Chương 1927: Tính sổ! (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 548 chữ
- 2022-02-17 04:07:36
Hai cánh tay đang ôm cô siết rất chặt.
Giống như muốn giết chết cô vậy...
Xe của anh đỗ hơi xa.
Vừa rồi là anh chạy bộ đuổi theo cô.
Anh chỉ muốn có thể tìm thấy cô trong vòng một giây.
Mãi cho đến khi anh trông thấy bóng dáng của cô dựa bên tường.
Anh cõng em, chúng ta lập tức đến bệnh viện!
Nghiêm Thư Mạt thậm chí chẳng có cơ hội nói chuyện, Bạch Thần Á đã cõng cô lên, nhanh chân chạy về phía xe của mình.
Không có ai đuổi giết cô, cô sẽ không ngốc mà chạy đến tắt thở.
Cô chỉ hơi khó chịu, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.
Lời chất vấn của cô đã lên đến bờ môi, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Bạch Thần Á, em không sao, không cần đến bệnh viện.
Nghiêm Thư Mạt lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói.
Cơ thể cũng đang run.
Sắc mặt còn khó coi hơn cả người bị bắt cóc là cô.
Anh ôm quá chặt, cô vốn đã khó chịu, bây giờ bị anh ôm, cảm giác như muốn tắt thở.
Vừa nghe cô than nhẹ, Bạch Thần Á nghĩ đến điều gì đó, liền vội vàng buông tay ra, nắm lấy vai cô, nhìn vào gương mặt trắng bệch của cô và ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Không được, phải đi kiểm tra.
Bạch Thần Á cõng cô, liên tục đi về phương hướng chiếc xe.
Nghiêm Thư Mạt ghé vào lưng anh, cả người đều bị hơi thở của anh bao trùm, trái tim hoảng loạn trở nên yên tâm.
Anh vẫn chưa nói cho cô biết là anh tìm được cô như thế nào.
Và còn cô gái mà vừa rồi cô nhìn thấy nữa, cô ấy là ai? Cô muốn nổi giận, muốn chất vấn anh.
Mạt Mạt...
...
Đây không phải ảo giác của cô, mà thật sự là anh đã đến.9
Nhưng, không phải anh đã bỏ mặc cô sao? Sao anh lại biết cô ở đây?
Mạt Mạt...
Nghiêm Thư Mạt cứng đơ người, vừa 8định xoay người thì Bạch Thần Á lại càng ôm cô chặt hơn.
Anh chống cằm lên vai cô, vùi mặt vào mái tóc dài của cô,n3gửi mùi hương quen thuộc trên người cô.
Khoảng trống trong tim rốt cuộc cũng được lấp đầy...
...
Nghiêm Thư Mạt ngả vào lưng anh, há miệng muốn nói điều gì đó nhưng sau đó lại im lặng.
Nhưng bây giờ cô đang nằm trên lưng anh, cô có thể cảm nhận được là anh đang lo cho cô, rất lo.
Cánh tay ôm cô vừa rồi của anh đang phát run.
Mạt Mạt...
Bạch Thần Á như6 một người thiếu cảm giác an toàn, ôm cô vào lòng, lặp đi lặp lại tên của cô.
Bạch Thần Á, đau.
Nghiêm Thư Mạt kh5ông khỏi muốn đẩy anh ra.
Bóng dáng mảnh khảnh của cô yên tĩnh đứng đó như bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Anh liền lao lên trước không hề nghĩ ngợi, ôm cô vào lòng.
Càng chạy lâu, tim anh càng treo cao.
Anh biết cô không thể vận động mạnh, nhất là chạy, tim cô sẽ không chịu nổi.
Thần kinh căng thẳng vừa thả lỏng, cô không khỏi buồn ngủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.