bữa sáng đã chuẩn bị xong, bà chủ hỏi cô có thể xuống ăn được không? Nếu không thể thì để tôi mang đồ ăn vào phòng cho cô.
Quản gia đứng ở cửa ra vào, cung kính hỏi dò.
Dứt lời, ông cố nén cười.
Nghiêm Thư Mạt liền nhớ lại chuyện mà khó khăn lắm cô mới quên được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.