Chương 1925: Tính sổ! (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 630 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Sau khi tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy trong lòng trống trải.
Trong một khoảng thời gian rất dài, anh thậm chí còn không8 nhớ được vì sao mà mẹ anh tàn phế...
Nhưng kể từ ngày đó, anh thường xuyên nằm mơ.
Họ gặp nhau tại cuộc họp thường niên của Tập đoàn Nghiêm thị.
Cô đã gặp anh trong một buổi xem mắt.
Cô theo dõi Phương Vĩ và bị phát hiện ở sân golf...
Cậu bé thời thơ ấu của cô, là anh.
Người bạn thuở nhỏ duy nhất của cô, là anh.
Mà anh, ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã khắc ghi cô trong tâm trí mình sâu đậm đến nỗi dù có quên đi tất cả, thì trong mơ anh vẫn nhớ đến cô.
Hoặc giả, sẽ bớt đi một người bị thương tổn như mẹ anh...
Anh ra nước ngoài, đi một lần là hơn mười năm trời.
Lúc anh về nước là lúc anh đang theo dõi Phương Vĩ và lẻn vào cuộc họp thường niên của Tập đoàn Nghiêm thị.
Lúc ấy anh không nhớ rõ, chỉ biết là mẹ anh tàn phế là do một đám người xấu gây nên.
Anh không muốn kế thừa sản nghiệp của nhà họ Bạch, mà bất chấp sự phản đối của dòng họ, học tâm lý học tội phạm.
Anh biết, trên thế giới này kẻ xấu nhiều vô kể, nhưng anh nghĩ, chỉ cần anh bắt được một tên thì sẽ bớt đi một tên.
Rồi gặp được cô...
Mạt Mạt Mạt Mạt của anh.
Từ trước đến giờ đều là anh, không phải ai khác.
Trong mơ, kiểu gì cũng 3sẽ xuất hiện một cô bé, cười tít mắt và nói điều gì đó với anh.
Đôi khi, cô sẽ tức giận nhìn anh chằm chằm, như đan9g chất vấn anh điều gì.
Song, mặt của cô luôn mờ nhạt.
Anh nhớ những gì đã xảy ra từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng một số điều vẫn còn hơi mơ hồ, Ngay cả Anse Cyril cũng nói với anh rằng, độ dài trí nhớ của con người là có hạn, ngay cả khi là một thiên tài, cũng sẽ không nhớ rõ tất cả những gì đã xảy ra từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành.
Việc không nhớ người và việc khi mới chỉ vài tuổi là điều bình thường.
Cho nên anh chưa từng nghĩ, có lẽ không phải do thời gian quá lâu mà anh quên mất điều gì đó, mà là ba mẹ anh lo anh có ám ảnh tuổi thơ, nên đã cho người thôi miên anh! Kí ức về việc mẹ anh tàn phế cũng là kí ức anh gặp được Nghiêm Thư Mạt! Lần quên này, anh đã quên những mười tám năm...
Vô số lần anh muốn nhìn rõ dáng vẻ của cô, nhưng làm6 thế nào cũng không thấy rõ...
Anh luôn cho rằng, bản thân anh sinh ảo giác, không phân biệt được đâu là mơ, đâu là5 hiện thực.
Về sau, anh nghe mẹ anh nói, là vì hồi bé anh thường xuyên bị bắt cóc, nên có ám ảnh tâm lý, thiếu cảm giác an toàn.
Trong những năm qua, đã bao nhiêu lần anh cố gắng tìm ra cô bé trong giấc mơ của mình là ai.
Tại sao anh lại luôn mơ thấy cô.
Nhưng anh không có câu trả lời.
Mạt Mạt...
Bạch Thần Á lấy hai tay ôm đầu, không ngừng lẩm bẩm.
Đầu như sắp vỡ ra vậy.
Mọi thứ về cô tràn ngập trong tâm trí anh.
Lúc ấy, anh dẫn cô chạy trốn, khi cô phát bệnh trước mặt anh, sao anh lại không nhớ ra?
Đó là Mạt Mạt của anh, cô gái mà anh đã hứa là sẽ không bỏ rơi...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.