Chương 1861: Nếu mất em (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 762 chữ
- 2022-02-17 04:02:16
Dư Tâm Tinh, nếu cô chỉ nghĩ đến đến nỗi đau mất đi đứa con của mình, vậy cô có nghĩ tới, không phải là Thượng Lăng Tư không yêu cô, mà chẳng qua 8là anh ấy quá sợ mất cô không?
Hạ Trường Duyệt nói một lèo rồi không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Dư Tâm Tinh.
Bốp!
Dư Tâm Tinh đánh rơi bản báo cáo trên tay, sững sờ nhìn Hạ Trường Duyệt.
Trong mắt có kinh hãi lẫn không dám tin.
Thứ mà Thượng Lăng Tư muốn giữ lại, chỉ có một mình Dư Tâm Tinh.
Nếu ngay cả Dư Tâm Tinh cũng hiể5u lầm Thượng Lăng Tư, vậy ông đúng là quá đáng thương...
Cô lấy hai tay đè chặt ngực mình.
Cô mất đi đứa con đầu lòng, không phải vì bị Thượng Lăng Tư cướp đi, mà là cô vô dụng, là cô không giữ được con.
Thượng Lăng Tư để lại vị trí quan trọng nhất trong lòng mình cho Hạ Trường Duyệt.
Trong lòng Thượng Lăng Tư, chỉ có Hạ Trường Duyệt mới xứng với mình.
Nếu Thượng Lăng Tư yêu cô thật, vậy tại sao ngay cả một danh phận cũng không chịu cho cô? Là vì cô không thể sinh con sao? Cô không thể sinh con...
Nghĩ đến bản báo cáo kiểm tra kia, trái tim của Dư Tâm Tinh như bị ai đó cứa qua cửa lại bằng dao.
Một người phụ nữ thậm chí cả con cũng không sinh được, quả thực là không có tư cách làm vợ của Thượng Lăng Tư.
Cô có thể ở bên Thượng Lăng Tư nhiều năm như thế là vì ông thấy cô đáng thương sao? Nếu không phải vì cô, Thượng Lăng Tư đã sớm có con của mình rồi...
Cả đời Thượng Lăng 3Tư ung dung phóng khoáng trong mắt tất cả mọi người, ông tựa như một người xa rời những chuẩn mực vậy, không bị ánh mắt của xã hội trói buộc.
9
Thứ mà Thượng Lăng Tư theo đuổi, mãi là thứ mà ông muốn.
Nhiều năm trôi qua, nhà họ Thượng đã đặt rất nhiều áp lực lên Thượng Lăng Tư,6 nhưng ông đều không khuất phục.
Từ khi mới quen Thượng Lăng Tư, ông đã nói rõ với cô là ông có người phụ nữ mình yêu, chỉ có điều, người ông yêu đã kết hôn, nên cô mới có thể ở bên Thượng Lăng Tư.
Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Thượng Lăng Tư là không thể quen Hạ Trường Duyệt sớm hơn Nghiêm Thừa Trì!
Chúng tôi đã ở bên nhau mười tám năm, anh ấy chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với tôi...
Dư Tâm Tinh nói khàn cả giọng, hai tay nắm thật chặt váy của mình, hệt như một đứa trẻ đã chịu uất ức rất nhiều năm vậy.
Không phải vậy! Chính miệng anh ấy đã nói với tôi, đời này, người duy nhất mà anh ấy muốn cưới chính là chị!
Dư Tâm Tinh đứng phắt dậy từ tấm thảm Tatami, lùi về sau mấy bước, dựa vào hàng rào ban công, ra sức lắc đầu.
Không phải có suy nghĩ lung tung.
Thật ra, trong lòng cô biết rất rõ là anh ấy yêu cô, chỉ là cô không dám để mình tin tưởng.
Cô sợ càng mong chờ, cô sẽ càng dễ thất vọng...
Hạ Trường Duyệt nhìn gương mặt trắng bệch của Dư Tâm Tinh, ung dung nói.
Trước cuộc phỏng vấn của phóng viên, ông luôn nói mình vẫn độc thân...
Ai lại không hiểu ý nghĩa sâu xa của sự độc thân mà Thượng Lăng Tư nói chứ.
Nghĩ đến đây, cả người Dư Tâm Tinh như mất hết sức lực, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Là cô làm liên lụy đến Thượng Lăng Tư, cô hoàn toàn không có tư cách ở lại bên cạnh người đàn ông này, thế mà cô còn mơ mộng hão huyền rằng Thượng Lăng Tư sẽ cưới cô.
Không, không phải như vậy...
Thượng Lăng Tư hoàn toàn không yêu cô, nếu như người đàn ông này yêu cô thật, tại sao họ ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, ông chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết hôn với cô? Cô thậm chí còn chưa từng gặp người thân và bạn bè của Thượng Lăng Tư! Cô như sống trong nơi tối tăm hẻo lánh vậy, làm người tình bí mật của Thượng Lăng Tư, dù đi đâu, Thượng Lăng Tư cũng chưa nghĩ tới muốn dẫn cô theo cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.